Lãi Được Bé Yêu

Chương 242: Tôi là vợ anh ấy




Tất cả mọi người ở đây đều thấy được tình cảm sâu đậm của Cao Khải.

Trước kia, Thịnh Tâm Lan vẫn luôn nghi ngờ tình cảm mà anh ta dành cho Lưu Ngọc Hạnh, nhưng từ đầu tới cuối, người ta đã chăm sóc Lưu Ngọc Hạnh mấy tháng liền, bây giờ còn bỏ lại thân phận cậu chủ nhà giàu để đến nước A chữa bệnh cùng cô ấy, chỉ là yêu đương mà thôi, cũng coi như hết lòng hết dạ.

Cô cảm thấy, nếu bản thân là Lưu Ngọc Hạnh, lúc này cũng không thể từ chối được.

Nhưng dù sao Lưu Ngọc Hạnh cũng là Lưu Ngọc Hạnh, dưới thế tấn công thâm tình như mật ngọt chết ruồi này, vẫn cực kỳ kiên định, mặt đầy nước mắt từ chối Cao Khải.

“Em không thể đồng ý, xin lỗi.”

Khi nghe thấy lời này, trong mắt Cao Khải lộ rõ vẻ mất mát, bàn tay giơ chiếc nhẫn gượng gạo giơ giữa không trung, thu lại cũng không được, đưa cho cô ấy cũng không xong, đến Thịnh Tâm Lan cũng cảm thấy lúng túng.

Lưu Ngọc Hạnh hít sâu một hơi, bình tĩnh đến đáng sợ:

“Dáng vẻ này của em, anh có thể ở bên em là em đã rất vui rồi, nói thật lòng, em thậm chí còn không muốn anh đến nước A cùng em, cuộc đời của em đã thành ra như này, khó mà khống chế được, không ai biết được ngày mai em sẽ thành ra như nào, nhưng anh khác em, anh không có hề trách nhiệm phải theo em, cần gì phải dính vào chứ.”

Những lời này cực kỳ lý trí, nhưng Thịnh Tâm Lan nghe mà cảm thấy buồn thay Cao Khải, cố gắng lâu như thế, Lưu Ngọc Hạnh vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng anh ta, thậm chí không thể giao cả trái tim và thể xác của mình cho anh ta.

Bản thân cô còn buồn, huống chi là người trong cuộc.

“Anh… Anh biết rồi.” Cao Khải thu lại chiếc nhẫn, nói nhỏ: “Không sao, anh có thể chờ, chờ em khỏe lại.”

Bầu không khí đi xuống, mọi người đều đắm chìm trong thương xót và tiếc nuối, chỉ có Cố Duy cực kỳ lý trí liếc nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Không còn sớm nữa, nên qua cửa kiểm tra an ninh rồi.”

Giữa đám nam nữ đắm chìm trong nhi nữ tình trường không thể thoát ra, Cố Duy tỏ ra cực kỳ trầm ổn, giọng nói của anh cũng có tác dụng an ủi người khác.

Thịnh Tâm Lan nắm lấy tay Lưu Ngọc Hạnh: “Cho dù cậu có quyết định thế nào tớ cũng ủng hộ cậu, nhưng cậu phải nhớ là, tớ hy vọng cậu sống thật nghiêm túc, cậu còn chưa đi rất nhiều nơi, còn chưa ăn rất nhiều món ngon, cậu đã từng nói, cậu muốn trải nghiệm tất cả mọi thứ trên thế giới này.”

Lưu Ngọc hạnh gật đầu: “Tớ biết rồi.”

“Chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Thịnh Tâm Lan đặt tay Lưu Ngọc Hạnh vào lòng bàn tay Cao Khải: “Thời gian có thể thay đổi tất cả mọi thứ, sẽ có một ngày…”

Không nói hết câu, nhưng cô tin Cao Khải có thể hiểu được, thời gian có thể thay đổi tất cả, nhớ mãi không quên, nhất định sẽ có hồi đáp.

“Ừ, tôi hiểu.” Cao Khải đón lấy bàn tay Lưu Ngọc Hạnh từ Thịnh Tâm Lan, liếc nhìn Cố Duy: “Vậy chúng tôi qua cửa kiểm tra an ninh trước, mọi người nói chuyện đi.”

Cao Khải và Lưu Ngọc Hạnh qua cửa kiểm tra an ninh trước, Cố Duy quay đầu lại, cầm một chiếc hộp nhung màu xanh thẫm từ trong túi đeo bên người ra, đưa cho Thịnh Tâm Lan.

“Cái này cho em.”

Thịnh Tâm Lan cười, thản nhiên nhận lấy.

Nguyễn Anh Minh ở bên cạnh nhìn thấy, sắc mặt đen đi vài phần.

Cố Duy nhìn Thịnh Tâm Lan:

“Lần này về phải đi xử lý rất nhiều việc, phải qua một khoảng thời gian nữa mới có thể quay lại thăm em, chăm sóc tốt cho mình.”

“Vâng, em biết rồi.”

Thịnh Tâm Lan gật đầu: “Nếu không phải hôm nay Ái Linh phải đi học, vốn dĩ cũng nên đưa con bé tới tiễn anh.”

“Không cần gấp, ngày tháng còn dài.”

Ánh mắt Cố Duy sâu thẳm mà bình tĩnh: “Nếu sức khỏe của Ái Linh mà có vấn đề, lập tức gọi điện cho anh, anh đã nhờ bạn liên hệ được với một bác sĩ ở nước A, đối phương nghiên cứu rất sâu về phương diện này, lần sau tới anh sẽ đón Ái Linh qua kiểm tra.”

“Vâng.”

Hai người đang nói chuyện, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói đầy u ám của Nguyễn Anh Minh.

“Máy bay sắp cất cánh rồi.”

Thịnh Tâm Lan quay đầu lại liền nhìn thấy Nguyễn Anh Minh đứng thẳng như cột đình cách mình hai bước chân, giơ cổ tay, mặt không biểu cảm nhìn Cố Duy:

“Vừa rồi giục Khải sốt ruột lắm cơ mà, đến lượt mình thì không vội đi sao?”

Thịnh Tâm Lan nhíu mày lại, trước kia chưa từng thấy Nguyễn Anh Minh nhiều lời như này.

“Cảm ơn anh Nguyễn nhắc nhở, nhưng khuyên anh Cao và Ngọc Hạnh đừng chậm trễ, không phải là vì sợ bọn họ lỡ chuyến bay, mà là sợ bọn họ lỡ thời gian nhập viện, giường bệnh trong trung tâm phục hồi sức khỏe ở bên kia có hạn, nếu đến muộn, có thể sắp xếp được phòng bệnh đơn thích hợp hay không cũng là cả một vấn đề, còn tôi có kịp hay không cũng không quan trọng.”

Vẻ mặt Cố Duy bình thản, luôn ăn nói nền nã, hoàn toàn đối lập với Nguyễn Anh Minh.

Ánh mắt Nguyễn Anh Minh tối đi: “Ý của anh, có phải là có thể hiểu là thật ra anh không định đi không?”

Đây không phải là kiếm chuyện sao? Thịnh Tâm Lan nhíu mày chặt hơn: “Nguyễn Anh Minh, anh làm gì thế?”

“Tiện miệng hỏi mà thôi, đừng hiểu nhầm.” Nguyễn Anh Minh liếc nhìn cô, có bài học xương máu từ vết xe đổ trước kia nên anh cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng.

Cố Duy hơi cong khóe mắt, trong ánh mắt mang thêm chút ý cười ôn hòa, nói thong dong:

“Tôi thật sự cũng không muốn đi lắm, lần này về không lâu, phần lớn thời gian đều dành cho công việc, không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô nhóc Ái Linh, chuyện công ty của Tâm Lan cũng không giúp được nhiều, thế nhưng, tôi nghĩ là nể mặt anh Cao và Ngọc Hạnh, anh Nguyễn cũng sẽ bỏ công giúp đỡ chút đúng không?”

Lời này của Cố Duy ý tứ sâu xa, không thể nghiền ngẫm.

Đứng ở góc độ của Thịnh Tâm Lan, Cố Duy như này là nho nhã lịch sự, nói vài lời khách sáo với Nguyễn Anh Minh mà thôi.

Nhưng đứng ở góc độ của Nguyễn Anh Minh, đây căn bản là đang tuyên bố chủ quyền một cách trắng trợn, anh ta không nói là nể tình quan hệ trước kia giữa anh và Thịnh Tâm Lan, mà nói là anh nể mặt Cao Khải và Lưu Ngọc Hạnh mà chăm sóc Thịnh Tâm Lan, lời này đã nói rõ thái độ của anh ta.

Nghĩ sâu xa hơn, Cố Duy đang tránh không nói tới quan hệ trước kia của anh và Thịnh Tâm Lan.

Về phụ nữ, đàn ông với nhau luôn chỉ cần một ánh mắt là có thể cảm nhận được đối phương là địch hay là bạn, huống hồ đã nói nhiều như thế.

Trong mắt Nguyễn Anh Minh, Cố Duy không có thiện ý.

“Đương nhiên.” Ánh mắt Nguyễn Anh Minh trở nên u ám, khi nhìn Cố Duy còn mang theo vài phần khó nói và áp bức: “Không nhắc chuyện đã qua, cho dù là nể mặt Khải và Lưu Ngọc Hạnh, hay vì quan hệ thân thiết giữa Ái Linh và Lập Huy, tôi cũng sẽ quan tâm Tâm Lan nhiều hơn.”

Nói là không nhắc, nhưng thật ra vẫn nhắc tới.

Anh có mưu kế lợi hại, tôi cũng có phương án ứng đối.

Cố Duy không đổi sắc mặt, giọng nói sáng trong rõ ràng của anh vang lên: “Trẻ con quen thân rất dễ dàng, dù sao cũng là bạn cùng tuổi, hơn nữa, trước giờ tính cách của Ái Linh rất dễ khiến người khác ưa thích, ai cũng chung đụng được.”

“Ngoài lý do này ra, chủ yếu vẫn là do con trai tôi rất thích Tâm Lan.”

Hai người anh tôi qua lại mất nửa ngày, Thịnh Tâm Lan cũng hiểu ra: “Hai người đang họp phụ huynh sao? Còn nói tới mấy đứa nhỏ nữa? Cố Duy, anh đừng khách sáo với anh ta, mau qua cửa kiểm tra an ninh đi, thật sự sắp muộn rồi.”

Cố Duy mỉm cười: “Ừ, anh đi đây.”

Thịnh Tâm Lan nhìn bóng lưng Cố Duy, vẫy tay:

“Sau khi xuống máy bay nhớ gửi tin nhắn báo bình an cho em.”

Cố Duy khua tay, coi như đáp lời.

Nguyễn Anh Minh đứng ở bên cạnh, mày nhíu chặt lại thành rãnh sâu, giọng nói lạnh lùng hơn, tỏ rõ là mình không vui:

“Em là mẹ anh ta sao? Xuống máy bay còn phải báo bình an cho em?”

Thịnh Tâm Lan nhìn anh, nói:

“Tôi là vợ anh ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.