Lai Như Phong Vũ

Chương 16: Đưa các ngươi về nhà




Tư Mã Kỳ phía sau chạy theo tới kinh hô: "Không thể nào, không phải hôm trước ngươi nói đợi một thời gian..."

"Im miệng!"

"..."

Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Mạc Cố, cả hai người liền im bặt.

Mạc Cố cau mày tỏ ý khó chịu, hạ giọng:

"Có chuyện gì tối nói."

Sau chuyện hôm qua, bây giờ toàn Cát đều đề cao cảnh giác, ở đây bây giờ không phải là nơi an toàn để nói chuyện. Hai người này lôi kéo ở đây tiếng to tiếng nhỏ, đây là muốn chết?

Mạc Cố quay người đi, La Du ngoắc đầu ra hiệu đi làm việc, Tư Mã Kỳ bây giờ cực kỳ mong ngóng trời tối nhanh nhanh chút.

Tối nay Mạc Cố trở về phòng vẫn muộn như thường, chỉ là đột nhiên thấy mọi người còn chưa ngủ. La Du cùng Tư Mã Kỳ hôm nay cũng ở bên này.

"Có chuyện gì vậy, sao mọi người còn chưa ngủ?"

Đỗ Nhị thẩm nghe thấy Mạc Cố hỏi, lại khóc rống lên, thảm không thể tả.

"Huhuhu...cháu của ta...sao bọn chúng có thể vô lí như vậy chứ...bà già này biết phải làm sao đây...."

Thất nương mừng rỡ chạy đến xem một vòng Mạc Cố: "Ngươi cuối cùng cũng về rồi!"

Cửu nương bên này vỗ lưng Đỗ Nhị thẩm, lại nhanh miệng giải thích rõ ràng:

"Hôm nay tiểu Anh lau dọn gặp phải tên kia đang bực bội vì phải đi trực đêm, ngươi xem, tên súc sinh đó tức giận dùng roi đánh tiểu Anh ra nông nỗi này!"

Mạc Cố nhanh chóng đi lại xem thử, áo tiểu Anh đã được cắt ra, trên lưng đứa nhỏ toàn vết roi in hằn vào da, có chỗ y phục rách ra còn dính lên cả thịt...

Hiên bá nghiến răng cáu lên, xắn ống tay áo: "Mẹ nó, ông đây đi liều mạng với chúng, chịu hết nổi rồi!"

Nói là làm, mắt thấy lão già kia nổi cơn, Lục bá nhanh chóng túm ông ấy lại hốt hoảng không thôi.

"Ấy ấy ấy, cái lão già hồ đồ này, ông điên à!!"

Đỗ bá đấm mạnh xuống bàn gằn giọng: "Thật là...thà ta đập đầu chết quách luôn cho rồi, còn hơn là ở cái nơi quái quỷ này!"

Xung ca bình thường là một người cộc tính, thẳng thắng nhất ở đây. Vậy mà bây giờ lí trí lại vững vàng tỉnh táo nhất. Có lẽ sống ở nơi này một thời gian, tính tình thay đổi ít nhiều. Nhìn khung cảnh hỗn loạn, thần kinh căng như dây đàn.

"Mọi người yên lặng đi, xử lí vết thương cho tiểu Anh đã!!"

Tam An: "Đúng đó, mạng người quan trọng, mau nghĩ cách đi."

Lý San: "La Du công tử, các ngươi có thuốc không?"

"Chúng ta không có, xin bọn chúng càng không...". Chữ "được" hắn chưa nói ra thì bị giọng nói gấp gáp của Mạc Cố cắt ngang.

"Ta có thuốc." Mạc Cố đang xem vết thương của tiểu Anh. Nàng lấy ra một cái lọ ngọc bích bóng loáng, nhìn thôi cũng biết là đồ tốt. Không chần chừ nàng đem bột trong lọ rắc nhẹ lên lưng tiểu Anh.

"Hức! Đau..."

Tiểu Anh vốn nằm lim dim nhưng do tác dụng của thuốc, chỗ vết thương cũng dần đau rát mà mở mi mắt ướt đẫm ra.

"Không sao, tiểu Anh, đệ cố lên, có chúng ta ở đây."

"Nếu thấy đau thì mau ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa, ngoan, nghe lời."

Vừa xoa đầu dỗ dành đánh lạc hướng tiểu Anh, Mạc Cố vừa lén đưa tay nhẹ nhàng gỡ mấy miếng vải dính trên thịt ra.

La Du híp mắt nhìn, động tác Mạc Cố vô cùng thuần thục gỡ từng chút vải vụn ra mà tiểu Anh không hề hay biết, tựa như đã làm qua nhiều lần. Tiểu Anh vậy mà ngước mặt lên nhìn nàng có chút mếu máo.

"Tỷ tỷ...tỷ về rồi...hôm nay..., hôm nay đệ

không đem bánh bao...về cho tỷ được."

"Ta vừa mới ăn cháo rồi, là Nhị thẩm của đệ nấu, tiểu Anh đừng lo, đệ mau ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa..."

Vừa nói Mạc Cố vừa cúi xuống hôn vào tráng tiểu Anh một cái tiện thể xoa đầu nó. Mãi một lát sau thuốc tan dần, tiểu Anh cũng từ từ nhắm mắt lại mơ màng.

Đám người bây giờ cũng không còn tâm trạng đi ngủ nữa, ai ngồi phần nấy, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau rồi thở dài.

Mạc Cố nhìn cảnh này không kìm lòng được, nhỏ giọng nghiêm túc nói: "Ta sẽ đưa mọi người ra ngoài, về nhà, về thành Bắc Liên."

Xung ca quơ tay thở dài: "Haiz, muội mau ngủ đi, đừng nói nhảm nữa..."

Tam An ỉu xìu ngả lưng xuống giường đắp chăn: "Đúng đó, thôi mọi người mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc nữa".

Mạc Cố không đáp. Lời nàng nói không có ai để tâm. Cũng không có gì lạ, một tiểu cô nương nhỏ nhắn thì làm được cái gì?

"Nàng ta không có nói nhảm."

La Du đứng trong góc nãy giờ rốt cuộc cũng không kìm được lên tiếng.

"Tam đại sát thủ chính là do nàng ta giết. Ta nói đúng không, Mạc cô nương?"

"... Hay nói cách khác, ngươi là hậu nhân của hộ quốc tướng quân - Mạc Bắc Ly."

Tam An giật mình bật dậy, mà không những hắn, Ngô Hào cùng mấy đại bá đang nằm đắp chăn cũng cong lưng dậy trố mắt.

Tư Mã Kỳ kinh hô: "Cái gì? Muội là con gái của ngài ấy?"

Mạc Cố nhíu mày, đi nhanh đến mép cửa nhìn ra bên ngoài thấy không có ai mới thở một hơi nhìn vào bên trong.

"Xung ca, nhờ huynh đến canh cửa giúp ta!"

"Được."

Mặc dù đầu óc không được nhanh nhẹn nhưng đại loại Xung ca nghe xong cũng đã hiểu được chút ít chuyện gì.

"Ta không nói nhảm, ta chắc chắn sẽ đưa mọi người ra ngoài."

Tam An vẫn còn đang ngơ ngác, tròn mắt hỏi: "Ngươi thật sự là hậu nhân của Mạc tướng quân sao?"

Đỗ bá: Chuyện này sao có thể, ta nghe người trong Cát nói Mạc gia bị diệt sạch mấy tháng trước rồi mà."

"Không! Vẫn còn ta!"

"Ta trốn ra ngoài chơi nên thoát được, hiện tại đến đây... cũng là để báo thù."

Lý San: "Cái kia... ba tên nhất đẳng sát thủ... thật sự là ngươi giết sao?"

Đúng vậy, là nhi tử của Mạc tướng quân không quan trọng, cái quan trọng nhất là Tam đại sát thủ - sát thủ hàng đầu trong Cát do nàng ta giết!

"Phải, là chính tay bọn chúng huyết tẩy Mạc gia của ta trước!"

"!!"

Mạc Cố thấp giọng giải thích: "Là bọn chúng lơ là cảnh giác, lại say rượu nên ta mới thuận lợi như vậy."

Tư Mã Kỳ: "Này La Du, sao ngươi lại biết được, chuyện muội ấy là hậu nhân Mạc Bắc Ly."

La Du không mặn không nhạt đáp: "Tam đại sát thủ vừa làm xong nhiệm vụ trở về thì bị thủ tiêu, mà nhiệm vụ của bọn họ là giết toàn bộ Mạc gia ở Đô thành."

Tư Mã Kỳ tựa như còn mơ màng. Thấy vậy La Du lắc đầu thở dài, bồi thêm một câu:

"Chẳng phải lần trước nàng ta nói tới Hắc Thủy Cát vì mang mối thù diệt gia sao."

Mạc Cố khoanh tay nhìn chằm chằm La Du, khóe môi bỗng cong lên mỉm cười. Hình như đây là lần đầu tiên Mạc Cố cười thoải mái như vậy ở Hắc Thủy Cát.

"Dòng dõi hoàng thất, quả nhiên không tầm thường."

"...!"

Lưu đại nương: "Này! Các ngươi sao lại cái gì hoàng tộc nữa?"

Hôm nay là chuyện quái gì thế này, hết hậu nhân tướng quân đã tuyệt hậu từ mấy tháng trước lại tới dòng máu hoàng tộc ở đâu đây?

Tam An là người đọc sách, hiểu nhiều biết rộng. Hắn bỗng đập tay, nhớ ra cái gì đó.

"A! Chẳng lẽ các ngươi là hai người đó đó đó... hoàng tử bị bắt cóc, kim bài hộ mệnh của Hắc Thủy Cát."

Mắt thấy không ai nói gì, xem ra là thật.

Kha thẩm vui mừng đứng dậy: "Tốt quá, vậy là được cứu rồi, đại nhân vật đều ở đây, chúng ta được cứu rồi!"

Tiếp đó Kha thẩm bỗng quỳ xuống trước mặt Mạc Cố. Mạc Côa nhận không nổi, nhanh chóng ôm cánh tay bà đỡ lại.

"Mạc cô nương, cầu xin cô, cầu xin cô cứu chúng ta ra ngoài, tiểu Hồng vẫn còn nhỏ như vậy, ngươi nhất định cứu nó."

Mấy vị đại bá cùng đại thẩm cũng đồng dạng quỳ xuống.

"Mạc cô nương, cô chính là phúc tinh của chúng ta a, xin cô..."

Xung Ca nhìn thấy không khí đằng này náo nhiệt, tim đập như đánh trống, nhìn tên sát thủ đi ngang ngoài xa kia, lại hốt hoảng đưa tay ''suỵt'', ''suỵt''.

"Các người nhỏ tiếng chút!"

"Kha thẩm, mọi người, mau đứng dậy đi, ta đã nói sẽ đưa mọi người ra ngoài thì chắc chắn sẽ làm được."

"Nhưng mà... chuyện này mọi người tuyệt đối phải giữ bí mật, đồng thời từ hôm nay nghe ta sắp xếp. Ta cần mọi người giúp đỡ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.