Lãi Được Bé Yêu

Chương 229: Anh ấy vừa rời đi




Trong khu VIP của bệnh viện, giọng nói của Chu Phương vang vọng trong phòng bệnh, xen lẫn chút lo lắng.

"Không có vấn đề gì khác trong cuộc họp, chỉ có chuyện dự án Quảng Châu bị thua lỗ, đại đa số những người trong hội đồng quản trị đều muốn một lời giải thích, sếp Từ thay anh nói vài lời nhưng đều bị sếp Nghiêm ngăn lại."

"Đã biết."

Nguyễn Anh Minh đã thay áo bệnh nhân ra, bộ âu phục màu đen đặt may vừa vặn ôm lấy đường cong cứng cáp trên cơ thể anh, che đi lớp vải băng sau lưng, khi anh đứng dậy thật không nhìn ra chút bệnh tật nào.

"Làm thủ tục xuất viện."

"Nhưng sếp Nguyễn, bác sĩ nói vết thương của anh chưa thể xuất viện."

Nguyễn Anh Minh làm như không nghe thấy, cài chặt cúc áo, sải bước ra khỏi phòng bệnh, chỉ để lại một câu nói lãnh đạm:

"Lúc làm thủ tục xuất viện nên nói với bệnh viện thế nào, coi như cậu đã rõ."

Nhìn bóng lưng của Nguyễn Anh Minh, Chu Phương bất đắc dĩ thở dài, chầm chậm đuổi theo.

Bác sĩ khuyên rằng nên ở viện điều dưỡng ít nhất một tháng, vì hai xương trước ngực bị gãy sẽ chèn ép dây thần kinh, đây không phải chuyện đùa.

Nhưng Nguyễn Anh Minh lại làm bộ sao cũng được.

Chu Phương thầm nghĩ, ông đã chủ liều mạng như vậy, thì mình còn có lí do gì để không cố gắng.

Thang máy "Đinh" một tiếng đến tầng lầu, Chu Phương đi theo Nguyễn Anh Minh một trước một sau vào thang máy, cùng lúc đó, bên trong thang máy có người đi ra, y tá đang đẩy giường bệnh ra ngoài, theo sau là một nhóm người nhà, trong đó có một bóng người nhỏ nhắn bị người khác chen lấn không có chút năng lực phản kháng, không thể làm gì khác ngoài việc "xuôi theo dòng nước lũ" đi ra.

Trong tiếng nói chuyện huyên náo, chỉ cần quay đầu lại sẽ thấy bóng dáng của hai người lướt qua nhau

"Xuất viện?"

Thịnh Tâm Lan hỏi thăm y tá trực ca thì biết được Nguyễn Anh Minh đã xuất viện, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: "Sao cô biết, vừa rồi tôi còn nghe nói anh ấy mới nhập viện, cô chắc chắn không có nhầm lẫn gì chứ?"

"Không nhầm được." Cô y tá kiên nhẫn giải thích: "Bệnh nhân vừa mới làm thủ tục xuất viện xong? Cô vừa đi ra từ thang máy số 1 đúng không? Anh ta vừa mới đi vào."

Thịnh Tâm Lan hơi sửng sốt: "Mới đi vào?"

"Đúng, người đứng bên cạnh làm thủ tục xuất viện cho anh ta hẳn là trợ lý, hai người đó vừa mới..."

Cô y tá còn chưa nói xong, một y tá lớn tuổi hơn đứng bên cạnh đã ngắt lời cô ta.

"Hai người họ vừa mới đi, cô gái, nếu cô lo lắng thì đuổi theo vẫn kịp, nhưng thương thế của bệnh nhân cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là người có tiền đều thích làm người khác ngạc nhiên, bác sĩ nói không cần phải ở viện lâu như vậy, nhưng anh ta không yên tâm nên mới ở lại vài ngày để quan sát."

Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn cô y tá đang nói chuyện, xác nhận mình không nghe nhầm, nỗi lo âu tan biết trong nháy mắt, rồi tự giễu, khóe miệng hơi cong lên.

Không hiểu sao bản thân lại tin Nguyễn Anh Minh bị thương rất nghiêm trọng, rồi hốt hoảng chạy tới đây, nếu không phải đúng lúc anh xuất viện, cô chủ động chạy tới thăm bệnh, sợ rằng lại bị anh châm chọc chế giễu một phen.

Nhìn dáng vẻ tịch mịch rời đi của Thịnh Tâm Lan, cô y tá trẻ tuổi hơn vỗ ngực một cái, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

"Chị Mai Mai, may mà chị phản ứng nhanh, nãy em không phản ứng kịp, nếu y tá trưởng mà biết thế nào cũng mắng chết em."

"Y tá trưởng nói trợ lý của cậu Nguyễn đã dặn trước, nếu có người hỏi về bệnh tình của anh ấy, nhất định không được nói ra, cũng tại em nãy cứ cắm đầu vào điện thoại."

Cô y tá trẻ tuổi lè lưỡi: "Em có nghe, nhưng không nghĩ lại có người đến hỏi sớm như vậy, em sơ ý quá, mà thật kỳ lạ, cũng không phải bệnh gì lạ, tại sao không thể nói với người khác?"

"Em thì biết cái gì?" Y tá lớn tuổi hơn cau mày: "Đây là bệnh nhân của phòng VIP, là người có tài sản giá trị hơn trăm tỷ, chuyện kinh doanh thiên biến vạn hóa, một người ngã bệnh là có mười triệu người chờ trực muốn nhảy vào vị trí đó, sao dám tùy tiện để lộ tình trạng sức khỏe cho người khác biết chứ?"

"Đáng sợ như vậy?"

Cô y tá nhỏ tuổi khiếp sợ: "Vậy là em vừa mới..."

"Được rồi, chuyện qua rồi, cũng không có gì xảy ra, sau này em nhớ phải để tâm vào, đi kiểm tra phòng bệnh trước đi, chuyện này chị sẽ không nói với y tá trưởng."

"Cám ơn chị Mai Mai, vậy em đi đây."

Nhìn dáng vẻ của cô y tá nhỏ tuổi, y tá lớn tuổi hơn chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Ở bệnh viện, chuyện không nên nhất là lơ là mất cảnh giác, lúc nào cũng phải đề phòng, nhất là làm ở khoa nội trú của bộ phận đặc biệt này, không quản được cái mồm đồng nghĩa với việc không thể giữ được công việc của mình.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thịnh Tâm Lan qua cửa hàng một chuyến, công việc kinh doanh không tệ, có khá nhiều khách, Tần Ba đã đích thân đến đây với tư cách là nhà thiết kế, giống như một nhân viên bán hàng đi theo khách giới thiệu chất liệu và sự tiện lợi của các bộ trang phục, hơn nữa còn khiêm tốn nghe ý kiến của khách hàng.

"Lô quần áo do nhà thiết kế Tần thiết kế đã bán hết sạch cả ở cửa hàng và online, có mấy vị khách không mua được, còn nhắn là lúc nào sản xuất thêm, nhất định phải báo cho họ biết."

Nhân viên cửa hàng cung kính báo cáo tình hình cho Thịnh Tâm Lan biết, còn hỏi: "Thịnh tổng, chắc là phải báo xưởng sản xuất may thêm quần áo thôi."

Thịnh Tâm Lan nhìn Tần Ba vẫn còn đang bận rộn, lắc đầu một cái: "Không cần, treo mẫu mới lên, vẫn giữ lại mẫu cũ nhưng để biển hết hàng."

Thật ra trước khi khai trương, Thịnh Tâm Lan đã bàn bạc với Tần Ba, lần này anh ta là nhà thiết kế chính, lô quần áo mùa thu anh ta thiết kế không sản xuất quá nhiều, mỗi chiếc chỉ được sản xuất với số lượng nhất định, đến lúc đó sẽ xảy ra tình huống cháy hàng.

Nhưng Tần Ba nói cháy hàng chính là mục đích của anh ta.

Hiện nay trên thị trường, Thanh Vân đã có chỗ đứng nhất định, được coi là một thương hiệu khá sang trọng, nhưng so với các thương hiệu cao cấp nước ngoài, thì họ không thể cạnh tranh được về chất lượng, so với các thương hiệu bình thường, họ lại không thể cạnh tranh được về giá cả, cho nên chỉ có thể đi lên bằng hàng thiết kế có giới hạn.

Ai cũng muốn biến mình thành một sự tồn tại đặc biệt trên thế giới, cho nên phải nắm bắt được tâm lý này.

Tần Ba quả thật là một nhà thiết kế có tài, anh ta có thể nắm bắt chính xác tâm lý của người tiêu dùng, biết cách tối đa hóa giá trị thương mại của một bộ quần áo trên thị trường.

Sau khi khách hàng tính tiền xong và ra về, Thịnh Tâm Lan mới quay ra chào hỏi Tần Ba:

"Sao rồi?"

"Vô cùng tốt, so với dự tính không sai biệt lắm, nhưng sau khi lô hàng này bán hết, trên thị trưởng hẳn sẽ xuất hiện nhiều hàng nhái, đến lúc đó cô sẽ rất bận rộn."

Thịnh Tâm Lan không cho là đúng, cười cười: "Vậy thì đi kiện, đến lúc đó tiền bồi thường vi phạm bản quyền cũng đủ cho chúng ta mở thêm một cửa hàng nữa."

"Tôi không quan tâm đến mấy thứ đó."

Tần Ba vẫn giữ bộ dạng thanh cao kiêu ngạo như cũ.

"Lát nữa tôi đi thăm Ngọc Hạnh, anh có muốn đi cùng không?"

"Không đi, tôi không muốn gặp bộ dạng ma quỷ của cô ấy." Tần Ba cau mày: "Cô chờ một lát, tôi đưa cô ít đồ, cô mang cho cô ấy là được."

Nói xong, Tần Ba vào trong kho hàng, lúc đi ra cầm một cái túi.

"Cái gì thế?"

Thịnh Tâm Lan nhìn thấy một góc vải trắng bên trong, hơi hiếu kỳ.

Vẻ mặt Tần Ba đầy ghét bỏ:

"Tác phẩm tốt nghiệp của cô ấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.