Chương 90: Dạng người này thật đáng sợ
"Ông chủ về rồi."
Tiếng người hầu bên ngoài truyền tới, theo sau là một bóng người rắn rỏi mạnh mẽ đi từ trong sân vào, chừng năm mươi tuổi, âu phục phẳng phiu, nhìn vô cùng uy nghiêm, có khí thế.
Vào nhà thì nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, bước chân lập tức dừng lại, vẻ mặt có hơi run sợ, dùng tông giọng chỉ một mình mình nghe được: "Thư Mộng..."
Thịnh Tâm Lan vội vàng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Bác cả."
Người đàn ông lấy lại tinh thần, nhưng sau đó lại sửng sốt một chút, đánh giá Thịnh Tâm Lan một lượt, vui vẻ nói: "Là Tâm Lan sao? Đã lớn vậy rồi? Sao hôm nay lại tới đây? Lúc trước bác nghe nói cháu ra nước ngoài mấy năm rồi, về lúc nào thế?"
Câu hỏi liên tục giống như đạn bắn liên thanh, làm cho tâm tình của Thịnh Tâm Lan đang chìm xuống đáy cốc thoáng tăng lên mấy phần, cô gật đầu nói: "Về nước được mấy tháng, vẫn đang bận chuyện công việc ạ."
"Công việc ổn định chưa? Làm ở đâu?"
"Ở khách sạn Thịnh Đường ạ." Thịnh Tâm Lan thành thật trả lời.
"À, Thịnh Đường sao, không tệ." Người đàn ông vô cùng mừng rỡ: "Đã gần mười năm không gặp cháu rồi, vừa nãy nhìn còn tưởng là mẹ cháu, tối nay ở lại ăn cơm đi."
"Ăn cơm cái gì?"
Chưa đợi Thịnh Tâm Lan trả lời, giọng nói cay nghiệt của bác gái ngắt lời chồng mình: "Cô cháu gái này của ông ngàn dặm xa xôi về nước muốn lấy di sản mà mẹ nó để lại, nếu không vì di sản này, sợ là cả đời này nó cũng không có ý định tới nhà, ông thật sự cho rằng nó nhớ thương người cậu như ông sao?"
Sắc mặt người đàn ông thoáng thay đổi: "Di sản?"
Thịnh Tâm Lan nhếch môi không nói gì.
Chuyện này chỉ cần suy nghĩ một chút là biết có ý gì, người đàn ông nhìn bà vợ trong phòng khách một cái, do dự hỏi: "Cháu tới là vì chuyện này?"
"Vâng." Việc đã đến nước này, Thịnh Tâm Lan đành phải thừa nhận.
"Làm gì có di sản gì? Cho dù có thì năm đó cô ta vừa ra đời đã ở nhà chúng ta, chi phí ăn mặc không cần dùng tới tiền à? Đã sớm trừ hết rồi."
Bác gái lườm người đàn ông một chút, vẻ mặt cực kỳ không vui.
Bầu không khí nháy mắt trở nên căng thẳng.
Một hồi lâu sau, người đàn ông mới lên tiếng:
"Tâm Lan, chuyện này bác nhớ rồi, cháu về trước đi."
Thịnh Tâm Lan vốn cũng không muốn chờ lâu, nghe vậy thì nở một nụ cười tự giễu, giận dữ rời đi.
Hôm nay đáng nhẽ không nên tới, sao cô lại quên lúc trước khi ông ngoại qua đời, chính bác gái mắng cô là sao chổi, đuổi cô ra khỏi nhà chứ ai? Trong ngoài cứ là đồ đạc của cô, tất cả đều đưa tới nhà họ Thịnh, hành động đó là muốn cắt đứt đường lui của cô, không muốn cô có thể trở về.
Bây giờ lại tới nhà họ xin giúp đỡ, đây chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày sao?
Sau khi Thịnh Tâm Lan đi, người đàn ông vịn ghế sô pha ngồi xuống: "Rõ ràng đồ của mẹ Tâm Lan bà không động vào chút nào, làm gì phải nói như vậy để cho nó ghi hận chứ?"
"Tôi chính là muốn nó ghi hận."
Vẻ mặt cay nghiệt của bác gái lúc này lại có thêm mấy phần thống hận.
"Năm đó Thư Mộng quá yếu đuối, chị ấy một lòng vì Thịnh Thanh Sơn, cuối cùng thì có kết cục gì, dựa vào cái gì mà một kẻ vứt bỏ vợ con như Thịnh Thanh Sơn lại được sống an ổn? Tâm Lan là con gái ruột của ông ta, ông ta không muốn quản cũng phải quản, con bé này nhìn cũng nhanh nhẹn nhưng cứ ngốc nghếch, giống với mẹ nó, có vấn đề gì không biết đi tìm ba nói, lại tới tìm chúng ta, đây coi là gì?"
"Tôi thấy ông ta cũng không phải hoàn toàn không có ý ăn năn, hai hôm trước tôi có gặp ông ta, cũng nhắc tới Thư Mộng."
"Ông ta còn có mặt mũi mà nhắc tới Thư Mộng à?" Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi: "Ăn năn thì sao? Tôi muốn ông ta nhìn thấy đứa con gái mà Thư Mộng liều chết vì ông ta sinh ra, chỉ có nhìn thì ông ta mới có thể giờ giờ phút phút khắc ghi Thư Mộng vì ông ta mà chết, cả đời này của ông ta sẽ không thể an bình."
Nghe được lời này, người đàn ông chỉ biết thở dài, không nói gì thêm.
Năm đó lúc em gái qua đời, cầm tay ông, điều duy nhất không yên tâm chính là con gái của mình, con bé hết lần này tới lần khác bị bọn họ ép thành ra thế này, cũng không biết là tốt hay là xấu.
***
Rời khỏi nhà bác cả, Thịnh Tâm Lan lập tức bắt xe về nhà.
"Sao rồi? Nhà cửa đòi về chưa?"
Trong phòng ngủ truyền tới giọng nói của Lưu Ngọc Hạnh, nghe thấy tiếng mở cửa, cô dịu mắt mơ màng đi ra, đêm hôm trước vừa đi công tác về đã bị Thịnh Tâm Lan kéo đi dọn nhà, sáng ngủ một cái là không biết trời trăng gì.
Thịnh Tâm Lan lắc đầu, cảm giác bất lực lan tràn, ngồi phịch xuống ghế sô pha thở dài.
Lưu Ngọc Hạnh lấy một trái dưa leo trong tủ lạnh ra, cắn một miếng, nói: "Cậu nói xem cậu cũng xui thật đấy, ba cậu cho cậu một căn biệt thự thì lại bị Thịnh Tâm Nhu lấy đi nuôi trai, mẹ câu cho cậu một căn nhà cũng bị bác gái cậu chiếm đoạt, vận may kiểu gì vậy chứ?"
"Đừng nói nữa, tớ phiền muốn chết rồi đây."
Thịnh Tâm Lan thở dài: "Nếu ngay cả nhà ở cũng không có thì sau này phải làm sao chứ?"
"Ở lại chỗ tớ này, tớ nuôi cậu cả đời, chỉ cần cậu nấu cơm cho tớ thôi."
Lưu Ngọc Hạnh cười ha ha, không biết xấu hổ mà ngồi xuống dựa vào người cô: "Cậu nói xem cậu gấp cái gì? Làm sao mà phải vội vã tìm chỗ ở cho mình như vậy?"
Thịnh Tâm Lan cau mà: "Tớ sợ về sau có kiện cáo, tớ không có nhà ở, bên tòa sẽ phán tớ không có năng lực nuôi con."
"Kiện?"
Lưu Ngọc Hạnh sững sờ: "Cậu muốn thưa kiện với ai? Còn có người muốn tranh Ái Linh với cậu à?"
"Không phải Ái Linh." Thịnh Tâm Lan chậm rãi ngẩng đầu, do dự nửa ngày, cuối cùng quyết định nói cho Lưu Ngọc Hạnh biết: "Hai ngày trước tiệm trang sức gọi điện cho tớ, nói đã tìm được chủ nhân của sợi đây truyền."
"Chủ nhân của sợi dây chuyền?" Lưu Ngọc Hạnh nhớ lại chuyện này: "Cậu nói ba của Ái Linh? Vậy chẳng phải là cậu tìm được người năm đó ôm con trai cậu đi rồi à?"
Thịnh Tâm Lan gật đầu: "Thế nhưng cậu biết là ai không?"
Thấy vậy, sắc mặt của Lưu Ngọc Hạnh cũng trở nên căng thẳng, ý thức được có điểm bất thường: "Là ai vậy?"
"Nguyễn Anh Minh."
Bầu không khí trở nên im lặng mất nửa phút, Lưu Ngọc Hạnh kinh ngạc nhìn chằm chằm Thịnh Tâm Lan, sau khi xác định cô không có nói đùa với mình thì hoảng sợ hỏi:
"Trời ạ, hai người các cậu có duyên phận kiểu gì thế?"
Thịnh Tâm Lan nhíu mày.
"Không phải chứ, cậu đừng làm vẻ mặt đấy, nếu là Nguyễn Anh Minh thì chẳng phải dễ dàng hơn sao? Mau nắm bắt cơ hội đi, cậu là mẹ của cậu chủ nhỏ bảo bối nhà bọn họ đấy, anh ta yêu con trai mình như vậy, chắc chắn cậu sẽ mẹ quý nhờ con, lập tức làm mợ chủ nhà giàu, cậu tranh đoạt quyền nuôi dưỡng làm cái gì, đầu óc cậu không để dùng à?"
Lưu Ngọc Hạnh nói liên miên một hồi, nước dưa leo trong miệng như muốn phun ra ngoài.
Thịnh Tâm lan càng nghe càng đau đầu, nhịn không được ngắt lời: "Đủ rồi, Ngọc Hạnh, cậu đừng nói đùa nữa, bây giờ tớ chẳng có tâm trạng gì cả."
"Cậu sao vậy?"
"Tôi không có khả năng ở cùng với Nguyễn Anh Minh."
"Vì sao chứ?"
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan tối đi.
"Nếu như không phải do anh ta, năm đó tớ cũng sẽ không sinh ra hai đứa nhỏ, vì giữ lại Ái Linh, tớ không có cách nào học xong đại học, phải vội vàng xuất ngoại. Nhà họ Nguyễn bọn họ một tay che trời, tùy tiện vung tay là có thể thay đổi cuộc sống của tớ, với anh ta mà nói chỉ có thêm một đứa con trai mà thôi, còn tớ thì sao? Anh ta chưa từng nghĩ tới cuộc sống sau này của một cô gái còn chưa đầy hai mươi tuổi, người như vậy thật đáng sợ."