CHƯƠNG 48: CÓ GÌ MÀ KHÔNG THỂ?
CHƯƠNG 48: CÓ GÌ MÀ KHÔNG THỂ?
"Ừ."
Nguyễn Anh Minh nhàn nhạt lên tiếng, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong hai con ngươi lóe lên vẻ đã đạt được rồi biến mất.
Suy nghĩ tới lui cả một đêm, anh cảm thấy mình đã thông suốt được một số thứ, nhưng vẫn cần chút thời gian để xác nhận lại, trước kia cho rằng sẽ rất thuận lợi, nhưng qua ngày hôm qua Thịnh Tâm Lan rõ ràng cố ý trốn tránh anh, anh phát hiện chuyện này vẫn phải tìm một lý do chính đáng.
Nguyễn Lập Huy lại rất đàng hoàng.
Sau ngày ấy, Nguyễn Anh Minh thường thường mang theo con trai từ nhà đến chơi, vào chủ nhật cũng sẽ đón cô và Thịnh Ái Linh đến biệt thự nhà họ Nguyễn, thậm chí đôi lúc hai người cùng hẹn một công viên ăn cơm dã ngoại hoặc đến khu vui chơi dạo một vòng, thời gian lâu dần, sống chúng vô cùng hài hòa.
Thịnh Tâm Lan đương nhiên cảm thấy mình hấp dẫn cái này hai cha con là do tài nấu nướng của mình, mà bình thường lúc ở chung, Nguyễn Anh Minh cũng có thề cho cô chút đề xuất trên điển lễ mừng trăm năm, ít đi mấy lần bị người trong công ty phủ quyết mất mặt, tất cả đều vô cùng công bằng.
- -
"Chị Cao, để chị đợi lâu rồi."
Trong phòng bao của quán cà phê bên bờ sông, một người đàn ông trẻ tuổi thả cặp công văn trong tay xuống, ngồi đối diện Cao Mỹ Lệ.
Cao Mỹ Lệ vốn đã chờ không còn kiên nhẫn rồi, thấy người đàn ông trước mặt, gương mặt lại càng trầm xuống: “Anh chính là thám tử tư mà Jason nói? Cố Hải?"
Người đàn ông gật đầu một cái, nhìn sự hoài nghi trong ánh mắt Cao Mỹ Lệ lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh: “Là tôi.”
Cao Mỹ Lệ có chút bực bội, nhìn đồng hồ, cầm túi xách chuẩn bị muốn đi.
"Jason đúng là điên rồi, tìm được cậu chỗ nào vậy, trưởng thành rồi chứ? Không biết còn tưởng là thợ trang điểm của tổ hóa trang nào đấy, chuyện của tôi không phải là con nít có thể đùa giỡn được."
Người đàn ông trước mắt này thì có vẻ hai mươi tuổi, da mịn thịt mềm gương mặt trẻ con. Mặc dù không thể là vị thành niên, nhưng cũng sẽ không quá hai mươi lăm tuổi, người như vậy, ai có thể tin được anh ta là thám tử tư nổi danh nhất Đông Lăng chứ.
Cố Hải thong dong ngồi xuống, không chút có ý đứng dậy, nhàn nhạt nói.
"Sau khi chị Cao đi, tôi sẽ xóa sạch những gì đã điều tra, cho nên không cần lo lắng tôi sẽ tiết lộ cái gì, đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi."
Nghe nói như thế, Cao Mỹ Lệ đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn anh ta: “Cậu tra được cái gì?"
"Không phải chị không có hứng thú nghe hay sao?"
Cao Mỹ Lệ nhíu mày, cuối cùng lại ngồi xuống vị trí cũ.
"Nói đi, cậu tra được cái gì, nếu quả như thật tra được cái gì có ích, tôi mới có thể tin tưởng cậu đúng là có năng lực làm việc cho tôi."
Cố Hải không nhanh không chậm lấy một tập tài liệu ra, ngón tay thon dài đặt trên túi tài liệu, chậm rãi xuống trước mặt cô ta.
"Về yêu cầu của chị Cao, điều tra rõ tư liệu của người phụ nữ tên Thịnh Tâm Lan và con của cô ta, tôi điều tra qua, trước mắt tra được sáu năm trước, vào một đêm sau sinh nhật tuổi mười tám của Thịnh Tâm Lan là lần cuối cùng cô ta xuất hiện trong mắt bạn bè trước khi xuất ngoại."
"Sáu năm trước..." Cao Mỹ Lệ nhìn ngày trong tư liệu, càng nhíu mày sâu hơn: “Sao lại là đêm hôm đó?"
"Mặc dù chị Cao không nói rõ muốn tra cái gì, nhưng mà tôi cảm thấy chị hẳn là rất hứng thú, đêm đó Thịnh Tâm Lan sau khi bị người bỏ thuốc, cũng không đến căn phòng cô chị Thịnh Tâm Nhu sắp xếp cho cô ấy, mà là bị người đưa đi, cùng hôm đó, Nguyễn Anh Minh cũng ở khách sạn này."
"Cậu có ý gì?"
"Tôi cảm thấy có đủ lý do để hoài nghi, người mẹ đẻ thuê năm đó Nguyễn Anh Minh tìm, chính là Thịnh Tâm Lan."
Sắc mặt Cao Mỹ Lệ trắng bệch, tay cầm tài liệu có chút phát run.
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Lúc trước cô ta vì tra ra lai lịch của Nguyễn Lập Huy, vất vả mới tra rõ là đẻ thuê, nếu là đẻ thuê, vậy Nguyễn Anh Minh sẽ không có liên hệ gì với người phụ nữ kia, nên mới yên tâm nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ không ngờ người này lại vô cùng có khả năng là Thịnh Tâm Lan.
Cô ta đường đường là cô hai nhà họ Thịnh, sao có thể đi làm chuyện đẻ thuê này?
"Không thể." Cao Mỹ Lệ lập tức vứt bỏ sự hoài nghi này: “Cô ta là cô hai nhà họ Thịnh, cái gì cũng không thiếu, tại sao phải đi làm chuyện này?"
"Chị Cao cứ nói đi, đêm đó Thịnh Tâm Lan bị chị của mình bỏ thuốc, sai sót ngẫu nhiên, có gì mà không thể? Tôi chỉ là nói cho chị phương hướng trước mắt của tôi, nếu như chị không tin tưởng, tôi có thể dừng lại ở đây, không đi tra nữa."
Cố Hải liếc Cao Mỹ Lệ một cái, ánh mắt có chút khinh miệt.
Cao Mỹ Lệ trầm mặt, nắm chặt nắm tay,
"Tra, ai nói không tra, tôi phải biết rõ mọi thứ."
"Được,bước tiếp theo tôi sẽ đi tìm người quản gia nhà họ Nguyễn năm đó, phần lớn là ông ta phụ trách, đến lúc đó nếu có tình hình nào tôi sẽ liên lạc lại với chị."
Cố Hải nhìn tài liệu trong tay Cao Mỹ Lệ,
"Cái này, chị tự mình giữ lại xem đi, có nghi vấn gì tùy thời liên lạc, đúng rồi, chị Cao, trông mặt mà bắt hình dong không phải là thói quen tốt, công việc thám tử tư này kiểm tra là năng lực nhạy bén, không phải là tuổi tác."
Vứt xuống lời này, Cố Hải đứng dậy chào tạm biệt, trên gương mặt búp bê non nớt có mấy phần kiêu căng.
Nếu không phải lần này là điều tra Nguyễn Anh Minh, cậu căn bản chẳng muốn nhận cái này, quả nhiên nữ minh tinh trước sau là hai gương mặt, Cao Mỹ Lệ này thật sự làm người ta chán ghét.
Ra khỏi quán cà phê, Cố Hải tay đưa lên che lại lông mày ngửa đầu nhìn trời, gần đây khí trời thất tót, thật sự thích hợp ngẫu nhiên gặp mặt.
- -
"Tiện đường đi siêu thị mua ít thức ăn, buổi tối ăn lẩu được không?"
Vừa đón hai đứa trẻ, Thịnh Tâm Lan ngồi ở trong xe hỏi Nguyễn Anh Minh.
"Được."
Thịnh Tâm Lan gật gật đầu, qua đèn xanh đèn đỏ nhắc quản gia rẽ phải: “Qua Gia Nhạc Phúc bên kia."
Hai người dẫn hai đứa trẻ đi dạo siêu thị, vốn chỉ định đi dạo khu rau tươi, nhưng Thịnh Ái Linh đương nhiên sẽ không dễ dàng thỏa mãn như vậy, trực tiếp kéo Nguyễn Lập Huy đến khu đồ ăn vặt.
"Aizz, đi đâu đây?"
"Anh đi xem." Nguyễn Anh Minh xoay người đi theo.
Thịnh Tâm Lan bất đắc dĩ, đành tự mình đẩy xe mua rau.
Nguyễn Anh Minh đi theo đằng sau hai tên nhóc kia, lại đẩy một chiếc xe nhỏ.
Thịnh Ái Linh đầu tiên là thử thăm dò cầm một hộp chocolate sau đó nhìn anh, đôi mắt to mọng nước vô cùng động lòng người,
"Mẹ bình thường không cho con ăn quá nhiều chocolate, đây là con và anh Lập Huy đều thích ăn, ở đây cũng có bán!"
Nguyễn Anh Minh thuận tay lấy mỗi loại một vị trên giá xuống: “Vậy thì mua."
Dáng vẻ này, chính là đại gia trong truyền thuyết!
Thịnh Ái Linh hai mắt phát sáng, nhảy nhót hoan hô tại chỗ.
"Chú Nguyễn vạn tuế!"
Nguyễn Lập Huy cũng cười tủm tỉm nhìn qua cô bé, chỉ chỉ phía trước còn có.
Đến lúc hai bạn nhỏ mua sắm xong gặp Thịnh Tâm Lan ở khu tính tiền, một chiếc xe đẩy nhỏ bên trong đã đầy lên như ngọn núi nhỏ.
Thịnh Tâm Lan trừng mắt,
"Trời ơi, mấy con mua cái gì đây? Cái này phải ăn đến lúc nào? Thịnh Ái Linh, con..."
"Không phải con. " Thịnh Ái Linh liên tục khoát tay.
"Không phải con thì còn là ai?"
Thịnh Tâm Lan nhíu mày: “Lập Huy cũng không giống con, người ta cũng không ăn đồ ăn vặt."
Nói xong, cô ra vẻ muốn nhéo lỗ tai Thịnh Ái Linh, cô bé sợ đến mức ôm hai chân Nguyễn Anh Minh đằng sau lưng cô 'Chú Nguyễn cứu mạng' .
Nguyễn Anh Minh ngăn trước mặt Thịnh Ái Linh, có chút bất đắc dĩ, giọng nói trầm thấp vang lên, cắt ngang động tác của Thịnh Tâm Lan.
"Là anh muốn mua."