Lãi Được Bé Yêu

Chương 225: Sói mắt trắng nhỏ




“Nhưng mà người không sao.”

Chu Phương nhìn thấy sắc mặt của ông chủ không tốt, liền không ngừng giải thích.

Nguyễn Anh Minh nhíu mày, lạnh lùng nói ra năm chữ,

“Không biết tự lượng sức.”

Mấy giây sau, khép lại văn kiện đứng dậy, vừa mặc áo khoác vừa nói, “Ở bệnh viện nào?”

“Dạ?” Chu Phương sửng sốt một chút, trong đầu như có gió lốc thổi qua, hận không thể đem cái mồm của mình vứt xuống đất mà chà đạp, đây không phải là muốn chết à?

“Cô ấy ở bệnh viện nào?” Nguyễn Anh Minh không kiên nhẫn nhìn Chu Phương lặp lại một lần nữa.

Chu Phương ấp úng nửa ngày, “Cô chủ Thịnh, cô ấy, cô ấy không có nằm viện.”

“Không nằm viện? Vậy đi đâu rồi?”

“Cô ấy, cô ấy bị Cố Duy đưa đi rồi.”

Vừa dứt lời, trong nháy mắt vẻ mặt Nguyễn Anh Minh trầm xuống.

“Sếp Nguyễn,” Chu Phương thận trọng đánh giá vẻ mặt của Nguyễn Anh Minh, “Có đi nữa không ạ?”

Nguyễn Anh Minh siết chặt nắm đấm,

“Đương nhiên là đi.”

“Đi đâu ạ?”

Chu Phương không hiểu lắm, “Cô Thịnh không ở trong bệnh viện, chẳng lẽ đến nhà Cố Duy? Sếp Nguyễn, cái này không phù hợp cho lắm, hay là anh gọi điện trước cho cô Thịnh?”

“Cậu cảm thấy tôi ngoài việc đi tìm cô ấy thì không còn việc gì nữa à?”

Ngữ khí của Nguyễn Anh Minh lạnh lẽo, ánh mắt như muốn giết người, như muốn đem Chu Phương đi lăng trì từ đầu đến chân.

Chu Phương cười ngượng ngùng, “Tôi không có ý đó, Sếp Nguyễn, phong thái của anh tất cả phụ nữ ở Đông Lăng đều biết, có chỗ nào không tốt, vậy anh muốn đi đâu?”

“Cậu không cần đi cùng, ở đây chờ đi.”

Nguyễn Anh Minh tức giận vứt lại một câu, nghênh ngang rời đi.

...

Tại nhà hàng kiểu Pháp ở Đông Lăng, trong đại sảnh đang diễn tấu bản “The Blue Danube”

Thịnh Tâm Lan đầu quấn băng gạc, ra khỏi cửa liền cởi ra thay bằng băng không thấm nước, cũng may tóc mái che lại hơn nửa, vết thương nhìn cũng không lộ liễu.

“Anh đừng tặng con bé nhiều thứ đắt tiền quá, con bé có nhiều rồi.”

Cố Duy mỉm cười, đưa tay nhéo khuôn mặt đang bóc quà của Thịnh Ái Linh,

“Đắt hay không không quan trọng, tôi chỉ biết là nếu tôi không đối xử tốt với công chúa nhỏ của tôi một chút thì cô bé sẽ chạy mất.”

Thịnh Ái Linh rên lên hai tiếng, không cảm xúc nói, “Ai bảo ba cứ đi suốt, con không được gặp ba nhiều, con cảm thấy mẹ tìm một người ba khác cho con cũng không có gì là không tốt.”

“Sói mắt trắng nhỏ.” Cố Duy làm vẻ tức giận, trừng cô bé một chút.

“A, Erza của con!” Thịnh Ái Linh vừa ôm món quà vừa nhảy nhót, cực kỳ vui vẻ, hiển nhiên không nghe thấy Cố Duy nói gì.

“Anh nói gì với con bé đấy, con bé rất nhạy cảm.” Thịnh Tâm Lan liếc mắt sang cô bé một cái rồi quay đầu nói với Cố Duy, “Anh không biết đâu, thời điểm mới về nước, con bé lấy hình của em lên mạng đăng ký xem mắt, em cũng phục rồi, sao con bé có thể hiểu rõ trình tự đăng ký trong khi chữ còn không biết mấy chữ.”

“Xem mắt?”

Cố Duy cau mày, “em cần à?”

“Đương nhiên là em không cần.”

Thịnh Tâm Lan quả quyết trả lời.

Cố Duy thần sắc có chút phức tạp, anh ta nói “không cần” với Thịnh Tâm Lan đương nhiên là có hai loại ý tứ, nhưng muốn cô nhìn thẳng vào mình nói “không cần” thì cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa.

Lúc ăn cơm, hai người ôn lại chút chuyện cũ ở bên Mỹ, khi nói đến lần đầu gặp mặt ngại ngùng, cả hai đều bật cười, Thịnh Tâm Lan đã rất lâu không được cười sảng khoái như vậy rồi.

Bên kia, tại một nơi cô không nhìn tới, Nguyễn Anh Minh với Lâm Mạn Hàn cũng đang dùng bữa ở nhà hàng này, giữa hai bàn là một đại sảnh lớn với một người chơi piano, không ai để ý đến ai.

Lâm Mạn Hàn ăn mặc sang trọng, lễ phục màu đen rất phù hợp với nhà hàng kiểu Pháp tràn ngập ánh sáng đèn thuỷ tinh này, sau ngồi xuống một lúc lâu, cô ta mới do dự mở miệng,

“Anh Anh Minh, Lập Huy dạo này thế nào rồi?”

“Rất tốt.”

Nguyễn Anh Minh trả lời qua loa cho có.

Trong lúc nhất thời không khí lại lâm vào im lặng.

Anh có vẻ ý thức được điểm này, lại bổ sung thêm hai câu, “Sau khi xuất viện, Lập Huy liền sang nhà ông ở, có bảo mẫu với người hầu chăm sóc, sống rất tốt.”

Kỳ thật đâu chỉ là tốt, lần trước khi gặp anh cậu bé thậm chí còn có thể mở miệng nói hai câu, nhưng cũng chỉ hai câu mà thôi, không nhiều hơn.

Lúc ấy là Ái Linh lôi cậu bé đến trước mặt anh, giống như tranh công mà nói với anh: “Chú Nguyễn, con cho chú một sự bất ngờ, trước hết chú nên nghĩ xem sẽ thưởng cho con cái gì.”

Sau đó liền cho anh xem một màn Lập Huy nói chuyện, đối với Nguyễn Anh Minh mà nói, thật sự là quá mức xúc động, cảnh tượng đó dù đã qua lâu rồi nhưng vẫn như là mới.

“Lập Huy rất đáng yêu, em rất thích cậu bé, nhưng mà cậu bé càng thích Thịnh Tâm Lan.”

Nhắc đến Thịnh Tâm Lan, Nguyễn Anh Minh thu lại cảm xúc vừa nãy, lông mày cũng nhíu lại.

Nếu không phải Lập Huy thích cô thì cô làm gì có cơ hội tiếp cận mình?

“Anh Anh Minh, em có chuyện muốn nói với anh, em đã suy nghĩ rất lâu mà không dám nói, nhưng chẳng còn cách nào khác.”

Lâm Mạn Hàn đè lại giọng nói, tựa như lấy hết dũng khí mới dám nói ra những lời này, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Nguyễn Anh Minh.

“Cô muốn nói gì?”

Nguyễn Anh Minh nhìn về phía cô ta, lúc này mới nhớ ra nguyên nhân của buổi gặp mặt này.

Sau khi đi khỏi công ty, vốn là ôm một bụng lửa giận định đi tìm Cao Khải, kết quả vừa mới lên xe thì nhận được điện thoại của Lâm Mạn Hàn hẹn đi ăn, nói là có chuyện quan trọng cần nói.

Lâm Mạn Hàn do dự một hồi, “Vụ hoả hoạn ở khách sạn lúc trước…có liên quan đến em, nhưng mà em cũng không phải cố ý, em…”

Cô ta không để ý, lực chú ý của Nguyễn Anh Minh cũng không đặt tại chỗ này, ánh mắt của anh vượt qua người chơi piano đang đứng dậy cảm ơn trong đại sảnh, rơi vào bàn ăn đối diện bên trên.

Nhìn từ xa chính là một nhà ba người, vui vẻ bên nhau.

Trên mặt người phụ nữ đã lâu không gặp kia, anh thấy được nụ cười xán lạn của cô, cho dù anh cũng gặp cô không nhiều nhưng chưa bao giờ thấy nụ cười hoàn toàn buông lỏng như vậy của cô.

“Anh Anh Minh, em…”

“Vụ hoả hoạn không cần phải nói, tôi biết rồi.”

Lâm Mạn Hàn còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Anh Minh chặn họng, bóng hình trước mặt mau chóng biến mất, cô ta vội vàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía xa,

“Anh Anh Minh, anh đi đâu vậy?”

Nguyễn Anh Minh chân dài nhanh chóng vượt qua khu vực diễn tấu, thậm chí không khách khí đẩy những người phục vụ ngáng đường anh, vẻ mặt tức giận, trực tiếp hướng phía một nhà ba người kia đi đến, chỉ lưu lại cho Lâm Mạn Hàn một cái bóng lưng cao ngạo, dường như cô ta chỉ là một vật làm nền mà thôi.

“Em làm gì ở đây?”

Bỗng nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc Thịnh Tâm Lan ngưng lại ý cười trên mặt, ngẩng đầu lên, liền thấy Nguyễn Anh Minh đang cực lực ẩn nhẫn sự tức giận, giọng chất vấn đều cực kỳ hung dữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.