Chương 120: Anh muốn đưa tôi đi đâu?
“Tôi hơi mệt nên ra ngoài nghỉ ngơi một lát, bây giờ vào đây, đi thôi.”
Nguyễn Anh Minh khẽ gật đầu, kéo cổ áo Nguyễn Lập Huy rồi nhắc nhở:
“Con không vào được phòng thay đồ nữ đâu, muốn đi thì buông tay ra.”
Lúc này Nguyễn Lập Huy mới miễn cưỡng buông bàn tay đang ôm cổ Thịnh Tâm Lan ra, để Nguyễn Anh Minh bế vào phòng thay đồ.
Sau khi xác nhận rằng Nguyễn Anh Minh đã vào, Thịnh Tâm Lan mới đi theo hướng ngược lại, vòng qua phòng thay đồ nữ rồi đi ra cửa, tìm một nơi có tầm nhìn thoáng rồi mở giao diện camera trên di động lên, cố nhịn cười, nhắm máy vào cửa phòng thay đồ nam.
Nguyễn Anh Minh đi ra rất nhanh, anh dắt tay Nguyễn Lập Huy.
Hai người đều mặc quần bơi đen, trên cổ Nguyễn Anh Minh còn quấn một chiếc khăn tắm màu trắng.
Anh vừa đi được hai bước thì bị một người phụ nữ trẻ giữ lại:
“Huấn luyện viên, chỗ các thầy có áo bơi mới không? Bộ này của tôi hơi chật nhưng lại không mang bộ khác theo để thay.”
Nguyễn Anh Minh nhíu mày: “Cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải huấn luyện viên.”
“Hả?” Người phụ nữ sững sờ: “Anh không phải huấn luyện viên? Vậy anh là ai?”
“Tôi là...”
Nguyễn Anh Minh đang định trả lời thì nhìn thấy tình hình trong bể bơi, ngoại trừ trẻ con và huấn luyện viên nam đang dạy một cô gái tập bơi ra thì những người còn lại đều là phụ nữ, nói chính xác hơn thì là các bà mẹ ở mọi lứa tuổi.
Lông mày anh giật giật liên tục.
“Ôi, huấn luyện viên, thầy lại đây xem xem tư thế bơi này của con trai tôi có đúng không?”
“Xem cho con tôi trước đi.”
“Con gái tôi...”
“...”
Thấy Nguyễn Anh Minh bị các bà mẹ vây quanh, Thịnh Tâm Lan gần như cười không đứng nổi, điện thoại cô cũng rung rung.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa bể bơi và phòng tập gym đó là phòng gym có đủ nhiều huấn luyện viên, phân bố đồng đều, còn bể bơi thì ai tới trước được dạy trước, đương nhiên các bà mẹ giàu có sẽ không ngang nhiên tiêu tiền của chồng để vào hộp đêm tìm đàn ông, nhưng đến những nơi như phòng tập gym hay bể bơi để vụng trộm lén lút cũng không có gì ngạc nhiên.
Cô cười đến nỗi đau cả bụng, quay lại cảnh này rồi gửi cho Lưu Ngọc Hạnh.
Cô gửi tin nhắn thoại qua: “Chắc chắn Nguyễn Anh Minh chưa đến nơi này bao giờ, nếu không sao lại chọn lớp học bơi kỳ quái này rồi tham gia lớp cùng các thiếu phụ và phụ nữ trung niên chứ? Cậu xem mặt anh ấy đã xanh mét rồi kìa, buồn cười quá...”
Lưu Ngọc Hạnh ở bên kia nhanh chóng trả lời lại: “Chẳng hiểu cậu thấy buồn cười chỗ nào, nhưng tớ thấy tò mò hai người có duyên phận gì mà đưa con đi học bơi cũng gặp được nhau, mối lương duyên trời ban đó.”
“Lương duyên cái gì? Nghiệt duyên thì có. Cậu đã đi chưa? Tớ chờ cậu ở cửa vào bể bơi, nóng chết đi được.”
Thịnh Tâm Lan trả lời xong thì nhấn vào video xem lại, nhìn thấy vẻ mất tự nhiên của Nguyễn Anh Minh bị các bà mẹ vây quanh, cô cười vang cả đại sảnh.
Lưu Ngọc Hạnh gặp Nguyễn Anh Minh mới vài lần, chưa thấy vẻ lạnh lùng độc miệng thường ngày của anh, điểm buồn cười này phải có ấn tượng tương phản mạnh mẽ với ngày thường mới thấy buồn cười.
Chờ mãi không thấy Lưu Ngọc Hạnh trả lời, cô quyết định quay lại đại sảnh bể bơi hưởng thụ điều hoà, vừa mở cửa ra đã đập mặt vào bộ ngực rắc chắc.
“Ai ui...” Cô che mũi kêu lên, ngẩng lên thì thấy vẻ mặt tái xanh của Nguyễn Anh Minh, lòng lập tức lạnh đi.
Đúng là đen đủi, sao lại quên mất người này chứ?
“Sao, sao anh lại ra rồi?” Thịnh Tâm Lan ngượng ngùng hỏi.
“Cô nói xem sao tôi lại ra đây?” Nguyễn Anh Minh nhìn cô chằm chằm, hai mắt gần như phun ra lửa: “Không phải cô nghỉ một lúc rồi sẽ vào ư? Sao tôi không thấy cô đâu mà cô đã lại ở ngoài này rồi?”
“Tôi... haha” Thịnh Tâm Lan mỉm cười: “Tôi vẫn thấy mệt nên vừa vào phòng thay đồ đã hối hận nên lại đi ra.”
“Vậy à?” Nguyễn Anh Minh giơ điện thoại lên, là giao diện trò chuyện Messenger: “Vừa đi vào đã ra, đoạn video này quay thế nào?”
Khoảnh khắc Thịnh Tâm Lan nhìn thấy hai chữ “Cao Khải” thì đã chắc chắn rằng mình bị Lưu Ngọc Hạnh bán đứng rồi, cô nhắm mắt lại, lòng nguội lạnh.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.
“Sao, có gì giải thích không?” Nguyễn Anh Minh cất điện thoại đi, vẻ mặt âm trầm: “Cố ý để tôi đi vào đối mặt với đám người này, rất vui à?”
Khoé miệng Thịnh Tâm Lan giật giật: “Nếu tôi không nói gì thì chẳng phải anh vẫn vào đấy thôi? Mà đám người đó làm sao? Anh coi thường các bà nội trợ à? Tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả.”
Vịt chết vẫn còn mạnh miệng, Nguyễn Anh Minh đầy bụng tức giận, anh túm tay Thịnh Tâm Lan kéo ra ngoài bể bơi.
“Này, anh đưa tôi đi đâu?”
“...”
Mặc cho Thịnh Tâm Lan giãy giụa, Nguyễn Anh Minh vẫn không buông tay, anh kéo cô vào ghế lái phụ rồi đạp ga, phóng đi như bay.
Từ khi sinh ra đến giờ anh chưa bao giờ bị nghiêm túc đùa giỡn như thế, cũng chưa từng gặp phải chuyện lúng túng như vừa rồi, nếu không phải Thịnh Ái Linh gạt đám người ra rồi gọi anh một tiếng “chú Nguyễn” thì anh đã bị đám phụ nữ đói khát sờ soạng khắp người rồi.
“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Thịnh Tâm Lan siết chặt dây an toàn, mặt cô tái mét trước tốc độ lái xe của anh.
Nếu biết trước không thể trêu anh thì cô đã không trêu rồi, nếu anh giận quá điên lên rồi làm gì thì chẳng phải cô mới là người được một mất mười sao?
“Về nhà tắm.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan lập tức nghĩ đến câu cuối cùng nhìn thấy trên giao diện trò chuyện fb của anh, câu cuối cùng Cao Khải nhắn là: “Tên mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như cậu, chắc sẽ phải về nhà rửa sạch một lớp da quá.”
“Anh về nhà tắm đưa tôi theo làm gì?” Cô hơi hoảng hốt.
Nguyễn Anh Minh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Cô là người gây chuyện, cô phải tự giải quyết.”
Xe chạy đến cổng biệt thự nhà họ Nguyễn, Thịnh Tâm Lan lại bị anh kéo vào tận trong nhà, đuổi tất cả người làm đi rồi kéo cô vào phòng tắm.
“Anh muốn làm gì? Anh mở cửa cho tôi ra ngoài.”
Thịnh Tâm Lan vô cùng lo lắng kéo tay nắm cửa, nhưng không thể mở được, không biết anh đã dùng cách gì để khoá trái hai người lại trong phòng tắm.
Nguyễn Anh Minh mặc cô vặn tay nắm cửa, còn anh mở vòi hoa sen ra, dứt khoát cởi áo phong ném xuống đất, để lộ cơ bắp cường tráng.
“Cạch” một tiếng, âm thanh thắt lưng kim loại mở ra vang vọng trong phòng tắm.
“A... anh làm gì vậy?” Thịnh Tâm Lan hét lên, che mắt lại: “Anh đừng có làm điều gì lung tung, tôi chỉ đùa với anh thôi, họ cũng không làm gì anh, anh làm vậy là phạm pháp, tôi nói cho anh biết, Nguyễn Anh Minh, anh đừng tưởng mình là ông chủ...”
Cô đang quơ tay loạn xạ, miệng cũng nói lung tung, không có trật tự, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước vào trong nước, ngoài tiếng đó ra thì không còn thấy gì nữa.
Cô chần chừ mở mắt ra, trông thấy quần áo trên đất và bờ vai rộng đang đưa lưng về phía cô trong bồn tắm, giọng nói trầm thấp nhuốm đầy hơi nước trong phòng tắm.
“Có phải cô nghĩ quá nhiều rồi không?”
Nguyễn Anh Minh từ từ xoay người lại, cánh tay rắn chắc thản nhiên đặt lên thành bồn tắm bằng đá cẩm thạch, tiếng nước ào ạt, trong mắt anh có vẻ đùa cợt như có như không:
“Để tôi bị nhiều phụ nữ chấm mút như vậy nên cô tưởng tôi cũng sẽ làm vậy với cô sao?”