Lãi Được Bé Yêu

Chương 40: Chap-40




CHƯƠNG 40: CÔ TA LÀ EM GÁI CỦA CÔ

CHƯƠNG 40: CÔ TA LÀ EM GÁI CỦA CÔ

Mặc dù biết Thịnh Ái Linh rất thích bám lấy mình nhưng Nguyễn Anh Minh chưa bao giờ nghĩ cô bé này lại có ý định mai mối cho anh với mẹ cô bé, anh cũng sững người vài giây rồi mới định thần lại được, sờ đầu Ái Linh, không trả lời.

“Anh Lập Huy cũng thích mẹ cháu.”

Thịnh Ái Linh sử dụng đòn sát thủ của mình, chớp mắt nói:

“Nếu chú không tin thì hỏi Lập Huy đi, anh ấy nhất định cũng thực sự hy vọng mẹ cháu cũng sẽ là mẹ của anh ấy.”

Ánh mắt Nguyễn Anh Minh rơi vào trên giường bệnh, do dự hỏi: “Có đúng không? Lập Huy.”

Nguyễn Lập Huy nặng nề gật đầu một cái.

Nguyễn Anh Minh cau mày, giọng nói của Thịnh Ái Linh vang lên bên tai anh.

“chú Minh, Lập Huy hoàn toàn không thích đại minh tinh nóng bỏng, tìm vợ thì không phải nên xem xét ý kiến của anh ấy sao! Mẹ cháu nói nếu bà ấy tìm cho cháu một người ba ghẻ, bà ấy sẽ hỏi ý kiến của cháu.”

Ngụ ý là chỉ cần Nguyễn Anh Minh đồng ý, cửa ải của Thịnh Tâm Lan căn bản là ổn không thành vẫn đề.

Nguyễn Anh Minh hơi sững sờ, sau đó lại có chút dở khóc dở cười, hỏi:

“Ái Linh, con không có ba sao?”

“Có là có, nhưng cháu từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ gặp ba hai lần một năm.” Thịnh Ái Linh thở dài như một đứa trẻ lớn, vẻ mặt cay đắng: “Rất tội nghiệp phải không?”

Khi cô bé nói, meo meo lặng lẽ nhìn biểu hiện của Nguyễn Anh Minh.

Chắc trong lòng Nguyễn Anh Minh cũng biết gì đó, chẳng trách Thịnh Ái Linh lại theo họ của Thịnh Tâm Lan, có lẽ là do vợ chồng có mâu thuẫn với nhau nên đã ly thân từ rất sớm.

Cô còn nói anh, không phải cô cũng quan tâm không đủ sao? Trong lòng con gái muốn gì cũng không biết.

Khi Nguyễn Anh Minh phân tích mối quan hệ vợ chồng của người khác trong lòng, Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy lén nhìn nhau, ánh mắt thành công lấp lánh trong mắt nhau.

“Chắc chắn là ở đó không ai nhìn thấy chuyện xảy ra đêm đó đúng không?”

Trong quán cà phê sân gôn, Cao Mỹ Lệ ăn mặc giản dị, nhàn nhã uống cà phê, thỉnh thoảng cô vẫy tay chào nhà sản xuất đang vẫy gậy đánh bóng ngoài cửa, cười rất tươi.

Nhưng khi quay đầu lại nhìn người đại diện đối diện, vẻ mặt cô đột nhiên đanh lại.

“Đừng lo, Lệ.” Người đại diện trông rất thoải mái:

“Tôi đã nói bóng nói gió hỏi họ, những người hầu trong biệt thự đều đang bận phân phát những món quà trước đó cô mang đến, không ai trong số họ có mặt tại hiện trường, khi họ đến nơi thì cậu chàng nhỏ bé đã nằm trên mặt đất một lúc rồi .”

“Giấu bọn ngốc này đúng là không khó, cho dù có người nhìn thấy, tiền cũng có thể sai khiến quỷ thần, chỉ là ông cụ kia sai người đến biệt thự kiểm tra ngay trong đêm, bảo đảm không phát hiện ra cái gì chứ? Ông cụ kia thật lắm suy nghĩ.”

“Chắc chắn là không tìm ra được gì, khi tôi sai người đến hỏi, cô có biết người hầu nọ nói gì không?”

“Gì?”

“Nói họ đã nhiều năm không thấy cậu chủ dẫn phụ nữ về nhà, huống chi là ở qua đêm, thế nhưng nhìn thấy cô ở trên giường trong phòng cậu ta, cô nói cô còn có hiềm nghi gì chứ?”

Nhắc đến vấn đề này, Cao Mỹ Lệ ngay lập tức trở nên đắc ý: “Không có khả năng thích ứng với hoàn cảnh, đều nghĩ là sáu năm qua tôi uônhr phí bên cạnh Nguyễn Anh Minh sao chứ?”

Cả Đông Lăng đều biết Nguyễn Anh Minh không gần gũi với nữ giới, ngoại trừ Cao Mỹ Lệ - một người bạn gái hầu như không dính scandal, anh chưa bao giờ quan hệ với phụ nữ khác, nhiều người còn nghi ngờ xu hướng tính dục của anh.

Người đại diện của Cao Mỹ Lệ cũng nghi ngờ điều này, nhưng Cao Mỹ Lệ không lo lắm.

“Tôi không quan tâm anh ta thích đàn ông hay phụ nữ, điều tôi muốn không phải là được anh ta thích, danh hiệu mợ chủ nhà họ Nguyễn mới là điều tôi muốn.”

Hai người đang tán gẫu, một bóng đen xinh đẹp ở đằng xa dừng lại vài giây, sau khi nhìn rõ Cao Mỹ Lệ mới hăng hái đi tới: "Lệ, sao trùng hợp quá, cô cũng ở đây sao?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cao Mỹ Lệ ngẩng đầu lên với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt: “Nhu? Sao cô cũng ở đây?”

Thịnh Tâm Nhu mặc một bộ đồ nhỏ màu beige, mang theo một chiếc túi xách phiên bản giới hạn của Chanel, vừa tháo kính râm ra, khuôn mặt đã chỉnh tề nở nụ cười, người đại diện nhường chỗ cho cô ta.

“Tôi vừa mới đến,” Thịnh Tâm Nhu đặt túi xách xuống: “Vốn dĩ tôi có rủ một người bạn đến đây chơi, nhưng vừa đến đây thì nghe tin bạn tôi có việc, tôi định về, nhưng không ngờ lại gặp cô.”

“Chúng ta chắc cũng hơn một năm không gặp nhau rồi nhỉ.”

“Cũng không sao, cô bận mà, ngày nào cô cũng bận quay phim, không như tôi rất là rảnh.”

“Tôi có thể so sánh với cô sao? Cô là cô cả trong nhà họ Thịnh, không cần phải chạy đôn chạy đáo như ngành giải trí chúng tôi.”

“…”

Hai người cũng là gặp nhau trong một buổi tiệc chiêu đãi cách đây vài năm, họ có mối quan hệ rất tốt, nhưng đã không liên lạc suốt một thời gian.

Sau khi chào hỏi, Cao Mỹ Lệ hỏi cô dạo này thế nào, Thịnh Tâm Nhu thở dài.

“Lúc đầu đều tốt, nhưng gần đây tôi gặp chút chuyện phiền toái.”

“Chuyện phiền toái?”

“Tôi nói với cô chưa nhỉ. Tôi có một người em gái cùng ba khác mẹ. Gần đây cô ta về nước. Ba tôi lại chú ý đến cô ta, ban đầu đã nói với mẹ tôi là tôi được phép đến công ty, gần đây ông ấy lại bắt đầu lưỡng lự. nói cái gì mà để ông ấy suy nghĩ thêm một thời gian, tôi còn không biết sao? Thực ra ông ấy đã xem xét người khác rồi.”

“Em gái?” Cao Mỹ Lệ hơi ngạc nhiên: “Sao cô còn có một đứa em gái? Tôi chưa bao giờ nghe ai nói về chuyện đó. Sẽ không là đứa con gái ngoài giá thú của ba cô ở bên ngoài đó chứ.”

Thịnh Tâm Nhu cau mày, mơ hồ nói:

“Có chuyện như vậy đó, cô ta tên là Thịnh Tâm Lan. Từ nhỏ cô ta đã không hòa đồng lắm, không chơi với chúng tôi. Sau đó cô ta vào trường y, sống ở trường quanh năm, cô ta không bao giờ tham gia các hoạt động trong vòng kết nối của chúng tôi, người khác không biết cô ta là chuyện bình thường.”

Nghe thấy ba từ “Thịnh Tâm Lan” biểu cảm của Cao Mỹ Lệ thay đổi.

Thịnh Tâm Lan? Thịnh Tâm Nhu? Tại sao cô không nghĩ ra chứ?

“Tôi ghét cô ta lắm,” Khuôn mặt của Thịnh Tâm Nhu đột nhiên chìm xuống: “Nếu không có cô ta, mẹ con tôi không biết sẽ sống dễ dàng thế nào, nhưng có cô ta, ba tôi sợ đối xử tệ với cô ta, đi đâu cũng nghĩ đến cô ta, nghĩ tới là khiến tôi bực bội.”

“Dù sao thì cũng không phải là em gái thật sự.” Cao Mỹ Lệ ngập ngừng hỏi: “Cô và mẹ cô không thích cô ta. Cô ta là con gái ngoài giá thú, không thể ra mặt. Chỉ cần nghĩ cách đuổi cô ta ra ngoài là được. Không phải chuyện này rất phổ biến sao?”

Thịnh Tâm Nhu không giải thích về chuyện con gái ngoài giá thú. Nghe những lời của Cao Mỹ Lệ về Thịnh Tâm Lan, cô ta rất vui, cô ta cũng đã kể cho nghe tất cả những chuyện năm đó.

“Không phải tôi không nghĩ cách, cách đây sáu năm tôi đã tìm ra rồi, cuối cùng tôi lập một cục khiến cô ta làm mất mặt nhà họ Thịnh, nếu như vậy, ba tôi nhất định sẽ bỏ ý định để cô ta kế thừa cơ nghiệp của gia tộc, không ngờ đến thời điểm mấu chốt lại không tìm được cô ta, cô ta có năng lực đến mức như vậy, trước tiên cô ta biến mất trong nước hơn nửa năm, sau đó cô ta ra nước ngoài không một lời để lại, đi một mạch năm năm.”

Nghe vậy, trong lòng Cao Mỹ Lệ hồi hộp, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Thịnh Tâm Nhu đối diện vẫn đang huyên thuyên:

“Cô nói cô ta bỏ đi rồi, sao năm năm sau cô ta lại quay về nữa? Cô ta muốn làm gì? Náu mình chờ thời, bây giờ cô ta định quay về tranh giành tài sản gia đình với tôi à?”

Cao Mỹ Lệ nghĩ đến cô bé bên cạnh Thịnh Tâm Lan, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Em gái của cô đã kết hôn chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.