Chương 80: Cô ấy nói với tôi rồi
Nguyễn Anh Minh mặt không biến sắc, nhấp một ngụm cà phê rồi lại đặt cốc xuống.
“Ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ đoán thôi, có thể ngài nể mặt Thịnh Tâm Lan nên mới đích thân đến buổi lễ.
Câu nói này khéo léo một cách trọn vẹn.
Sắc mặt Thịnh Thanh Sơn dịu xuống một chút, không đáp lời.
Bất luận nguyên nhân thực sự là gì, gia tộc quyền thế luôn phải đặt thể diện lên hàng đầu.
Nhắc đến con gái, Thịnh Thanh Sơn không khỏi có chút tự hào.
“Tâm Lan từ nhỏ làm gì cũng rất nghiêm túc, năng lực làm việc của nó chắc chắn không có vấn đề, chỉ là môi trường làm việc trong nước không giống ở nước ngoài, bây giờ xem ra giám đốc Nguyễn chắc đã quan tâm nó rất nhiều.”
“Là bản thân cô ấy đã đủ xuất sắc rồi.” Nguyễn Anh Minh không khỏi nhớ lại ngày phỏng vấn, nhớ đến dáng vẻ tự tin của cô khi nói trong hai tháng cô có thể đạt được chỉ tiêu công việc: “Tôi không giúp được gì đâu, cho dù là có, thì cũng là sự quan tâm bình thường của cấp trên với cấp dưới mà thôi.”
Câu nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng đây không phải điều Thịnh Thanh Sơn muốn nghe, ông ta nhíu mày, cúi đầu uống một ngụm trà.
Câu chuyện còn chưa đi đến trọng điểm, Nguyễn Anh Minh đã liếc nhìn cổ tay.
“Ông Thịnh, lát nữa tôi còn phải lên một chuyến bay, e là chỉ có thể ngồi với ông thêm một chút nữa thôi.”
Nghe vậy, Thịnh Thanh Sơn hít sâu một hơi rồi nhìn anh: “Chắc hẳn cậu biết mục đích tôi đến tìm cậu là gì.”
Lúc trước ở buổi lễ đính hôn, Nguyễn Anh Minh đã công khai Thịnh Tâm Lan là vị hôn thê của anh, chuyện này đã tạo nên làn sóng lan truyền trong giới, thực ra ngay từ khi anh vừa mới nhìn thấy Thịnh Thanh Sơn, Nguyễn Anh Minh đã biết mục đích ông ta đến tìm anh là gì rồi.
Cha lo lắng cho con gái, muốn xem xem người có thể sẽ trở thành con rể tương lai của mình là người thế nào cũng là hợp tình hợp lý.
“Tâm Lan đã nói với tôi rồi.”
Thịnh Thanh Sơn chậm rãi thở ra một hai, biểu cảm buồn rầu,
“Từ khi Tâm Lan sinh ra đã không có mẹ, lúc nhỏ cũng không lớn lên bên cạnh tôi, tôi nợ nó rất nhiều, trước khi con bé ra nước ngoài, tôi đã nghĩ, không cần biết con bé muốn lấy một người như thế nào, chỉ cần người đó đối xử tốt với con bé là được, tôi không có yêu cầu gì khác.”
Nghe những lời này, Nguyễn Anh Minh đột nhiên cảm thấy hiếu kì: “Cô ấy đã nói gì với ông?”
“Chẳng nhẽ không phải cậu với Tâm Lan đang ở bên nhau rồi à? Sắp chuẩn bị kết hôn rồi.”
Sắc mặt Nguyễn Anh Minh ngưng trệ trong chốc lát, không rõ vẻ mặt đó xuất phát từ tâm lý thế nào, sau đó anh gật đầu,
“Là cô ấy nói như vậy.”
Thịnh Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, thành khẩn nói:
“Sau này nếu có thời gian, hai đứa cùng nhau về nhà đi, tôi biết những người trẻ như hai đứa không quan trọng hình thức, nhưng coi như thông cảm cho người lớn, ghé qua thăm một chút cũng tốt.”
Nguyễn Anh Minh có tâm trạng phức tạp, anh muốn biết Thịnh Tâm Lan nghĩ gì về việc tạo dựng mối quan hệ giữa hai người trước mặt cha cô, rốt cuộc cô thực sự có nghĩ cho anh sao? Hay chỉ là để ứng phó với sự dò hỏi của gia đình.
“Nếu cậu kết hôn với Tâm Lan, sau này chuyện của tập đoàn giao cho cậu, tôi cũng yên tâm.”
Nghe vậy, Nguyễn Anh Minh ban đầu rất ngạc nhiên, nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì anh cũng đã đoán ra được.
Tập đoàn Thịnh Thế cũng có địa vị nhất định ở Kim Lăng. Chỉ là vài năm trước, Thịnh Thanh Sơn bắt đầu chuyển giao quyền lực cho con gái lớn và một số cháu trai vì lý do sức khỏe, cùng với một số biến cố xảy ra sau đó, danh tiếng của tập đoàn Thịnh Thế ngày càng giảm sút. Sau đó Thịnh Thanh Sơn đã phải trở lại một lần nữa mới có thể xoay chuyển tình thế.
Đối với những công ty gia đình như tập đoàn Thịnh Thế, điều thiếu nhất là người quản lý gia tộc vừa có được niềm tin của những người có quyền lực lại vừa có tài.
Nhưng thật đáng tiếc, Thịnh Thanh Sơn lại chỉ có hai cô con gái.
Mặc dù Thịnh Tâm Lan chưa từng thực sự quản lý một công ty nhưng xét từ khía cạnh khả năng làm việc của cô hiện tại, Thịnh Tâm Lan hoàn toàn có khả năng thực hiện công việc của mình, còn về Thịnh Tâm Nhu, Nguyễn Anh Minh đã thấy, có vẻ như ngoài việc mua túi hiệu và tụ tập với chị em để khoe của cải thì cô ta không có bản lĩnh gì cả.
Nguyễn Anh Minh đương nhiên không ưng thuận vấn đề này liền lảng tránh đề tài, sau đó thời gian không còn sớm nữa, trợ lý bước đến thúc giục, anh liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Thịnh Thanh Sơn đột nhiên gọi anh lại,
“Nhân tiện, tôi phải làm phiền cậu một chuyện này, ngày 15 tháng sau sẽ là sinh nhật của Tâm Lan, cũng là ngày giỗ của mẹ con bé, nếu cậu có thời gian thì hãy ở bên con bé nhé.”
Nguyễn Anh Minh dừng bước, khi gật đầu, vẻ mặt anh có chút nghiêm trọng một cách khó khăn.
Khi xuống cầu thang, hội trường tổ chức lễ kỷ niệm đang rất sôi động, bây giờ đã là chương trình bốc thăm cuối cùng, khi một vài gương mặt trẻ nổi bật lần lượt xuất hiện trên sân khấu, người hâm mộ đã hét lên điên cuồng, quả thực đã biến lễ kỷ niệm thành một buổi họp mặt người hâm mộ.
Trợ lý đứng bên cạnh Nguyễn Anh Minh không thể không tán thưởng,
“Quản lý Thịnh đúng thật là tài giỏi. Tôi nghe nói kể từ khi kế hoạch bốc thăm được thông báo trên mạng, các phòng của các chi nhánh khách sạn Thịnh Đường trên toàn quốc đều đã đặt hết phòng trong vài tháng tới.”
“Thế thì có gì tài giỏi chứ” Nguyễn Anh Minh liếc nhìn bóng dáng mảnh mai phía xa, che giấu sự tán thưởng trong ánh mắt, giả bộ chán ghét.
“Vốn đầu tư ban đầu quá lớn, nhiều yếu tố bất trắc, rủi ro cao. Nếu không phải có sự kiện lễ kỉ niệm thì cô ấy lấy đâu ra cơ hội tận dụng hiệu ứng hâm mộ ngắn hạn này để kiếm tiền, huống hồ cách này không có tác dụng với sự phát triển trong dài hạn của khách sạn, có thể còn tạo ảnh hưởng tiêu cực về sau nữa.”
“Hả? Chống đỡ không được bao lâu? Tác động tiêu cực? Vậy mà anh vẫn bảo tôi gọi cho tài vụ để phân bổ vốn cho họ sao?”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt như muốn giết người của Nguyễn Anh Minh lập tức liếc sang.
Chu Phương sợ hãi rùng mình, hoàn toàn không biết mình đã nói sai điều gì.
Là người lên kế hoạch cho toàn bộ lễ kỷ niệm, Thịnh Tâm Lan đương nhiên phải chiêu đãi tất cả những vị khách được mời, vì vậy cô đang cầm ly rượu đi quanh hội trường, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề phát hiện ra có một bóng người đứng ở điểm mù phía xa, thỉnh thoảng mới biết trao đổi một hai câu với mấy vị khách thân quen bên cạnh, nhưng không đến gần.
“Giám đốc Nguyễn, hay là chúng ta qua đó chào hỏi đi? Lát nữa còn phải ra sân bay nữa.”
Nguyễn Anh Minh nheo mắt: “Không cần, đi thôi.”
“Hả? Đang bốc thăm trúng thưởng mà, anh không xem kết quả sao?”
“Không quan trọng.”
Anh nhả ra ba chữ lạnh lùng, Chu Phương chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, vội vàng theo chân Nguyễn Anh Minh rời khỏi hội trường, anh ta sớm đã biết sẽ không nói nhiều nữa, nhưng anh vẫn rất tò mò về kết quả!
“Ngay sau đây là thời khắc bốc thăm thú vị nhất của chúng ta.”
MC trên sân khấu cao giọng tuyên bố.
“Xin mời năm nghệ sĩ của chúng ta bước lên sân khấu, tự tay rút thăm cho các fan hâm mộ của mình.”
Trước mặt năm nghệ sĩ là những hộp rút thăm màu đỏ có in tên họ, trước khi vào hội trường, mỗi khách mời bỏ phiếu vào hộp bốc thăm trúng thưởng tên nghệ sĩ mà mình hy cọng có thể đi du lịch cùng, sau đó sẽ do nghệ sĩ tự tay bốc.
Giải thưởng có thể được chuyển nhượng, cho nên mặc dù nhiều người nổi tiếng cao quý trong số những vị khách đến đây không thích những nghệ sĩ trẻ này, nhưng nếu chúng được rút thăm, chúng vẫn có thể được coi là phúc lợi của chính công ty họ để mang về gửi lại cho nhân viên công ty.
“Nào, các nghệ sĩ của chúng ta đều đã bốc xong rồi, bây giờ chúng ta sẽ theo thứ tự từ trái qua phải để công bố tên của những vị khách may mắn nhé!”
Năm chàng trai tuấn tú xếp hàng trên sân khấu, mỗi người đều nở nụ cười thân thiện, thỉnh thoảng lại có tiếng hò hét của khán giả dội lên từ bên dưới khán đài.
Thịnh Tâm Lan đứng bên dưới sân khấu, bị tiếng reo hò làm cho inh tai nhức óc.
Người ta nói rằng một người phụ nữ tương đương với 1500 con vịt, những con vịt trong cả hội trường này có thể xếp thành vài vòng quanh Trái Đất mất thôi.