Lãi Được Bé Yêu

Chương 244: Không phải tránh mặt, là tránh hiềm nghi




Ra khỏi khu biệt thự, Nguyễn Anh Minh đạp chân ga, trên khuôn mặt trước giờ luôn lạnh lùng không cảm xúc hiện rõ hai chữ buồn bực, người phụ nữ kia nói chia tay liền chia tay, nói đi liền đi, không hề dây dưa chút nào, nhưng còn sót lại một đống vấn đề rắc rối lại ném thẳng cho anh, đúng thật là.

Gần 5 giờ, sau khi vào thu, trời dần lạnh hơn, trời cũng tối sớm hơn, trường mầm non cũng tan học sớm hơn nửa tiếng, anh đến cổng trường lúc 4 rưỡi, gần như đã không tìm được chỗ đỗ xe.

Nguyễn Anh Minh đang lái xe vòng quanh trường để tìm chỗ đỗ xe thì nhìn thấy một chiếc xe con màu đỏ đỗ dưới gốc cây to phía trước mặt, một bóng người quen thuộc xuống xe.

“Bíp bíp bíp…”

Nghĩ tới lời nữ đầu bếp nói, anh khó chịu ấn còi vài tiếng.

Bóng người mặc đồ tím nhạt quay người lại, sau khi thấy khuôn mặt Nguyễn Anh Minh thò ra ngoài cửa sổ xe, nhíu mày nói: “Đây là trường học, không được bấm còi.”

Hai người còn cách một chiếc xe, Thịnh Tâm Lan không thể không nói to lên, lộ vẻ cực kỳ khí thế.

Nguyễn Anh Minh mặt mày bình thản, thong dong nói: “Chắc là ở đây không có chỗ đỗ xe, tôi đỗ xa một chút, nếu Lập Huy mà đi ra thì em đón nó giúp tôi.”

Chuyện đón Lập Huy, đương nhiên là Thịnh Tâm Lan không thể chối từ, đồng ý cực kỳ sảng khoái.

10 phút sau, Nguyễn Anh Minh đỗ xe xong rồi quay lại, tìm được Thịnh Tâm Lan đứng ở cuối hàng người ở cổng trường.

“Tôi muốn nói với em chuyện này.”

“Hử?” Thịnh Tâm Lan nhìn anh, vẻ mặt cảnh giác: “Chuyện gì?”

Nếu là chuyện quay lại, bây giờ không thể bàn.

“Gần đây Lập Huy không chịu ăn cơm.” Nguyễn Anh Minh nói thẳng: “Ngoài bữa trưa mà em bảo Ái Linh mang cho nó ra, nó không chịu ăn gì cả, em nói xem chuyện này làm sao đây?”

Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan trở nên hơi sốt ruột: “Nó thật sự không chịu ăn cơm ở nhà?”

Đây là điều Nguyễn Anh Minh thấy bất ngờ nhất, thật ra, sau khi chia tay, Thịnh Tâm Lan không có bất kỳ trách nhiệm nào với Lập Huy, cô có thể không cần lo gì cả, không ngờ cô lại thật sự quan tâm đến Lập Huy.

“Ừ.” Nguyễn Anh Minh gật đầu: “Đã đổi 3 nữ đầu bếp rồi, nó vẫn không ăn.”

Vốn dĩ anh cũng không muốn nói chuyện này với Thịnh Tâm Lan, tránh cho cô tưởng là anh dùng khổ nhục kế, nhưng bây giờ anh quả thật không có cách nào cả, cứ như thế này, đứa nhỏ vốn đã không khỏe, như này sao được.

“Bữa sáng và bữa trưa có thể để Ái Linh mang tới trường, còn bữa tối, hay là mỗi ngày tôi đều làm một suất cơm mang qua, anh mang về đun nóng lên?”

Thấy cô dễ nói chuyện như thế, ánh mắt Nguyễn Anh Minh càng sâu hơn: “Khi đi học thì có thể như thế, vậy thứ bảy chủ nhật thì sao? Cũng không thể bỏ đói 2 ngày chứ?”

Thịnh Tâm Lan càng nhíu mày chặt hơn.

Nguyễn Anh Minh chăm chú nhìn cạnh mặt cô, trầm giọng nói:

“Hay là như này, thứ bảy chủ nhật em tới chỗ tôi nấu nướng, giống như trước kia.”

“Không được.”

Thịnh Tâm Lan lập tức bác bỏ.

Trước kia chính là nấu nướng vài lần rồi xảy ra chuyện khác, cô mà còn đi, vậy không phải dê tới miệng cọp sao? Cô không làm được loại chuyện vấn vương không dứt này,

“Vậy, em cứ để Lập Huy đói bụng 2 ngày sao?”

Nguyễn Anh Minh không chịu buông tha.

“Thế này đi.” Thịnh Tâm Lan nghĩ ra một biện pháp điều hòa: “Thứ bảy chủ nhập đưa Lập Huy tới chỗ ông nội anh, tôi tới đó nấu nướng, bên đó gần nhà tôi, hơn nữa nhiều người cũng tránh hiềm nghi.”

Cô biết khoảng thời gian gần đây, ông cụ rất có ý kiến với mình, dựa vào phần bất mãn này, cô cảm thấy chăm sóc Lập Huy trong tầm mắt ông cụ mới càng thêm ổn thỏa.

Nguyễn Anh Minh nhíu mày, biểu cảm trở nên buồn bực: “Em cứ tránh tôi như thế sao?”

Anh sống hơn 30 năm, lúc nào cũng là được người ta theo đuổi, tâng bốc. Sao gặp phải Thịnh Tâm Lan thì lại bị nắm thóp rồi? Người ta hờ hững với mình mà còn cứ bám lấy.

“Không phải tránh mặt, là tránh hiềm nghi.”

Thịnh Tâm Lan nhắc lại lần nữa: “Anh xem, quan hệ của hai chúng ta bây giờ là người yêu cũ, ông nội anh rất phản đối chúng ta qua lại, quản gia Chu đã nói với tôi chuyện này rồi, nếu bị ông nội anh biết tôi còn dính dáng gì tới anh, nhỡ nào ông cụ trả thù tôi thì sao? Tôi làm như này là tự giữ mình.”

“Em xem phim nhiều quá rồi thì phải.” Nguyễn Anh Minh nhíu mày: “Em tưởng ông nội tôi rảnh quá nên bắt bẻ em sao?”

“Cũng chưa chắc.” Thịnh Tâm Lan trợn mắt coi thường: “Có vài người còn không bằng trong phim đâu.”

“Có ý gì?”

“Ví dụ như vị thanh mai trúc mã tình đầu gì đó của anh ý, khi đòi tôi rời khỏi anh, chỉ mở miệng nói mà thôi, không cho nổi một đồng uống ly cà phê, tôi thấy, người bên cạnh anh đều chẳng ra gì, thích ngồi không hưởng lợi.”

“Em…”

Lại dùng chuyện của Lâm Mạn Hàm bật lại khiến anh nghẹn họng, Nguyễn Anh Minh cực kỳ buồn bực.

Đều nói, trong chuyện tình cảm, ai nghiêm túc trước thì người đó thua, giờ anh thấy Thịnh Tâm Lan hoàn toàn không để tâm tới chuyện của hai người bọn họ rồi, thế nên mới đủ đường thoái thác.

“Vậy thứ bảy này tôi tới đón em…”

“Không cần, tôi tới thẳng chỗ ông nội anh.” Thịnh Tâm Lan nhìn mấy đứa nhỏ xếp hàng đi từ trong trường ra, vẫy tay: “Ở đây.”

Lập Huy và Ái Linh dắt tay nhau chạy ra, mặt Ái Linh đỏ bừng, sau khi vẫy tay chào giáo viên xong, liền quay đầu lại, vừa thấy Nguyễn Anh Minh, chu miệng khó chịu, buông tay Lập Huy ra.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.”

Nguyễn Anh Minh nhíu mày, vốn dĩ còn muốn chào hỏi cô nhóc này, lời liền nghẹn lại trong họng.

Thịnh Tâm Lan lại xoa đầu Lập Huy: “Lập Huy, ba con nói bây giờ con ở nhà không ăn uống tử tế, sao lại như thế được chứ?”

Nguyễn Lập Huy cố gắng nói một câu: “Không… Không ngon.”

Nghe thế, Thịnh Tâm Lan thở dài: “Vậy con thích ăn đồ ăn dì nấu sao?”

Nguyễn Lập Huy gật đầu.

“Dì đã nói chuyện với ba con rồi, thứ bảy chủ nhật dì sẽ tới nhà ông cố của con nấu cơm cho con ăn.”

Nghe thế, Nguyễn Lập Huy ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh, giống như đang hỏi Thịnh Tâm Lan xem có phải là thật không.

“Nhưng điều kiện là, thường ngày, nếu như có việc mà dì không nấu được, con phải ngoan ngoãn ăn cơm ở nhà, có được không?”

“Vâng.” Nguyễn Lập Huy gật đầu sảng khoái.

“Vậy thì ngoắc tay.”

Thịnh Tâm Lan duỗi ngón út ra, hai người một lớn một nhỏ ngoắc tay nhau: “Ngoắc tay – đóng dấu, đã hứa là phải làm.”

“Vậy, chúng ta thứ 7 gặp nhau nha.”

Thịnh Tâm Lan dẫn Ái Linh rời đi, sau khi thấy bóng người bọn họ càng ngày càng xa, đôi mắt vốn sáng long lanh của Nguyễn Lập Huy cũng dần trở nên ảm đạm.

Nguyễn Anh Minh muốn nắm tay cậu bé, cậu lại giống như bực dọc gì đó, không chịu nắm tay, tự mình buồn bực trèo lên xe.

“Lập Huy.”

Nguyễn Anh Minh đuổi theo, bất đắc dĩ cài ghế an toàn cho cậu ở phía sau.

Mỗi ngày, sau khi từ trường về, ông con này lại lạnh mặt với anh, giờ không phải sao, vừa rồi còn mặt cười như hoa với Thịnh Tâm Lan, người ta vừa đi, lập tức liền sầm mặt lại, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

“Bao giờ ba làm hòa với mẹ?”

Nguyễn Lập Huy giơ bảng vẽ nhỏ, trên khuôn mặt non nớt là biểu cảm hùng hổ dọa người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.