Lãi Được Bé Yêu

Chương 218: Tôi bênh người thân không cần lý lẽ




“Chị, chị không sao chứ?”

Phan An vừa nghe điện thoại xong thì chạy tới đây ngay, chẳng kịp tháo gỡ phụ kiện trên tóc, trên người còn mặc áo đuôi tôm đính đầy kim tuyến, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, phía sau còn có Lâm Mộ Nham.

Cảnh sát đã rời đi, Thịnh Tâm Lan mở cửa mời hai người vào nhà, vẻ mặt đầy uể oải.

“Chị không sao.”

Cô đặt hai tách trà nóng hổi lên bàn trà.

Thịnh Tâm Lan kể lại sơ lược mọi chuyện, chứ không nói cụ thể, chỉ nói mình và Nguyễn Anh Minh chia tay ầm ĩ không vui, rồi anh động tay động chân nên cô báo cảnh sát.

“Để em dọn tới đây ở.” Phan An nhíu mày nói: “Em không tin, nếu Nguyễn Anh Minh dám tới đây lần nữa, em sẽ đánh gãy chân anh ta.”

“Không cần phải thế đâu.”

Lâm Mộ Nham ngồi cạnh trầm giọng nói: “Nguyễn Anh Minh không phải hạng người bám chặt không buông, nếu anh ta đã đi rồi sẽ không quay lại đâu, nếu anh ta thật sự muốn trả thù, cũng sẽ không đích thân ra tay.”

“Thế này mà anh bảo là không đích thân ra tay, anh nhìn cổ chị tôi đi.”

Trên cổ Thịnh Tâm Lan có một vết bầm rất rõ, trong lúc vùng vẫy, cô đã bị Nguyễn Anh Minh bóp cổ, có lẽ anh không cố ý, hoặc nóng giận nên nhất thời mất khống chế, nhưng vết thương này là bằng chứng phạm tội rõ ràng nhất.

Nếu không phải Lâm Mộ Nham ngăn cản, thì giờ Phan An đã xông tới cục cảnh sát đánh Nguyễn Anh Minh một trận rồi.

“Không cần đâu, chị gọi em tới đây là có mấy chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì thế?”

Thịnh Tâm Lan liếc nhìn Lâm Mộ Nham.

Từ lúc bước vào cửa, Lâm Mộ Nham hoàn toàn không xem mình là người ngoài, giờ anh cũng chẳng thức thời, mà chỉ ung dung ngồi trên ghế sofa.

“Trước giờ tôi không phải người nhiều chuyện, hơn nữa tôi và Nguyễn Anh Minh là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, tôi cảm thấy cô đừng đề phòng tôi, nói không chừng, tôi còn có thể giúp cô.”

Nếu bàn về độ mặt dày, thì không ai có thể địch lại Lâm Mộ Nham.

Phan An lườm anh ngay: “Chuyện của tôi và chị tôi thì liên quan gì đến anh, anh về trước đi, tối nay tôi sẽ qua đêm ở đây.”

“Không được.”

Lâm Mộ Nham từ chối ngay, rõ ràng anh ta chẳng muốn rời khỏi đây.

Thịnh Tâm Lan nhíu mày, thật sự không có tâm trạng để giảng hòa cuộc cãi vã của hai người.

“Không sao, chị cũng không định che giấu bí mật này, nhân cơ hội lần này, chị sẽ phân rõ giới hạn với anh ta, đồng thời phải giành lại quyền nuôi dưỡng Lập Huy.”

Thịnh Tâm Lan không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì về việc cảnh sát xử lý Nguyễn Anh Minh, lúc đó cô báo cảnh sát chỉ đơn giản là muốn đuổi anh ra khỏi nhà cô, sau khi cảnh sát tới, cô liền đi thay đổi mật mã cửa chính ngay.

Đây không phải là lần đầu tiên, dù trong chuyện này có hiểu lầm gì hay không, thì Thịnh Tâm Lan cũng không tán thành hành vi bạo lực, mặc kệ trong lòng Nguyễn Anh Minh tức giận, khó chịu đến đâu, cũng không được phớt lờ ý kiến của cô mà cưỡng ép muốn phát sinh quan hệ với cô.

Lần này, cô sẽ không tha thứ cho anh nữa.

“Đúng đó, chị phải phân rõ giới hạn với anh ta, quyền nuôi dưỡng... quyền nuôi dưỡng gì?” Phan An sửng sốt, tưởng Thịnh Tâm Lan tức đến mơ màng, nên dè dặt hỏi:

“Chị, dù chị thích con trai Nguyễn Anh Minh đến đâu, cũng không thể giành quyền nuôi dưỡng con trai người ta.”

“Lập Huy là con trai chị.”

Thịnh Tâm Lan trầm mặt, siết chặt nắm đấm, gần như bị móng tay đâm đến chảy máu.

Từ nét mặt của cô có thể nhìn ra, cô không nói đùa.

Không chỉ mình Phan An, mà ngay cả Lâm Mộ Nham – người luôn bình tĩnh tự tin cũng kinh ngạc.

Dù sao ai cũng chẳng ngờ đến mối quan hệ giữa tiểu thái tử và Thịnh Tâm Lan, trong khi Nguyễn Anh Minh đã lục tung khắp thành phố cũng không tìm ra mẹ cậu bé.

Từ lúc ra khỏi nhà Thịnh Tâm Lan, vẻ mặt Phan An luôn nặng nề.

Sau khi lên xe, anh nhìn Lâm Mộ Nham đang ngồi trên ghế lái:

“Anh không được nói chuyện của chị tôi cho người khác biết.”

Ngón tay thon dài của Lâm Mộ Nham đặt lên vô lăng, logo ngực phi nước đại giữa hai ngón tay sáng rực, in hằn lên khuôn mặt điển trai trầm ổn của anh: “Tôi không rảnh rỗi như thế, hơn nữa chẳng phải cô ấy đã nói rồi à? Rất nhanh chuyện này sẽ không còn là bí mật nữa.”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Phan An càng nặng nề.

“Nguyễn Anh Minh coi trọng con trai mình như vậy, sao có thể đồng ý buông tay đưa cho chị tôi chứ, đến lúc đó anh phải huy động toàn bộ mối quan hệ, tôi sợ đến cuối cùng ngay cả Ái Linh chị tôi cũng không bảo vệ được.”

“So với chuyện này, tôi càng tò mò một chuyện, tại sao Nguyễn Anh Minh lại không biết mặt người phụ nữ mình đã lên giường sáu năm trước?”

“Anh ngậm miệng lại cho tôi.”

Phan An lườm anh: “Chẳng phải anh nói muốn giúp chị tôi à? Giờ anh đã biết mọi chuyện rồi, anh định làm thế nào?”

“Cậu muốn tôi giúp cũng được.”

Lâm Mộ Nham liếc nhìn anh: “Nhưng cậu cũng phải cho tôi một lý do chứ, đúng rồi, tôi bênh người thân không cần lý lẽ.”

Phan An nhíu mày một lúc, mới hiểu rõ hàm ý câu nói này, nên giận tím mặt:

“Lâm Mộ Nham, anh muốn chết đúng không?”

Từ khi bị Lâm Mộ Nham dây dưa, anh ta luôn bám chặt lấy anh có đuổi cũng chẳng đi, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào, quả thật anh ta đã giúp anh xử lý rất nhiều chuyện, nhưng cái giá phải trả là anh thường bị anh ta chiếm tiện nghi ngoài miệng, một khi anh ta mở miệng, thì chẳng cần chuẩn bị bản nháp.

“Giờ tôi không có tâm trạng đùa giỡn với anh, anh đưa tôi về nhà trước đi.”

“Cậu ngồi chắc vào.”

Vừa dứt lời, Lâm Mộ Nham đạp chân ga, tiếng động cơ gầm rú thu hút vô số ánh mắt từ người đi đường, thân xe hình giọt nước lao như tên lửa, nhanh chóng rẽ vào ngã tư đường cao tốc thành phố.

Bầu trời đêm như biết được bí mật nên xao động, toàn thành phố đều chìm trong cơn mưa rào có sấm sét, liên tục giội rửa đường phố, như muốn rửa sạch mọi dấu tích trước đó để làm lại từ đầu.

Lúc trời rạng sáng, mặt trời bắt đầu ló dạng.

Cửa cục cảnh sát vang lên tiếng thắng xe gấp, một thanh niên mặc vest mang giày da nhanh chóng bước xuống xe, mồ hôi nhễ nhại, gấp gáp chạy vào cục cảnh sát túm lấy một nữ cảnh sát hỏi:

“Nguyễn Anh Minh đang ở đâu?”

Nữ cảnh sát liếc nhìn anh, rồi tức giận bĩu môi chỉ về phía phòng giam: “Đấy, chỗ đó đó, chúng tôi đã đợi người nhà suốt đêm rồi, sao giờ anh mới tới?”

“Thật ngại quá, tối qua điện thoại tôi hết pin.”

Chu Phương toát mồ hôi hột, trước giờ anh luôn làm việc cẩn trọng, chỉ có tối qua là điện thoại hết pin, đến nửa đêm anh dậy xem giờ để đi vệ sinh theo thói quen mới phát hiện ra, anh sạc pin rồi mới nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, nghe máy xong anh liền toát mồ hôi lạnh.

Ông chủ ở trong cục cảnh sát đợi cả đêm, cũng gọi anh vô số cuộc nhưng không liên lạc được, vậy chẳng phải anh sắp bị sa thải à, anh vẫn đang dành dụm tiền mua nhà ở Đông Lăng để cưới vợ đây!

Cảnh sát chỉ hỏi Chu Phương mấy câu đơn giản, sau khi biết quan hệ giữa anh và Nguyễn Anh Minh, thì cho phép anh vào trò chuyện với anh ấy.

“Vậy là sao? Giờ tôi vẫn chưa thể đưa ông chủ chúng tôi về ư?”

“Tất nhiên rồi, anh tưởng tội cưỡng hiếp có thể thả người dễ dàng như thế à?” Nữ cảnh sát hơi mất kiên nhẫn nói:

“Chuyện này không đơn giản như vậy, chúng tôi đã báo cáo lên cấp trên rồi, nghi phạm nhân chứng vật chứng đều có đủ, nên giờ phải tạm thời giam giữ, đợi sáng mai xem thử người bị hại có báo án hoặc trình chứng cứ lên tòa án hay không?”

“Chuyện này sao có thể? Cô Thịnh là bạn gái tổng giám đốc Nguyễn chúng tôi, bọn họ sắp kết hôn rồi, lần này chỉ là đôi tình nhân cãi nhau thôi, chẳng phải các cô nói...”

“Thật không?” Nữ cảnh sát đóng sổ tay lại, nhìn Chu Phương nói tiếp: “Nhưng chính nghi phạm lại phủ nhận quan hệ yêu đương với người bị hại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.