Chương 67: Hành vi này của anh gọi là thừa cơ chấm mút
“Đúng rồi, chắc hai người đã giới thiệu rồi phải không?” Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh rồi lại nhìn Phan An: “Có cần tôi giới thiệu lại lần nữa không?”
“Không cần.” Nguyễn Anh Minh nhìn Phan An với vẻ mặt phức tạp, giọng điệu kỳ quái: “Bạn trai nhỏ tương lai của cô đã tự giới thiệu rồi.”
Thịnh Tâm Lan sững sờ, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Phan An: “Cậu lại nói linh tinh gì với người ta rồi?”
Phan An nhíu mày hiển nhiên là không hài lòng nhưng cũng chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Sao lại gọi là nói linh tinh được?”
“Đây là em trai tôi.” Thịnh Tâm Lan giải thích với Nguyễn Anh Minh: “Là nghệ sĩ Cello, nhưng bây giờ chỉ là một kẻ lang thang.”
“Ồ, vậy nên bây giờ sống dựa vào cô?”
Nguyễn Anh Minh hờ hững liếc nhìn anh ta, có phần khinh miệt.
“Ai sống dựa vào Tâm Lan? Chỉ là tạm thời ở cùng thôi, hơn nữa tôi cũng sẽ ký hợp đồng với công ty mới nhanh thôi.” Phan An hơi khó chịu trừng mắt lại.
“Chị cũng mong vậy.” Thịnh Tâm Lan nhìn anh ta, có chút bất đắc dĩ.
“Tôi vào bếp chuẩn bị trước, hai người nói chuyện đi.”
Phan An đang định cho Nguyễn Anh Minh một bài về việc mình không phải hoàn toàn không có nguồn thu nhập thì Nguyễn Anh Minh đã xách nguyên liệu đang để dưới đất lên vào bếp trước.
“Anh làm gì vậy?” Thịnh Tâm Lan đuổi theo.
“Tôi giúp cô.”
Hai người lần lượt vào bếp, Phan An đứng tại chỗ vài giây mới định thần lại, cau mày rồi cũng đi theo: “Em cũng giúp chị.”
“Phòng bếp chỉ lớn thế này thôi, cậu đừng vào gây rối, đi tìm Linh Linh đi.”
Thịnh Tâm Lan phân bua, cô đóng cửa phòng bếp lại ngăn cậu ta ở ngoài.
Phan An hơi buồn bực: “Chị đừng luôn coi em như trẻ con thế chứ.”
Phan An ta đập cửa hồi lâu, Thịnh Tâm Lan mới mở cửa, nhét một túi giá đỗ vào lòng anh ta: “Được rồi, cậu lớn rồi thì nhặt giá đỗ cho chị đi.”
Nói xong cô lại đóng cửa vào.
“Hế?”
Phan An ôm túi giá đỗ trong tay mà dở khóc dở cười.
Anh ta nói người lớn ý là muốn cô nghĩ mình như một người lớn về mặt tình cảm, được không hả? Cô luôn coi anh ta là em trai, chẳng phải cố ý để mình bị người khác cười nhạo sao? Nhất là cái tên ở bên trong.
Nguyễn Anh Minh đang rửa cà chua, thấy Thịnh Tâm Lan nhốt Phan An ngoài cửa thì trong lòng đột nhiên thấy rất thoải mái, sự buồn bực trẻ con lúc nãy lập tức biến mất.
Tâm trạng thất thường như vậy thậm chí chính anh cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Hay để tôi rửa cho, anh là khách, cứ ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Thịnh Tâm Lan thấy Nguyễn Anh Minh tự tay rửa thì hơi ngại.
Nguyễn Anh Minh đặt hai quả cà chua đã rửa sạch lên thớt, chậm rãi nói: “Không cần, nhàn rỗi cũng không có việc gì.”
“Vậy được rồi.”
Thịnh Tâm Lan cũng không thể nói gì thêm nữa.
Sau khi cắt xong hết rau, Nguyễn Anh Minh vẫn ở trong bếp không đi, Thịnh Tâm Lan cảm thấy kỳ lạ: “Anh vẫn chưa ra ngoài à? Tôi nấu ăn ở đây rất nhiều khói dầu.”
“Không phải cô muốn dạy tôi nấu ăn sao?”
“Hả? Bây giờ?”
Thịnh Tâm Lan giật mình, lúc trước ở Ngự Uyển cô đã chủ động đề nghị dạy anh nấu ăn nhưng anh không để tâm lắm, sao bây giờ lại tự nói muốn học?
“Ừm.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô sững người một lúc: “Được rồi, anh xem tôi làm đi.”
Cô đang định làm món cánh gà kho.
Thịnh Tâm Lan cầm chiếc hộp thuỷ tinh đựng cánh gà đã ướp lên rồi ra hiệu cho Nguyễn Anh Minh nhìn.
“Chắc anh chưa thấy cánh gà ướp bao giờ, tôi nói qua một chút cho anh. Là thế này, cắt cánh gà thành ba khúc, cho nước tương, xì dầu, rượu nấu ăn, gừng lát và một ít tinh bột vào rồi khuấy đều chúng với nhau rồi dùng màng bọc thực phẩm bọc kín, cho vào tủ lạnh ướp chừng một tiếng, chỉ vậy thôi.”
“Ừm.”
“Sau đó cho dầu vào nồi, đợi dầu nóng thì cho hành lá, gừng và tỏi băm nhỏ vào xào cho dậy mùi thơm...”
Nói xong, Thịnh Tâm Lan đổ hành lá, gừng, tỏi vào, “xèo” một tiếng, dầu nóng phát ra âm thanh “xèo xèo”, cô vô thức lùi lại hai bước, không đề phòng nên đập lưng vào ngực Nguyễn Anh Minh.
“Tôi xin lỗi.”
Cô vội vàng quay lại nhưng chân hơi trơn, không đứng vững nên lảo đảo, loạng choạng.
Nguyễn Anh Minh nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm lấy eo cô ngăn không cho cô ngã xuống, khuôn mặt lạnh lùng có thêm vẻ quan tâm.
“Không sao chứ?”
“Không, không sao.” Thịnh Tâm Lan nuốt nước bọt ừng ực.
Không sao cái gì? Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, cảm nhận được lực tay của anh từ eo truyền tới, cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh, dường như gần trong gang tấc, cô còn có thể ngửi thấy mùi cổ long thoang thoảng trên người anh.
“Roẹt” một tiếng, cửa mở ra, Phan An hét lớn.
“Hai người làm gì vậy?”
Thịnh Tâm Lan đột nhiên hoàn hồn, luống cuống đẩy Nguyễn Anh Minh ra nhưng chân lại càng trơn hơn, thắt lưng chúi xuống, Nguyễn Anh Minh bèn nghiêng người ôm cô chặt hơn.
Mắt Phan An như sắp phun ra lửa, anh ta hét lên với Nguyễn Anh Minh:
“Này, anh làm gì vậy? Anh sờ vào đâu thế? Anh buông Tâm Lan ra.”
Nguyễn Anh Minh đỡ Thịnh Tâm Lan đứng vững, sau đó bình tĩnh buông tay, quay lại nhìn Phan An: “Biểu diễn cho cậu xem vì sao vừa nãy chúng tôi lại ở trong tư thế này.”
“Anh, rõ ràng anh đang thừa cơ chấm mút.”
“Phan An, cậu im miệng cho chị.” Thịnh Tâm Lan đỏ mặt trừng mắt nhìn anh ta: “Vừa nãy chị suýt ngã, còn không phải do cậu la lên.”
Phan An im lặng, vẫn không phục, trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh: “Em cũng muốn học nấu ăn trong bếp.”
“Cậu thôi đi, cậu làm gì có thời gian nấu ăn? Đợi cậu ký được hợp đồng còn chẳng có thời gian mà nấu.”
“Thế anh ta có chắc, không phải anh ta là tổng giám đốc sao? Tổng giám đốc đâu cần tự nấu ăn?”
Vẻ mặt Phan An đầy vẻ thù địch.
Đàn ông nhìn đàn ông có thể thấy rõ suy nghĩ thật nhất, Nguyễn Anh Minh đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn, rảnh rỗi lại chạy tới nhà nhân viên ăn chùa uống chùa, không có mưu đồ bất chính thì tên anh sẽ viết ngược lại.
“Dạy tôi nấu ăn là do Tâm Lan tự đề xuất.” Nguyễn Anh Minh hờ hững nhìn anh ta, dáng vẻ đắc thắng.
Ngược lại là Thịnh Tâm Lan, nghe thấy anh gọi cô là “Tâm Lan” thì đã rất sốc.
Cô không nhớ từ bao giờ mình với Nguyễn Anh Minh lại thân mật đến mức có thể gọi như vậy.
Phan An không cần biết lý do là gì, nhất quyết đòi ở lại để học nấu ăn cùng, bên ngoài trời đã tốit, Thịnh Tâm Lan lười phải vòng vo với anh ta nên cũng đồng ý.
Hai người đàn ông một trái một phải, đứng hai bên Thịnh Tâm Lan trông như hai người bảo vệ, cực kỳ uy phong.
“Bây giờ thả cánh gà vào sẽ bị bắn dầu, hai người lùi lại một chút.”
Thịnh Tâm Lan nhắc nhở xong thì đổ cánh gà đã ráo nước vào nồi.
Vừa cho vào nồi, cánh gà gặp dầu lập tức phát ra tiếng kêu tanh tách, dầu bắn tung toé khắp nơi.
“Cẩn thận.” Phan An kêu lên, đột nhiên ôm lấy Thịnh Tâm Lan xoay một vòng.
Mà bên kia, động tác của Nguyễn Anh Minh chậm hơn một chút, nhưng cũng muốn kéo cô lại, chỉ tiếc là chạm vào ống tay áo Phan An nên chậm hơn.
“Aiya, cậu làm gì vậy?” Thịnh Tâm Lan tức giận đẩy Phan An ra: “Cậu đang đóng phim truyền hình à? Đây là dầu nóng chứ không phải mìn, cẩn thận cái gì, ra ngoài đi cho chị.”