Chương 126: Là chuyện của tôi và em
Trước khi gặp được Thịnh Tâm Lan, Nguyễn Anh Minh cũng không hề suy nghĩ tới chuyện tìm bạn đời.
Trong mắt anh, vẫn luôn cảm thấy nuôi chó còn đáng tin hơn hôn nhân, anh không cảm thấy tịch mịch, thậm chí rất hưởng thụ cuộc sống độc thân, đã từng cảm thấy có một Nguyễn Lập Huy làm cuộc sống của anh bị đảo lộn đến long trời lở đất, nhưng không ngờ, còn có một ngày gặp được cô.
Sự xuất hiện của cô và Nguyễn Lập Huy lại có chỗ khác biệt, đối với Nguyễn Lập Huy, ngay từ đầu với anh là mâu thuẫn, còn đối với cô là vui vẻ chịu đựng.
"Cạch", tiếng đóng cửa rất nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh nhẹ nhàng không ảnh hưởng chút nào tới bầu không khí trong phòng ngủ.
Chu Phương đã đứng đợi ở của một hồi rồi.
"Tổng giám đốc Nguyễn."
"Ừ." Nguyễn Anh Minh gật đầu một cái coi như đáp lại, dặn dò: "Hai ngày nay trong khách sạn có không ít tin đồn, cậu đi xử lý đi. Đừng có để tôi lại nghe được mấy tin đồn thất thiệt."
Nói đến việc này, anh cũng có chút không kiên nhẫn, khắp khách sạn từ trên xuống dưới đều cho là Thịnh Tâm Lan có chồng, mà người phụ nữ này vậy mà vì bớt việc cho nên chưa từng giải thích một câu, để lại cục diện rối rắm này cho anh thu dọn.
"Trước sáng mai, chuyện này tôi sẽ xử lý xong." Chu Phương lên tiếng đồng ý: "Đúng rồi, trước đó anh bảo tôi đi thăm dò chuyện của lão Lỗ đã có manh mối rồi, hàng xóm lão Lỗ nói trước khi xảy ra hỏa hoạn thì có một thiếu niên đi tới nhà lão Lỗ."
Nguyễn Anh Minh dừng bước chân lại, lông mày có hơi nhíu lên.
"Thiếu niên?"
"Người chứng kiến nói, thiếu niên đó không đến hai mươi tuổi, người rất thanh tú, dường như là sinh viên, tới Cổ Trấn đi du lịch, trước đó ở nhà lão Lỗ, sau đó qua nửa tháng lại đi, chính vào đêm lão Lỗ xảy ra chuyện, đây là ảnh chụp."
Chu Phương lấy ảnh chụp từ trong túi da bò ra, đưa cho Nguyễn Anh Minh.
"Ảnh chụp là tổng hợp ở hiện trường, căn cứ theo miêu tả của hàng xóm, tổng hợp thành như vậy, gương mặt hẳn là không khác cho lắm."
Ngón tay thon dài của Nguyễn Anh Minh vuốt tấm ảnh chụp, nhìn gương mặt của cậu thiếu niên này, luôn cảm thấy có cảm giác quen thuộc.
Đang suy nghĩ, từ xa vang lên tiếng bước chân, dáng người cao ráo trong hành lang khách sạn, ánh đèn chiếu xuống tạo thành cái bóng thật dài, tiếng nói trầm trầm của thiếu niên vang lên: "Hai người cũng ở đây à?"
Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu, nhét lại ảnh chụp vào tong túi da bò, nhìn thấy Thiên Ân thì nhíu mày một cái: "Sao cậu tới đây?"
Thiên Ân mặc một bộ trang phục bình thường màu trắng, lộ ra vẻ khỏe khoắn: "Tôi đến tìm chị Tâm Lan, hai ngày này tôi nhớ tới vài chỗ, có lẽ liên quan đến ký ức của tôi, cho nên định tìm chị ấy cùng tôi đi một chuyến."
"Cô ấy ngủ rồi, với cả hai ngày nữa cũng rất bận, e rằng không có thời gian."
Nguyễn Anh Minh nhìn anh ta, trong mắt cất giấu sự đề phòng khó phát hiện, ngừng một giây rồi trầm giọng nói: "Nếu cậu nhớ tới cái gì thì trực tiếp tìm trợ lý của tôi."
Thiên Ân khoanh tay, lạnh nhạt lườm Nguyễn Anh Minh một cái: "Đây là chuyện của tôi với Tâm Lan, không phiền đến các người."
Sắc mặt Nguyễn Anh Minh trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Thiên Ân có chút lạnh.
Những năm này, người dám khiêu chiến ngay trước mặt anh không nhiều, anh không dưới một lần cảm thấy dường như cái cậu Thiên Ân này có địch ý rất lớn với mình.
"Đụng vào cậu, tập đoàn Thịnh Đường đã chịu trách nhiệm rồi, từ ngày cậu xuất viện, đã không còn là chuyện giữa cậu và cô ấy nữa rồi." Ánh mắt Nguyễn Anh Minh chèn ép nhìn thẳng vào Thiên Ân, cường điệu nói.
"Là chuyện của tôi và cậu."
Thiên Ân nhếch môi, khéo miệng giương lên một đường cong khinh miệt, không nhanh không chậm nói.
"Vậy thì chưa hẳn."
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, Chu Phương cuống quít nghe, tiếng trò chuyện đánh gãy bầu không khí giằng co như muốn đóng băng.
"Tổng giám đốc Nguyễn, lễ tân nói, cô Cao muốn tìm anh, bảo là có một số việc muốn nói cho anh biết."
Nguyễn Anh Minh gật đầu: "Đi thôi."
Thiên Ân nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Anh Minh, lông mày cau lại, trong đôi mắt trong sáng hiện lên một tia miệt thị như có như không.
Trong văn phòng, sau khi đưa nước trà tới, thư ký rõ ràng nhìn Cao Mỹ Lệ nhiều hơn một lần rồi mới rời khỏi.
Toàn bộ khách sạn có ai là không biết Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh đang ở bên nhau, mà Cao Mỹ Lệ trước đó công bố với bên ngoài mình là vợ chưa cưới chuẩn bị kết hôn với Nguyễn Anh Minh, bây giờ xem ra hôn ước hẳn là không có giá trị rồi, sao còn tìm tới cửa chứ? Giống như trò đùa vậy.
"Chu Phương nói, cô liên hệ với một bác sĩ người Đức, có nghiên cứu về tâm lý trẻ em?"
Nguyễn Anh Minh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Cao Mỹ Lệ trong mắt lóe lên tia đắc ý: "Đúng vậy, trước đó đi nước Đức, quen biết một vị giáo sư, anh ta vẫn luôn nghiên cứu tâm lý trẻ em, đối với việc trẻ em khi còn bé vì bệnh tật mà để lại ám ảnh, dẫn đến tự kỷ, làm mất khả năng về phương diện ngôn ngữ dặc biệt là liên quan đến khía cạnh này, cho nên em lập tức nghĩ đến Lập Huy."
"Có lòng rồi." Nguyễn Anh Minh cau mày như suy nghĩ điều gì đó.
"Hẳn là vậy, dù sao em cũng nhìn Lập Huy lớn lên, nếu nó có thể nói chuyện bình thường với những đứa trẻ khác, em so với ai cũng cao hứng, anh xem chừng nào có thời gian, em sẽ liên lạc với vị bác sĩ đso, đưa Lập Huy tới gặp một chút."
Nguyễn Anh Minh gật đầu một cái.
"Hết đợt bận này, khách nước ngoài đi hết đã."
Nguyễn Lập Huy không chịu mở miệng nói chuyện vẫn luôn là vấn đề khó khăn không nhỏ trong lòng của anh. Mấy năm này cũng không biết gặp bao nhiêu bác sĩ, từ đầu đến cuối đều không có gì khởi sắc, duy nhất chỉ có hai lần nghe nói nói, đều là gọi "mẹ", điểm này trong lòng anh cũng thấy áy náy, cho tới nay vẫn không cho nó được một gia đình hoàn chỉnh, có lẽ đây là lý do chủ yếu khiến nó bị tự kỷ.
Cao Mỹ Lệ cúi đầu uống trà, che đi tia vui mừng trong mắt.
Chỉ cần có cơ hội tiếp xúc nhiều với Nguyễn Anh Minh, cô ta sẽ có cơ hội làm anh hồi tâm chuyển ý.
"Vậy em sẽ hỏi trước hai ngày xem bác sĩ đó lúc nào rảnh." Giọng nói của cô ta dịu dàng, không biết là nghĩ đến điều gì, cười tự giễu: "Nói đến thì vẫn là ở tiệm áo cưới quen được vị bác sĩ này, lúc ấy em did tới Đức quay phim, vừa hay áo cưới làm xong rồi, liền đến tiệm lấy, anh ta cũng thế."
Nguyễn Anh Minh cúi đầu xem tài liệu, cũng không có ý đáp lại.
Cao Mỹ Lệ nắm chặt tay thành đấm, kiêm trì truy vấn: "Thành Nam, em biết mấy người làm diễn viên như chúng em anh không để vào trong mắt, nhưng dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhiều năm như vậy, anh biết tâm ý của em đối với anh, trước kia anh đột nhiên nói với em là hủy bỏ hôn ước, nhưng vẫn luôn không cho em một lý do."
Ngày nhận điện thoại của trợ lý Nguyễn Anh Minh, cô ta đang đi tham gia một lễ trao giải, một chuyện lớn như hủy bỏ hôn ước, Nguyễn Anh Minh lại bảo trợ lý gọi điện cho co ta, không hề có chút thương lượng nào.
Trợ lý ở đầu dây bên kia chỉ nói một câu: "Để đền bù, tổng giám đốc đã liên hệ với bên người chịu trách nhiệm chính, giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất của Liên hoan phim Bạch Hùng đã định là cô", chỉ như vậy liền đánh tan hết nỗ lực bao nhiêu năm của cô ta, cô ta sao mà cam tâm được?
Sau khi nghe lời chất vấn của cô ta, ánh mắt Nguyễn Anh Minh chậm rãi rời khỏi tài liệu, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn cô ta một chút, ánh mắt đày vẻ xa cách.
"Lúc tôi nói kết hôn, dường như cũng đã nói rõ với cô, người tôi cần không phải một người vợ mà là một người mẹ cho Lập Huy."