CHƯƠNG 50: CHỈ CÓ LẤY THÂN BÁO ĐÁP
CHƯƠNG 50: CHỈ CÓ LẤY THÂN BÁO ĐÁP
"Có hiểu lầm gì đó chứ? Ngọc Hạnh."
Thịnh Tâm Lan dàn xếp, cũng thật sự không quá tin Cao Khải sẽ làm ra loại chuyện này.
Mặc dù nói thời gian cô vào Thịnh Đường không lâu, nhưng danh tiếng của Cao Khải không tệ, mặc dù thích hái hoa ngắt cỏ, nhưng cũng không nghe nói sẽ làm ra loại chuyện này.
"Ta tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ lưu manh chết tiết này không thừa nhận, tôi quay phim lại rồi."
Thấy Thịnh Tâm Lan không tin, Lưu Ngọc Hạnh lấy điện thoại ra, trực tiếp phát một đoạn video trước mặt mấy người.
Hiện trường gây án trong đó chính là chỗ ngồi phía sau hai chiếc BMW màu đen này, cửa xe mở ra, Cao Khải bắt lấy một người phụ nữ, quần áo xộc xệch, hình ảnh vừa chuyển, liền nhìn thấy Cao Khải tại cởi quần, mà người phụ nữ kia đột nhiên giằng to, hét lên 'Cứu mạng' .
Nhìn thấy quần của Cao Khải cũng sắp rớt xuống.
"Cái này..." Thịnh Tâm Lan nhìn không được, cúi đầu lấy tay chặn ở trán, một tay ngăn Lưu Ngọc Hạnh lại, hạ giọng nói: “Được rồi được rồi, cất vào đi."
"Ai, sao cô còn giữ video này? Cô xóa cho tôi."
Cao Khải tức giận rồi, dậm chân "Cô đây là xâm phạm cá nhân của tôi."
Lưu Ngọc Hạnh nhíu mày,
"Ai xâm phạm cá nhân anh? Lưu manh đáng chết, nếu không phải tôi anh đã làm rồi, anh cho rằng anh có tiền có thể đả thông quan hệ sẽ không bị làm sao đúng không? Tôi gặp anh một lần đánh một lần."
"Phụ nữ điên, cô nói hưu nói vượn cái gì, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng..."
Mắt thấy hai người sắp đánh nahu, Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh bắt lấy hai người kéo ra một khoảng
"Được rồi được rồi, Ngọc Hạnh, cậu bớt tranh cãi đi."
Thịnh Tâm Lan sắp xấu hổ chết, cho dù nhân phẩm Cao Khải có vấn đề, sau này cô cũng ở trong công ty cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, nếu lại bị Lưu Ngọc Hạnh đánh cho một trận, cái này không biết phải làm thế nào. .
"Đó là bạn gái Bùi Nhu của Khải."
Nguyễn Anh Minh một tay kéo cánh tay Cao Khải, lên tiếng giải thích: “Không phải người qua đường gì cả."
"Bạn gái?"
Thịnh Tâm Lan hơi sững sờ, không khí cũng có chút hòa hoãn
"Đương nhiên là bạn gái, bằng không tôi điên rồi sao? Tôi cường bạo phụ nữ để đi tù sao?" Cao Khải hổn hển rống về phía Lưu Ngọc Hạnh: “Hơn nữa chuyện này hoàn toàn không phải tôi chủ động, là Bùi Nhu tính kế tôi."
Mấy người đều là sửng sốt.
Cao Khải vì tự chứng minh trong sạch, lấy điện thoại ra đưa ảnh chụp bạn gái cho hai người xem, lại không tình nguyện giải thích một bên vì chia tay không vui, lúc này mới sắp xếp hết mọi thứ ồn ào này.
Tình huống cụ thể chính là Lưu Ngọc Hạnh Cương từ sân bay đi tới ga ra, vừa muốn cho vali vào trong cốp xe, chỉ thấy xe đối diện lắc lư, nhìn nhiều một cái, nghe thấy có tiếng phụ nữ giãy dụa, lấy điện thoại ra chụp lại, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp bị đàn ông cưỡng chế dưới người.
Người phụ nữ kia đột nhiên bắt đầu hô hô cứu mạng, Lưu Ngọc Hạnh đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu được, lập tức nắm lấy Cao Khải đánh anh ta chết đi, lôi kéo đến chỗ quản lý an ninh.
Mà tình hình này trong miệng Cao Khải lại là một cách nói khác
"Hôm nay tôi đi công tác về, trước khi đi công tác tôi chia tay với Bùi Nhu, cô ta nói có cái gì đưa cho tôi nên đến sân bay đón tôi, ai ngờ cô ta đột nhiên chủ động trong xe như vậy, sau đó trông thấy người phụ nữ này, còn đột nhiên kêu cứu, tôi thấy là cô ta bất mãn với chuyện chia tay, cố ý chơi tôi."
Thịnh Tâm Lan gật gật đầu, nghĩ lại cũng đúng, coi như là Cao Khải thật sự muốn làm chuyện loại này, ai lại chọn nơi kẻ đến người đi đầy camera như sân bay này?
"Không biết là ai chủ động, cũng nói là bạn gái cũ rồi, nói không chừng anh muốn làm một chuyến trước chia tay."
Lưu Ngọc Hạnh vẫn là thái độ không khách khí, ánh mắt nhìn Cao Khải vô cùng khinh bỉ
"Cô..."
"Được rồi, được rồi đừng nói nữa." Thịnh Tâm Lan kéo Lưu Ngọc Hạnh,
"Chuyện đã giải thích rõ rồi, không sao là được rồi. Cao tổng anh cũng bị thương, hay là tranh thủ đến bệnh viện đi, tôi cũng phải đi về rồi."
Lưu Ngọc Hạnh cũng không phải người ngu, đánh giá Cao Khải mặc dù không phải chính nhân quân tử gì, nhưng mà chuyện hôm nay đúng là có vấn đề, thành thật lại, không tranh cãi nữa.
Vừa mới xoay người, sau lưng vang lên tiếng của Nguyễn Anh Minh,
"Tiểu Linh Linh đêm nay ở nhà anh, sáng mai anh đưa bé đi học."
Thịnh Tâm Lan ngừng bước, vừa rồi cô nghĩ đến chuyện này mới phải vội vàng đi, sợ cái gì gặp cái đó.
Quả nhiên, Lưu Ngọc Hạnh ngửi được mùi nhiều chuyện, không chịu đi, quay đầu nói,
"Tiểu Linh Linh? Tiểu Linh Linh sao lại ở nhà anh? Anh có quan hệ với Tâm Lan của chúng ta thế nào?"
"Vừa mới đi dạo siêu thị, cô ấy nhận được điện thoại đến đón cô tạm thời gửi Tiểu Linh Linh cho tôi chăm sóc, bên này tôi cũng nhận được điện thoại của Khải, cho nên để quản gia mang hai đứa nhỏ về nhà rồi."
Nguyễn Anh Minh mặt không biểu tình giải thích, nhưng những lời này đáng để suy nghĩ sâu xa
Cao Khải ngây ngẩn cả người, anh ta mới đi công tác một tháng, sao về đã có việc lạ thế rồi?
Vừa mới là lỗ tai anh ta xảy ra vấn đề sao? Anh Minh lại giúp người ta trông trẻ?
"Anh Minh, sao anh còn giúp người ta trông trẻ? Hai người..."
Vừa nghe lời này, Thịnh Tâm Lan sốt ruột vội vàng kéo Lưu Ngọc Hạnh đi,
"Nguyễn tổng, hôm nay cảm ơn anh, sáng ngày mai cũng làm phiền anh, chúng tôi đi trước."
Lưu Ngọc Hạnh còn chưa kịp phản ứng đã bị nhét vào trong xe, Thịnh Tâm Lan nhanh chóng bò vào ghế lái, trực tiếp khóa cửa xe, chưa từng khởi động xe nhanh như ngày hôm nay, nháy mắt đã lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
"Tâm Lan, cậu đang hẹn hò với người Nguyễn Anh Minh kia sao?"
"Không có, cậu đừng nói nhảm."
"Vậy cậu gấp cái gì?" Lưu Ngọc Hạnh vẻ mặt nghiên cứu: “Vừa rồi mình cũng chưa hỏi đến đâu, cậu đã vội vã rời đi, nếu trong lòng không có quỷ, sao cậu phải làm thế?"
"Mình sợ cậu nhiều thêm một câu, bát cơm của mình sẽ mất đi."
Thịnh Tâm Lan lườm cô ấy một cái: “Mỗi lần như vậy, không rõ ràng đã ra tay, cuối cùng lại để mình chùi đít cho cậu."
"Đừng nói sang chuyện khác." Lưu Ngọc Hạnh ôm cánh tay dựa vào ghế phụ lái, ý vị thâm trường nói,
"Cậu có thể giao Tiểu Linh Linh cho anh ta chăm sóc, quan hệ giữa hai người cũng không bình thường."
"Cậu thật sự nghĩ nhiều, trước mình cứu con anh ta, anh ta ít nhiều cũng cảm kích mình?"
"Ân cứu mạng không gì báo đáp." Lưu Ngọc Hạnh sờ cằm, như có suy nghĩ: “Bình thường loại tình huống này, sẽ là lấy thân báo đáp a."
"Mình cũng phục suy nghĩ của cậu rồi."
Thịnh Tâm Lan hết chỗ nói, liếc mắt: “Không nói nhảm với cậu, thích tin thì tin."
"Nếu thật sự không phải vậy nếu mình nói mình xem trọng anh ta mình muốn theo đuổi anh ta thì sao?"
Nghe vậy, trong lòng Thịnh Tâm Lan đột nhiên lộp bộp một tiếng, trầm ngâm hai giây.
"Cậu thích thì cậu theo đuổi đi, nhưng mình nhắc nhở cậu, anh ta trời sinh khuôn mặt băng sơn, chỉ sợ cậu mặt nóng dán mông lạnh, với tính tình này của cậu, chỉ sợ kiên trì không quá một ngày đã bỏ cuộc rồi."
Lưu Ngọc Hạnh đánh giá cô, từ chối cho ý kiến với hảo tâm nhắc nhở của cô đột nhiêm nghiêm mặt suy tư nói
"Tâm Lan, phân tích tâm lý học hành vi, hai giây do dự vừa rồi của cậu kỳ thật thể hiện sự từ chối, giải thích sau đó chính là che dấu sự từ chối trong lòng cậu, cậu xem trọng anh ta."