Chương 199: Em không ngạc nhiên sao
Không phải tất cả con gái xinh đẹp con nhà giàu đều mong manh dễ vỡ, bây giờ người ta không những chú trọng về học thức mà còn chú trọng học võ, nhất là mấy nhà có con gái, làm cha mẹ ai mà không mong con mình có thể tự bảo vệ bản thân?
Thịnh Tâm Lan hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ người trước của Nguyễn Minh Anh cũng dữ dằng thật đấy.
Ngoài trừ gia cảnh giàu sang hơn cô, giá trị vũ lực cũng cao hơn cô, người ta tài sắc vẹn toàn, so sánh khập khiễng đến vậy không lẽ cô phải mặc áo giáp ra trận sao?
“Sợ à?”
Nguyễn Anh Minh nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Sợ thì đừng đi, cứ để tôi xử lý là được, cô ta sẽ không lại làm phiền em nữa đâu, điều này tôi có thể đảm bảo.”
“Không được.”
Thịnh Tâm Lan nghiêm mặt: “Chuyện này nhất định em phải ra mặt.”
Nếu là chuyện tình cảm, cô tất nhiên sẽ để Nguyễn Minh Anh tự đi xử lý, thế nhưng trận cháy này không những liên quan đến Lâm Mạn Hà mà còn liên quan đến người đứng sau lưng, người thật sự muốn dồn tụi nhỏ vào chỗ chết, nếu cô không điều tra rõ ràng cô không thể yên tâm được.
Thấy cô kiên quyết như vậy, Nguyễn Anh Minh cũng không nói gì thêm nữa.
“Em luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến người luôn muốn hại Lập Huy?”
Nghe vậy, Nguyễn Anh Mình trong bóng tối quay đầu nhìn sang: “Người hại Lập Huy?”
“Ừ.” Thịnh Tâm Lan trịnh trọng gật đầu: “Đừng nói với em là anh không biết nha, hay là anh không nhận ra rằng, có người vẫn luôn tìm trăm phương nghìn kế muốn hại chết Lập Huy.”
Chỉ ở chung vỏn vẹn nửa năm, những chuyện xảy ra với Lập Huy cũng đủ làm Thịnh Tâm Lan sợ khiếp vía, huống hồ Nguyễn Anh Minh sống chung nhiều năm như vậy, không lẽ anh không nghi ngờ hay sao.
Quả nhiên cô thấy Nguyễn Anh Minh gật đầu: “Tôi biết.”
Trong buồng xe rất tối, chỉ có ánh trăng cùng chiếu vào không gian nhỏ hẹp, hiện rõ vẻ mặt lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh: “Nhưng chưa chắc là do cùng một người làm.”
Từ lời anh nói, Thịnh Tâm Lan nắm được một số vấn đề, một ít thôi mà làm cô thấy lạnh cả sống lưng.
Có rất nhiều người muốn hại Lập Huy không phải chỉ một hai người.
“Lập Huy từng trải qua rất nhiều chuyện, tôi không ngu đến mức không bắt được người giở trò phía sau, trên thực tế tôi đã tra ra rất nhiều chuyện, liên quan đến đủ loại người.”
Người làm vườn mỗi tuần đến chăm sóc cây cảnh, người giúp việc chiếu cố Lập Huy hai ba năm, thậm chí là bà con xa.
Tất cả bọn họ đều không ngoại lệ, đều bị liệt vào sanh sách đen của Nguyễn Anh Minh, không nhận người thân, bất kể ruột thịt, nhưng vẫn không thể ngăn được người khác hãm hại đứa trẻ.
“Tại sao chứ?”
Thịnh Tâm Lan nhíu mày: “Lập Huy thì có liên quan gì đến bọn họ, bọn họ điên rồi sao? Làm ra chuyện mất nhân tính với đứa bé không thể nói chuyện như vậy?”
“Bởi vì Lập Huy là con trai duy nhất của tôi, cũng chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thịnh Đường.”
Khi Nguyễn Anh Minh nói lời này, trông anh có vẻ vô lực, anh cúi đầu thở dài, nhẹ nhàng nói.
“Cũng tại tôi trước đó không quan tâm gì đến Lập Huy, mới khiến bọn họ nghĩ rằng, chỉ cần Lập Huy không còn nữa, ông nội sẽ không còn hy vọng nào khác, tập đoàn Thịnh Đường nhất định sẽ sa sút, bọn họ mới có cơ hội chen chân vào.”
Bên ngoài đồn đại rất nhiều về xu hướng tính dục của Nguyễn Anh Minh, huống hồ mấy năm nay ngoại trừ Lập Huy anh cũng không có cưới vợ, điều này làm mấy người đó nổi lên ý đồ xấu xa.
“Ý của anh là, do người có quan hệ họ hàng với anh làm sao?”
“Ừ.”
Vậy thì khó rồi.
Thịnh Tâm Lan nhíu mày.
Ngày đó đến nhà cũ nhà họ Nguyễn ăn cơm, ông cụ mời tiệc trong nhà bà con thân thích rất đông, chỉ bấy nhiêu thôi đã ngồi đầy hai cái bàn lớn, chưa kể đến người định cư ở nước ngoài và những người họ hàng ở xa nữa.
“Năm đó ông nội đã từng nói, nếu như tôi không có con nối dõi, thì ông sẽ giao tập đoàn Thịnh Đường cho người xuất sắc trong dòng họ tiếp quản, không liên quan gì đến tôi hết.”
Giọng Nguyễn Anh Minh có chút bất đắc dĩ, anh do dự mấy giây rồi mới trầm giọng nói: “Chính vì vậy Lập Huy là được mang thai hộ.”
“Ồ.”
Thịnh Tam Lan gật gù, mất tập trung nghĩ đến chuyện khác.
“Em không ngạc nhiên sao.”
Nguyễn Anh Minh hoài nghi liếc nhìn cô.
Nghe thế Thịnh Tâm Lan ngẩn ra: “À? Mang thai hộ? Sinh trong ống nghiệm sao?”
Cô phản ứng cực nhanh.
Chút hoài nghi của Nguyễn Anh Minh dần biến mất, lắc đầu bảo: “Không giống lắm, nhưng mà…cũng gần như là vậy.”
Bên ngoài Thịnh Tâm Lan trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã dậy sóng.
Cái gì mà gần như chứ? Khác nhau rất nhiều đó? Sinh trong ống nghiệm là thụ tinh bên ngoài, cơ bản là không hề tiếp xúc với phụ nữ, hành vi sáu năm trước của anh được tính là cưỡng hiếp đó, chết tiệt đúng là súc sinh.
“Sao đột nhiên anh nói với em cái này làm gì?”
Thịnh Tâm Lan đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, tiếp tục hỏi tới.
Dù sao năm đó cô vất vả lắm mới có thể vượt qua được, bây giờ hỏi lại, cô thấy có chút hứng thú xấu xa, tựa như cô đang dùng gốc độ của bề trên, nhìn xuống Nguyễn Anh Minh vậy.
“Tôi không muốn có thêm bất kì hiểu lầm nào, hi vọng chúng ta đều có thể thẳng thắng với nhau.”
Nguyễn Anh Minh nghiêm túc nhìn cô: “Lập Huy không có mẹ, nhưng thằng bé lại nhận em, vì vậy sau này em chính là người mẹ duy nhất của thằng bé, tôi biết em yêu thương thằng bé cùng Linh Linh như nhau, bản thân tôi cũng vậy.”
Vì câu nói này mà một chút bất mãn trong lòng cô cũng biến mất, trong lòng cảm thấy chút ấm áp, dần đi khắp người cô, sưởi ấm trái tim cô.
Thịnh Tâm Lan bị cảm động, người luôn mặt lạnh hôm nay lại nói nhiều với cô như vậy khác hoàn toàn với tác phong của anh ngày thường, đúng là kỳ tích.
“Anh cũng là người ba duy nhất của Linh Linh.”
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Nguyễn Anh Minh lóe lên chút phức tạp cùng thất vọng không dễ phát hiện, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Thẳng thắn nói hết mọi chuyện, không biết là vì anh vẫn chưa cố gắng hết mình, hay là vì có cố gắng ra sao anh cũng không thể nào thay đổi được
“Ngủ sớm đi, sáng mai còn phải nghĩ cách đi về.”
Giọng nói trầm thấp vang vọng trong xe, Thịnh Tâm Lan đáp một tiếng, sau đó ngồi trên đệm nhìn chằm chằm sau lưng Nguyễn Anh Minh một hồi lâu: “Anh không ngủ sao?”
Nguyễn Anh Minh đưa lưng về phía cô nói: “Không buồn ngủ, trên núi có nhiều dã thú, tôi nên thức thì hơn.”
Đó là một lý do chính đáng.
“Được.” Thịnh Tâm Lan cũng không nghĩ nữa, ngáp một cái rồi nằm xuống đệm, hàm hồ nói: “Vậy nếu anh buồn ngủ thì gọi em, em sẽ thay anh.”
“Ừ.”
Sau khi Thịnh Tâm Lan ngủ rồi, Nguyễn Anh Minh xuống xe, đi đến đám cỏ dại bên cạnh, ngắm nhìn cảnh biển xa xa, châm một điếu thuốc.
Bình thường anh rất ít hút thuốc, ít hút nhưng vừa hút thì thoáng cái đã xong một điếu, chỉ trong nháy mắt, trên mặt đất rãi rác bốn năm cái tàn thuốc.
Xuất thần trong màn sương làm say lòng người, anh lấy điện thoại di động, mở một tấm ảnh trong album ra.
Trong hình là một người phụ nữ đang bồng một đứa bé còn mặc tả lót, dựa lưng vào lòng một người đàn ông đầy ngọt ngào, vẻ mặt tự nhiên giống như người yêu thật sự.
Anh đã nói hết với cô, thậm chí chuyện thân thế của Lập Huy anh cũng kể cô nghe, nhưng vẫn không thể nghe được lời thẳng thắn của cô, cô còn nói anh là người ba duy nhất của Linh Linh.
Lời nói dối trăm ngàn chỗ hở, làm thế nào mới có thể trọn vẹn được đây?
Trong cơn gió lạnh, Nguyễn Anh Minh cười một nụ cười tự giễu.