CHƯƠNG 7: ĐÁNH CƯỢC
CHƯƠNG 7: ĐÁNH CƯỢC
Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu lên: “Còn chuyện gì?”
“Nếu như anh cảm thấy bằng tốt nghiệp mới có thể chứng minh năng lực của một người, vậy chúng ta đánh cược đi.”
Thịnh Tâm Lan cười, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích: “Có đồng ý không?”
Cao Khải ở bên cạnh, người sớm đã bị buổi phỏng vấn tra tấn đến mức ngáp ngủ đột nhiên tỉnh ngủ.
Woa, đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người dám đánh cược với Nguyễn Anh Minh, thái độ còn rất ngang ngược, không biết trời cao đất dày là gì.
“Mỹ nữ, cô muốn cược gì với tôi?’
Vẻ mặt của Nguyễn Anh Minh không hề tỏ ra bất ngờ, quay đầu liếc nhìn Cao Khải.
Thịnh Tâm Lan hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của người đàn ông, dõng dạc nói từng từ từng chữ một: “Tôi sẽ đi đến khách sạn dưới tay của Thịnh Đường làm việc 3 tháng, đảm bảo lợi nhuận mỗi tháng trên 30%. Nếu như tôi làm được, tôi muốn Thịnh Đường tuyển tôi vào làm chính thức, mức lương gấp 3 lần, và anh phải….”
Cô dừng một chút, sau đó nói một cách vô cùng rõ ràng: “Phải, xin, lỗi, tôi!”
Toàn bộ hiện trường đều trở nên náo nhiệt.
Chẳng qua cô đã làm tại khách sạn Millard ở Đức một năm, trong thời gian làm việc, lợi nhuận mỗi tháng chỉ có 10%, cô lại dám khoác lác như vậy?
Nguyễn Anh Minh gấp tài liệu lại, ném sang một bên, đứng dậy, hai tay chống lên bàn, hơi nghiêng người: “Nếu cô không làm được thì sao?”
Thịnh Tâm Lan cười vô cùng sáng lạn, không hề lùi bước: “Nếu như tôi không làm được, tôi sẽ bán mình cho Thịnh Đường 3 năm, tùy anh sai khiến hay như thế nào, vụ cá cược này anh có nhận không?”
“Nhận, nhận, nhận!” Cao Khải ở bên cạnh hét lên: “Anh Minh, nếu anh không nhận anh chính là một con rùa rụt cổ!”
Nguyễn Anh Minh lạnh lùng liếc nhìn anh ta, Cao Khải lập tức ngậm miệng lại.
“Quay về đợi thông báo đi làm.”
Trầm giọng để lại một câu, Nguyễn Anh Minh đứng dậy đi xuống, lúc đi qua Thịnh Tâm Lan đôi chân thon dài dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua, đúng lúc người phụ nữ khẽ nâng cằm lên, và cái mũi rất cao.
Mùi hương trên người cô rất thơm, nhưng không phải là loại mùi hương nồng thô tục kia.
Có chút thú vị, ít nhất so với những người phụ nữ kia thú vị hơn nhiều.
“Vụ cá cược này, tôi nhận.”
Nói xong, anh quay người rời đi.
“Anh Thành, lát nữa đi đâu ăn cơm!” Thấy Nguyễn Anh Minh rời đi, Cao Khải vội vàng đuổi theo.
Trước khi rời đi, nửa người trên của anh ta còn quay qua, nháy mắt với Thịnh Tâm Lan, mỉm cười nói: “Mỹ nữ, hi vọng vụ cá cược này cô có thể thắng!”
Thịnh Tâm Lan trên đầu đầy những vạch đen.
Nhưng, cửa này coi như đã vượt qua, có cơ hội còn tốt hơn không còn đường nào để đi!
…..
Thịnh Tâm Lan sau khi phỏng vấn xong, kéo lê cái cơ thể mệt mỏi về đến nhà đã là buổi trưa.
“Mẹ, mẹ về rồi!” Thịnh Ái Linh chạy ra đón cô, đã cho cô một cái ôm thật lớn: “Đã ghép vần xong, cơm cũng đã cắm, chỉ đợi mẹ về nấu những món khác thôi!”
“Bảo bối thật ngoan!” Thịnh Tâm Lan hôn lên má con bé một cái.
Thịnh Tâm Lan rửa tay sau đó đi nấu cơm, hai mẹ con cùng nhau ăn cơm trưa.
Lúc tỉnh lại, lúc bác sĩ nói cô còn có một đứa con gái, Thịnh Tâm Lan sững sờ một lúc lâu.
Đứa bé hồng hào, đáng yêu, cô không nỡ cho đi, nên nhờ bạn bè giúp mình mua vé máy bay, đưa đứa nhỏ ra nước ngoài, vì đứa nhỏ, thậm chí cô còn cắt đứt quan hệ với nhà họ Thịnh.
Mặc dù ở nước ngoài nuôi con rất vất vả, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Thịnh Ái Linh, Thịnh Tâm Lan sẽ không còn cảm thấy mệt nữa.
Hơn nữa, đứa con gái này của cô rất thông minh, nói tiếng anh lưu loát, ba tuổi đã bắt đầu tự mình đánh răng, thay quần áo, lớn hơn một chút đã có thể giúp cô làm việc nhà, cho dù cô có ra ngoài, cũng không phải lo lắng.