Lãi Được Bé Yêu

Chương 237: Chơi kịch liệt vậy sao?




"Cô Cao, cô hãy về đi."

Chu Phương chặn trước cửa xe, lễ độ nhưng xa cách làm động tác mời về với Cao Mỹ Lệ.

"Tôi có lời muốn nói với Anh Minh..."

"Bây giờ sếp Nguyễn còn có việc." Lời nói này của Chu Phương đã tương đối uyển chuyển.

Bên ngoài còn có không ít người lục tục đi qua, trước nhiều người như vậy, Cao Mỹ Lệ cũng không muốn mất mặt, đành phải tránh ra.

Chiếc xe thương vụ màu xám bạc rời đi không lưu luyến chút nào.

Sau lưng Cao Mỹ Lệ, một người mặc âu phục đi giày bước tới: “Tôi đã nói rồi, anh họ tôi có thể làm việc mà không quan tâm đến người thân, mười ba tuổi anh ta đã đuổi mẹ ruột của mình ra khỏi nhà họ Nguyễn, huống chi cô chỉ là một người bạn gái giả làm bia đỡ đạn cho anh ta mấy năm mà thôi."

"Anh im đi." Cao Mỹ Lệ lạnh mặt: “Có phải anh biết hôm nay anh ấy sẽ đến, cho nên mới cố ý để anh ấy thấy tôi nói chuyện với anh không?"

Nguyễn Kỳ Phong cười cười: “Trong mắt cô, tôi liệu sự như thần vậy sao?"

"Bớt đề cao bản thân đi, trong mắt tôi, ngay cả một ngón tay của Nguyễn Anh Minh anh cũng không sánh bằng, anh có được hôm nay cũng chỉ dựa vào chút thủ đoạn thôi."

Cao Mỹ Lệ không e dè nói ra trước mặt anh ta.

Trong mắt Nguyễn Kỳ Phong tràn đầy hung ác nham hiểm, không biết đang nghĩ đến điều gì, cười nhạo một tiếng rồi nghiêm mặt: “Chờ đi, bây giờ tập đoàn Thịnh Đường đang trong tầm kiểm soát của tôi, không thể so sánh với Nguyễn Anh Minh mà chỉ càng tốt hơn anh ta, và Nguyễn Anh Minh, chỉ cần ông cụ mất, anh ta sẽ không đứng dậy nổi."

Nghe vậy, Cao Mỹ Lệ khẽ giật mình: “Anh định làm gì?"

"Không làm gì cả, dự định vì tiền đồ mà thôi."

Gió đêm ào ào làm lá cây cọ rì rào rung động, nhìn thấy Nguyễn Kỳ Phong tỉnh táo như nước, Cao Mỹ Lệ lại không nhịn được giật cả mình.

Thịnh Tâm Lan đi quanh trong khu quán bar vắng vẻ ở thành phố T một lúc lâu mới tìm được bốn chữ khách sạn Bạch Nguyệt giấu ở phía sau một căn nhà, lúc vào cửa chỉ thấy lễ tân nhìn mình với ánh mắt không thích hợp, sau khi lên lầu nhìn thấy cửa một căn phòng đang mở ra, có nhân viên quét dọn ở bên trong quét dọn.

Thịnh Tâm Lan tùy ý liếc qua, mặt đã tái đi.

Trong ánh sáng màu đỏ tím quỷ dị, một 'Máy tập thể hình' cao cỡ nửa người màu đỏ đen dửng dưng bày ở lối vào, ngoài ra còn có roi da và nến đã qua sử dụng dính chất lỏng không rõ nằm tán loạn trên mặt đất.

Trong lòng Thịnh Tâm Lan dâng lên cảm giác lạnh lẽo, thảo nào khách sạn này lại mở ở nơi vắng vẻ như vậy, lễ tân ăn mặc loè loẹt, đều híp một đôi mắt hồ ly nhìn người.

Dù sao Tiêu Thành Tâm cũng là con nhà giàu có gia cảnh phong phú, sao lại có sở thích kì lạ như vậy chứ?

Đi một vòng dọc theo lầu bốn xoay cũng không tìm thấy phòng 419, lúc Thịnh Tâm Lan nghĩ dường như Tiêu Thành Tâm đang đùa mình, thì trên hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo kịch liệt.

Trong khách sạn loạn hết lên, mấy người đang la hét có lẽ là quản lý,

"Tầng cao nhất xảy ra chuyện, nhanh, nhanh, báo với sếp đi."

"Sắp ra mạng người đấy, trên lầu đều là máu."

"Báo cảnh sát đi."

"Báo cảnh sát cái gì? Chỗ của chúng ta có thể báo cảnh sát à, đồ ngu, mau gọi bảo vệ rồi gọi xe cấp cứu đi."

"..."

Trong hoàn cảnh hỗn loạn, không ai chú ý tới Thịnh Tâm Lan, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, trước khi đến đây cô đã cố ý mặc một bộ đồng phục như người bán bảo hiểm, trông cũng không đáng chú ý.

Vừa nghe đến trên lầu có người sắp mất mạng, Thịnh Tâm Lan giật cả mình.

Chơi kịch liệt vậy à? Sắp mất mạng luôn sao?

Đám người này còn không chịu báo cảnh sát?

Nghĩ đến đây, cô run rẩy lấy điện thoại ra ấn 113: “Alo? Cảnh sát à? Tôi đang ở khách sạn Bạch Nguyệt, chỗ này đang xảy ra chuyện."

"..."

"Đúng đúng đúng, các anh mau đến đây, tốt nhất là gọi thêm xe cấp cứu đến cùng luôn."

"..."

Nói chuyện điện thoại xong, Thịnh Tâm Lan nhìn quanh một vòng xác nhận không có ai, sau đó đi lên lầu một mình, định chụp lại chứng cứ để đi báo cáo.

Loại khách sạn này chính là hang ổ mại dâm của những kẻ vô đạo đức, treo bảng hiệu là một khách sạn mà toàn hoạt động mua bán con người, cô vừa đến đã gặp phải chuyện như vậy, sao có thể mặc kệ?

Nơi xảy ra chuyện ở tầng cao nhất, mặc dù khách sạn này rất kín đáo, nhưng quy mô cũng không nhỏ, có mười lăm tầng, phòng xảy ra chuyện chính là căn phòng nằm ở cuối hành lang trên tầng mười lăm, lúc Thịnh Tâm Lan đến ngoài cửa đã có một đám người vây quanh, cơ bản đều là nhân viên phục vụ của khách sạn, ở giữa có một đại ca lưng hùm vai gấu nói giọng Đông Bắc,

"Ai nha má ơi, các người mau kéo người ra đi, nhìn cái gì mà nhìn."

"Ai dám kéo chứ, đại ca, chúng tôi đang đợi bảo vệ đến."

"Tình huống gì đây? Tôi đang định đi ngủ, tự nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau bốp chát trong này, ở chỗ này cũng có thể đánh nhau, mọi người bình tĩnh ngồi xuống là dễ nói chuyện thôi."

Lúc Thịnh Tâm Lan đi tới cửa đã bị chặn lại, căn bản nhìn không thấy tình huống bên trong là như thế nào, cô nhìn đại ca đang hóng chuyện nói: “Đại ca, chuyện này là sao vậy?"

Đại ca Đông Bắc vô cùng nhiệt tình, kinh ngạc nhìn Thịnh Tâm Lan một chút,

"Nghe nói là ngủ với vị hôn thê của người ta, tới để bắt gian, sao em gái lại tới đây vậy?"

Thịnh Tâm Lan bận bịu khoát khoát tay: “Tôi tới đây để tìm người, anh đừng hiểu lầm."

Đại ca cười haha: “Cô cũng đừng hiểu lầm tôi, muộn rồi nên không tìm được nhà nghỉ ở gần đây, tôi và vợ tôi mới ở tạm chỗ này một đêm."

Nghỉ tạm một đêm mà phải đến nơi này, thần thánh nào đây.

Thịnh Tâm Lan giật giật khóe miệng, không nói chuyện tào lao với đại ca nữa, lấy điện thoại di động mở chức năng quay video ra, nhón chân giơ lên, định quay lại cảnh tượng bên trong.

"Ai nha em gái thấp quá không với tới à, để tôi giúp cô."

Vừa dứt lời, Thịnh Tâm Lan lập tức cảm thấy điện thoại trong tay mình bị rút ra, ngẩng đầu lên thì thấy đại ca phấn khởi cầm điện thoại quay về phía trong phòng.

Nhân viên phục vụ của khách sạn nhìn thấy lập tức sốt ruột: “Thưa anh, chỗ này không thể chụp ảnh."

"Ai nha, không phải tôi chụp, là cô em này muốn chụp, người ta thấp quá, không nhìn thấy được."

Đại ca nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ỷ vào dáng người to con lưng hùm vai gấu, nhân viên phục vụ của khách sạn đều giống như khỉ ốm không ai dám ngăn cản, đành phải ở một bên sốt ruột.

Thịnh Tâm Lan đứng đấy cảm thấy xấu hổ, đại ca đúng là thần thánh.

Sau khi các nhân viên phục vụ lý luận với đại ca, người ngoài cửa cũng tản ra một chút, Thịnh Tâm Lan vừa vặn nhìn thấy tình huống trong phòng, một chỗ bừa bộn không nói, các loại dụng cụ rơi khắp phòng, bóng đèn không biết đã nát bao nhiêu.

Xuyên qua lớp màn tơ thật mỏng màu tím, có thể thấy người đàn ông đang vung nắm đấm trên giường, tiếng nắm đấm nện vào thịt phát ra trầm đục, nghe cũng làm người ta hít vào một ngụm khí lạnh.

Thịnh Tâm Lan đang líu lưỡi, nhìn chằm chằm vào bóng người kia một lúc, đột nhiên cảm thấy khá quen.

Không đúng! Đây không phải...

"Nguyễn Anh Minh." Cô đẩy đám người ra vọt vào, vừa kéo một tầng màn tơ ra thì thấy rõ người đàn ông trên giường, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Tại sao lại là anh?"

Sau khi nghe thấy tiếng cô, Nguyễn Anh Minh cũng ngây ngẩn cả người, động tác chậm lại, lập tức chịu một quyền của người đàn ông dưới thân, kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống giường, thế cục lập tức thay đổi.

Tiêu Thành Tâm xoay người bắt lấy đèn bàn ở đầu giường, đập vào ót Nguyễn Anh Minh,

"Mẹ nó, ông đây đập chết mày!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.