Chương 63: Cô là con hồ Ly tinh nào
Thịnh Tâm Lan lập tức cứng còng đứng đó, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Tôi, tôi đi xem Ái Linh.”
Mắt Nguyễn Anh Minh ánh lên dáng vẻ hốt hoảng chạy lên lầu của cô, ngón tay thon dài vuốt ve ngọc Tì Hưu, vẻ mặt vốn luôn lạnh lùng từ từ hiện lên chút hài hước và thỏa mãn.
Không để ý sao? Trông không giống/
Sân bay quốc tế Hỗ Thượng.
“Máy bay đã hạ cánh rồi, đang chờ hành lý nè.” Lưu Ngọc Hạnh ôm ngực hắt xì: “Ắt xì...”
Hít mũi, lại tiếp tục trả lời Zalo.
“Được rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ thấy vali hành lý của tớ rồi.”
Một chiếc vali màu đỏ trên bằng chuyền hành lý từ từ di chuyển đến, Lưu Ngọc Hạnh cất điện thoại vào, đang định đi lấy, một bàn tay lướt qua vai cô, nhẹ nhàng xách vali đó xuống.
“Không cần khách sáo.”
Không đợi cô nói lời cảm ơn, bên tai lập tức vang lên môt giọng nói vừa quen thuộc vừa ngứa đòn.
Lưu Ngọc Hạnh nuốt tiếng “cảm ơn” đã đến bên miệng xuống, thở hắt ra, ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đứng phía trước, tức giận nói:
“Tôi có nhờ anh giúp à? Sao anh cứ như âm hồn không tan vậy?”
Cao Khải rất bình tĩnh, giống như đã quen với mấy lời nói nặng của cô: “Ngoài kia đang mưa, có ai đến đón cô không? Nếu không có thì có thể đi nhờ xe của tôi.”
“Không cần.”
Lưu Ngọc Hạnh liếc nhìn anh, kéo tay cầm vali, vô cùng tự nhiên xoay người đi mất.
Cao Khải thật sự giống hệt như câu âm hồn không tan của cô đã nói, lại đi theo phía sau.
“Cô Lưu, nếu cô có hiểu lầm gì với tôi, tôi cảm thấy tôi cần phải giải thích rõ ràng, cô có biết là tôi đã gặp phải rắc rối lớn như thế nào từ chuyện sân bay lần trước không?”
Lưu Ngọc Hạnh ngoảnh mặt làm ngơ, vừa gọi điện thoại vừa kéo vali đi đến bãi đỗ xe.
“Nè, cô có nghe tôi nói gì không?”
Cao Khải bước nhanh lên cản trước mặt cô, giơ điện thoại lên để trước mắt cô.
“Cô nhìn đi.”
“Anh có biết phiền không hả?”
Lưu Ngọc Hạnh vung tay, điện thoại của hai người gần như rơi xuống đất cùng một lúc.
“Tôi không có hứng thú đối với chuyện của anh mặc kệ chuyện lúc trước có phải là hiểu lầm hay không thì cũng đã kết thúc rồi, nể mặt Nguyễn Anh Minh và Tâm Lan, tôi không so đo với anh, nhưng mà bây giờ, làm phiền anh đừng cản đường tôi.”
Nói xong, Lưu Ngọc Hạnh nhặt điện thoại lên, vẫy tay với người đến đón ở đằng xa, nhanh chân bước qua.
Cao Khải nhìn bóng dáng của cô, cạn lời nhíu mày.
Thể loại người gì thế này.
Bực bội nhặt điện thoại rớt dưới đất lên, dùng vân tay mở khóa, điện thoại rung lên, thông báo mật mã sau xin nhập lại.
“Hả?” Cao Khải kinh ngạc hô lên, nhìn chằm chằm gốc cây xương rồng bà màu xanh lục thật to trên màn hình điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Đây không phải là điện thoại của anh.
Bên kia, Lưu Ngọc Hạnh đang làm thủ tục thuê phòng ở quầy tiếp tân của khách sạn, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Cô cũng không thèm nhìn xem là người nào gọi đến, lập tức nhấn nút nghe máy.
“Cuối cùng anh cũng chịu nghe máy của tôi!”
Giọng nữ sắc nhọn lập tức đâm vào lỗ tai, Lưu Ngọc Hạnh kinh ngạc vội vàng đưa điện thoại cách xa lỗ tai cô một chút.
“Tôi nói cho anh biết lần nữa, đây là lần cuối cùng, nếu anh không kết hôn cùng tôi, tôi không chỉ kiện ra tòa, mà còn đăng video lên mạng, làm cho tất cả mọi người đều cho rằng anh là tên không biết xấu hổ phạm tội hiếp dâm, đến lúc đó anh bị hủy danh dự cũng đừng tìm tôi mà khóc lóc năn nỉ.”
“Cô là ai? Cô gọi lộn số à?” Lưu Ngọc Hạnh nhíu mày.
“Tôi là ai? Cô là ai? Cao Khải đâu? Cô là con hồ ly tinh nào? Bảo Cao Khải nghe điện thoại ngay!”
Cao Khải?
Lưu Ngọc Hạnh nhíu mày nhìn thoáng qua thông báo người gọi đến – Bùi Nhu.
Sắc mặt cô lập tức thay đổi.
“Điện thoại.”
Trong đầu lập tức nhớ lại cảnh nửa tiếng trước ở bãi đậu xe, điện thoại của cô và Cao Khải cùng nhau rơi xuống đất, không thể nào? Cái chuyện vớ vẩn này?
Thịnh Tâm Lan tắm xong, khi ra đến Thịnh Ái Linh đã ngủ mấy, dáng nằm hình chữ X chiếm hết phần trung tâm của cái giường, tư thế ngủ vô cùng ngang ngược.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, xê dịch cô bé sang một bên: “Cục cưng à, con định để mẹ ngủ dưới đất hả?”
Thịnh Ái Linh trở mình, ngủ rất sâu, nhưng lại bắt đầu dùng giọng điệu non choẹt lẩm bẩm gì đó.
“Ba...”
Thịnh Tâm Lan đang đắp chăn cho cô bé đột nhiên khựng lại, tay nhịn không được nắm chặt.
Con bé này, trong lòng chắc là thật sự rất muốn ba.
Cho nên mới cố gắng ghép đôi cô và Nguyễn Anh Minh đến thế, cũng là vì mong muốn có được một gia đình đầy đủ như bao đứa trẻ khác.
Cô và Nguyễn Anh Minh?
Trong đầu Thịnh Tâm Lan đột nhiên xuất hiện hình ảnh hai người đứng sóng vai, chỉ trong nháy mắt, cô lại đột nhiên lắc đầu.
Sao có thể? Sao cô và Nguyễn Anh Minh có thể ở bên nhau được.
Nhưng hình ảnh này lại ập đến như thủy triều, rõ ràng cô đã buồn ngủ muốn chết, nhưng lại miệng khô lưỡi khô đến mức không ngủ được.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể xuống giường đi lấy nước uống.
Trong phòng không mở đèn, vì không muốn đánh thức người giúp việc, Thịnh Tâm Lan dứt khoát mò mẫm trong bóng đen bước xuống lầu, mò được đến bàn ăn trong phòng khách, cô nhớ trên bàn có ấm nước, sau khi rót nước xong, lại thuận tay mò lấy vài bịch bánh quy để trên bàn.
Bữa tối đúng là rất phong phú, nhưng mà lúc đó cô như đứng trên đóng lửa, ngồi trên đóng than, thật sự không nuốt trôi được bao nhiêu, bây giờ đói đến bụng dán lưng rồi.
Lúc xoay người, lại bị một bóng đen chặn lại.
“Má ơi.”
Cô kinh ngạc hô lên, lập tức ngã ngồi xuống ghế, ly nước đang cầm cũng bị đổ hết một nửa.
“Là tôi.” Trong bóng đêm, trước mặt truyền đến tiếng nói của Nguyễn Anh Minh, anh thuận tay mở đèn trong phòng bếp.
“Làm tôi sợ muốn chết.” Thịnh Tâm Lan ôm ngực thở hổn hển, tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Sao anh đi đường không có tiếng động gì hết vậy?”
Nguyễn Anh Minh quan sát cô, ánh mắt sâu thẳm.
Lúc này cô mới ý thức được, đây là nhà người ta, cô ngang ngược như vậy hình như rất không đúng, hơn nữa quan trọng nhất là bây giờ cô giống hệt như ăn trộm, trong lòng còn đang ôm mấy bịch bánh quy, bao bì của bánh quy phát ra tiếng xột soạt trong lòng ngực cô, có hai cái không nghe lời rớt xuống đất, vừa khéo rớt ngay chân của Nguyễn Anh Minh.
“Ừm...” Cô đánh liều giải thích: “Tôi sợ nửa đêm Ái Linh đói bụng, lấy một ít lên chuẩn bị trước, anh không ngại đi.”
Mắt Nguyễn Anh Minh lại càng sâu hơn.
Mấy bịch bánh quy thôi, trong mắt của cô, anh là loại người hẹp hòi như vậy sao?
Không khí có chút xấu hổ, Thịnh Tâm Lan nhịn không được ho khan nói: “Tôi đi lên trước.”
Chưa đi được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng nói của Nguyễn Anh Minh: “Tôi cũng đói.”
Giọng của anh không lớn, Thịnh Tâm Lan hơi sửng sốt, còn tưởng là cô nghe lầm, quay người nhìn anh: “Anh nói cái gì?”
“Có cái gì ăn không?”
Xác nhận không nghe lầm, nhưng Thịnh Tâm Lan vẫn có chút kinh ngạc.
Anh cũng xuống lầu kiếm đồ ăn giống cô sao? Nhớ lúc ăn tối, Nguyễn Anh Minh cũng ăn không ít.
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, nếu Nguyễn Anh Minh đã mở miệng, cũng vừa khéo làm mất đi cơn xấu hổ khi cô đi xuống kiếm đồ ăn, cùng đành biết điều nấu chút thức ăn khuya, cô cũng có thể lấp đầy bụng.
“Có, ăn mì trộn tương không? Chắc trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn.”
Nguyễn Anh Minh gật đầu, kéo ghế dựa ngồi xuống.
Thịnh Tâm Lan bỏ đống bánh quy xuống, vén tay áo bước vào phòng bếp, không bao lâu đã lách cách leng keng xắt nấu.
Ở hướng phòng ngủ dành cho người giúp việc, có người giúp việc nghe tiếng động chạy ra xem, Nguyễn Anh Minh liếc mắt nhìn sang, nhẹ nhàng hời hợt cảnh cáo, người hầu vội bịt tai nhắm mắt chạy trở về.