Chương 151: Năm đó thật sự là ngoài ý muốn ư?
Thịnh Tâm Lan cũng không quan tâm quá nhiều về chuyện tin tức, đều là những tin tức bên lề, ồn ào rồi thì cũng sẽ bị chìm xuống đáy biển, huống hồ gì lời nói của truyền thông mặc dù là khó nghe nhưng mà dù sao vẫn là liên quan đến chuyện tình cảm, fan hâm mộ lại ầm ĩ thì cũng không trở thành không thèm nói đạo lý như thế, chỉ là hai ngày nay chửi một chút là được rồi.
Đối với chuyện này, Tiểu Trương quá khẩn trương, mặc dù là thái độ của Nguyễn Anh Minh mới là phản ứng lý trí bình thường.
Buổi chiều, trước khi tan việc, Thịnh Tâm Lan tắt máy vi tính dọn dẹp đồ đạc bước ra khỏi phòng làm việc.
Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 151: NĂM ĐÓ THẬT SỰ LÀ NGOÀI Ý MUỐN Ư?.
Nhân viên ở trong khu làm việc vẫn còn chưa đi, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, ngẩng đầu lên rồi nói: “Đã đến giờ tan làm rồi, gần đây ít việc, đến thời gian tan làm thì cứ tan làm đi không cần phải chờ tôi đâu.”
Lúc này đám người mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra gương mặt tươi cười.
“Sao vậy? Sợ tôi kêu các người tăng ca có đúng không hả.” Thịnh Tâm Lan cười hỏi.
Trong phòng làm việc vang lên những tiếng cười cao thấp không đồng nhất với nhau.
Mọi người ở trong phòng làm việc đều cảm thấy hoảng sợ đối với bảng thống kê tăng ca hồi quý trước, vừa đến giờ tan làm thì mọi người đều có thói quen kéo căng một hơi, sợ là lãnh đạo lại đưa ra yêu cầu tăng ca.
Vừa mới đi ra khỏi thang máy, còn chưa đi được mấy bước, Văn Văn ở quầy lễ tân đã gọi Thịnh Tâm Lan lại.
“Quản lí Thịnh, chị sắp đi rồi ư.”
Thịnh Tâm Lan quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Văn Văn khẩn trương, có chút kinh ngạc mà hỏi: “Sao vậy?”
“Anh Tiểu Trương không có nói cho chị biết hả, tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy rồi mà.”
Buổi sáng ngày hôm nay Văn Văn không có ca làm, cũng vừa mới đến đây, vừa mới thay bộ đồng phục lễ tân màu vàng đi đến quầy lễ tân làm nhiệm vụ, chưa kịp dán bảng tên lên ngực thì cô ta đã vội vội vàng vàng đi đến bên cạnh Thịnh Tâm Lan.
“Quản lí Thịnh, lúc nãy khi mà tôi đến đây tôi đã nhìn thấy có một chiếc xe nhỏ ở ngã tư, trong xe có hai camera đang quay về phía lối vào của khách sạn chúng ta, tôi đoán là đến đây để quay chị đó.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan nhíu mày.
Thật sự có phóng viên đến đây.
Gần đây chỉ sợ là trong giới giải trí thật sự không có tin tức gì để công bố, Phan An vừa mới nổi tiếng chưa được hai ngày, cùng lắm thì chỉ là lưu lượng tuyến ba bình thường, đám phóng viên này thích chuyện bé xé ra to, vẫn còn chưa biết sẽ lợi dụng như thế nào đây.
Lúc đang nói chuyện, Tiểu Trương cũng đã bước xuống từ trong thang máy, vô cùng lo lắng chạy tới, vỗ mạnh lên đầu của mình rồi nói là mình đã quên mất chuyện tin nhắn.
“Quản lí Thịnh, ngày hôm nay vẫn nên đừng đi ra ngoài, ở trong khách sạn đi.” Văn Văn một mặt lo lắng.
“Đúng rồi, phòng của tổng giám đốc Nguyễn vẫn luôn có người quét dọn, cô trực tiếp vào ở là được...”
Tiểu Trương vừa mới nói được một nửa thì bỗng nhiên ngậm miệng lại, cũng không xác định có phải là mình đã nói sai hay không, dùng một ánh mắt lén lút mà nhìn phản ứng của Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Tâm Lan nhíu nhíu mày, biểu cảm không có nhiều sự khác thường, giống như là không đặt lời nói này ở trong lòng.
“Không cần đâu, tôi muốn đi đón con gái tôi.”
Lúc trước Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy đã ghi danh lớp học bơi, chương trình học vẫn còn chưa kết thúc, vốn dĩ người đưa đón đều là do quản gia của Nguyễn Anh Minh phụ trách, nhưng mà ngày hôm nay trước khi ra khỏi cửa cô đã hẹn tối nay mình sẽ tự đi đón hai đứa nhỏ.
Chuyện đã từng hứa ở trước mặt của trẻ con, từ trước đến nay Thịnh Tâm Lan rất coi trọng.
“Để tôi đưa chị đi.”
Một giọng nói rõ ràng của đàn ông truyền tới từ đằng sau ba người bọn họ.
Thịnh Tâm Lan nhìn lại, liền nhìn thấy bóng dáng của Thiên Ân hai tay đút vào trong túi quần, vẫn là áo phông trắng và quần tây đen thường ngày, trên gương mặt trẻ trung của cậu trai lại còn có mấy phần già dặn.
“Cậu đưa tôi đi?” Thịnh Tâm Lan ngẩn người.
Tay của Thiên Ân lấy ra một chiếc chìa khóa xe từ trong túi quần, rồi lung lay ở trước mặt của Thịnh Tâm Lan: “Đi không?”
...
“Tôi còn tưởng là trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà cậu là có bản lĩnh làm ra một chiếc xe nữa đó.”
Trong bãi đỗ xe dưới hầm, Thịnh Tâm Lan thắt dây an toàn, cười nói: “Anh Minh đưa chìa khóa xe cho cậu hồi nào vậy?”
Thiên Ân di chuyển xe khỏi chỗ đậu, ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy tay lái trông vô cùng đẹp mắt.
“Trước khi anh ta đi, lúc tôi tìm anh thanh toán tiền xe, chắc có lẽ là không muốn quan tâm tới tôi.”
Thịnh Tâm Lan bất đắc dĩ cười cười: “Chuyện thanh toán nhỏ nhặt, tôi đã sớm nói là cậu cứ trực tiếp tìm tôi là được rồi, hơn nữa nếu như thiếu tiền thì cứ tìm tôi, không cần phải tìm anh ấy đâu.”
“Không sao hết.” Thiên Ân như có điều suy nghĩ mà nhìn khung cảnh đường phố ở bên ngoài kính chắn gió: “Tôi đòi anh ta thì cũng là chuyện phù hợp mà.”
Thịnh Tâm Lan còn nghĩ rằng anh ta đang nói chuyện trách nhiệm làm mình bị thương hồi lúc trước, cô liền nhịn không được mà giải thích.
“Thiên Ân, người đụng cậu bị thương là tôi, Anh Minh đổ hết trách nhiệm lên trên đầu của công ty cũng là vì để giải vây cho tôi. Nhưng mà nói cho cùng thì là trách nhiệm của tôi, sau này tôi phụ trách cuộc sống của cậu thì mới là chuyện phù hợp.”
“Tôi nói không phải là chuyện này, là anh ta...”
Thiên Ân cau mày, không tiếp tục nói hết.
“Ai chứ? Sao vậy?” Thịnh Tâm Lan không hiểu gì hết.
“Không có gì đâu.” Thiên Ân di chuyển chủ đề, đi qua một cái cầu, trong nháy mắt ánh sáng giao thoa, chắn ngang ánh sáng lo lắng lướt qua trong đôi mắt của anh ta rồi liền biến mất.
“Chị dự định đối phó với chuyện tin tức như thế nào đây.”
Nhắc đến chuyện này thì Thịnh Tâm Lan đã cảm thấy có hơi đau đầu: “Không biết nữa, tôi nghĩ là cứ thuận theo tự nhiên, nếu như mà lúc này tôi đứng ra chủ động giải thích cái gì đó, ngược lại hình như là không có tác dụng gì, huống hồ gì ở bên phía An vẫn còn chưa liên lạc với tôi, không biết là bên phía bọn họ định làm như thế nào nữa.”
“Vẫn nên thương lượng với bọn họ cho xong, đưa ra một cách làm thống nhất với nhau.” Thiên Ân gật đầu một cái, ánh sáng và bóng râm trong đôi mắt có hơi kỳ lạ.
“Tôi nhìn thấy ở trên mạng có người đang giải thích mối quan hệ của chị và Phan An, nói là tập đoàn Thịnh Đường đang sắp xếp một tiết mục du lịch, trước đó không có ai biết hết, xem bộ dạng như là dự định phủi sạch quan hệ.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan nhíu nhíu mày: “Là vậy à?”
“Đúng vậy, tôi đã tra ra id của người lên tiếng rồi, là nhân viên trong Thịnh Đường, bên bộ phận kỹ thuật.”
Sau khi thân phận của Thịnh Tâm Lan bị bại lộ, chẳng mấy chốc ở trên mạng đã có người đặt ra câu hỏi rằng liệu chương trình du lịch của ngôi sao tạp kỹ vừa mới xuất đạo như Phan An có phải là đã được chuẩn bị từ sớm? Dù sao thì lúc ấy Thịnh Tâm Lan là người phụ trách lễ kỷ niệm vào thời điểm đó, hoàn toàn có khả năng lấy việc công làm việc tư.
Câu hỏi như thế này rất nhanh liền bị một bài đăng đột ngột ở trên mạng đè ép xuống.
Một người tự xưng là nhân viên nội bộ của khách sạn tập đoàn Thịnh Đường, tự xưng là người biết chuyện này, biểu thị rằng tất cả mọi người trong khách sạn đều không biết mối quan hệ giữa Thịnh Tâm Lan và Phan An là như thế nào, trực tiếp rũ sạch quan hệ của Thịnh Tâm Lan với tập đoàn Thịnh Đường, nhẹ nhàng di chuyển mũi nhọn.
“Anh ta là một nhà kinh doanh, làm như thế nào để có thể làm cho tổn thất nhỏ nhất chính là suy nghĩ đầu tiên của anh ta, cũng không thể nào trách anh ta được.” Giọng nói trầm thấp của Thiên Ân quanh quẩn ở trong xe.
Nhưng mà đột nhiên nó lại chạm vào sợi dây đang căng cứng ở trong lòng của Thịnh Tâm Lan, nó kêu vang lên.
Nguyễn Anh Minh là một người theo chủ nghĩa lợi ích, cho nên chuyện gì trong mắt của anh đều được phải cân nhắc để dành lấy lợi ích, ở trên người của anh rất khó để có thể thấy cảm xúc cá nhân ảnh hưởng hành vi hoặc là cảm xúc lý trí.
Lần này cô bị dính vào tin đồn tình yêu không đứng đắn, nếu như không có chỉ thị của Nguyễn Anh Minh, thế thì bộ phận công chúng của tập đoàn Thịnh Đường cũng sẽ không dám tùy ý đưa ra cách ứng phó như thế này. Thiên Ân nói rất đúng, anh rất lý trí, cách làm như vậy không có gì đáng trách, dù sao thì lôi kéo tập đoàn bị hao tổn theo danh dự của cô, trăm hại mà không có một lợi.
Cho nên chuyện bất ngờ Lập Huy vào năm đó thật sự là một chuyện ngoài ý muốn?
Cô có chút không thể kiềm chế nổi mình suy nghĩ theo phương hướng xấu nhất.