- Mật Kết-
"Mẹ cứ theo đuổi hạnh phúc của chính mình đi... mẹ."
Dường như Du Du chưa từng nghĩ đến con trai sẽ nói ra những lời này, bà sửng sốt.
Không sai, bà luôn cảm thấy hổ thẹn với Tăng Lý.
Những sơ suất, không có trách nhiệm thời còn trẻ, khiến con trai xuất hiện vấn đề về tâm lý. Bà là một người mẹ bất tài, cho nên mới muốn dùng nửa đời sau bù đắp cho cậu, dốc hết sức mình đối xử tốt với cậu.
Du Du kéo căng khóe môi, khóe mắt hơi cay cay, nâng đũa gắp cho Tăng Lý một miếng đồ ăn, "Không nói cái này nữa, nào, A Lý, ăn cái này."
Bao nhiêu năm như vậy, khổ cũng đã trải qua rồi, những thứ khác không quan trọng. Bà chỉ muốn con trai mình hạnh phúc, vui vẻ là đủ rồi.
Tăng Lý không nhúc nhích, mấp máy môi, nói: "Con... không sao đâu."
"Mẹ cũng muốn, có một gia đình... không phải sao?"
wtp Mật Kết
Du Du nghe thấy thế, gắp một miếng cá đặt vào bát cậu, cười, nụ cười đắng chát, "Được, mẹ sẽ suy nghĩ. Ăn cơm đi."
Nói đến đây, Tăng Lý gật đầu không nói gì nữa, có một vài việc phải để chính bản thân người đó nghĩ rõ ràng với có thể tìm ra đáp án. Những thứ cậu có thể làm chỉ là bày tỏ ý kiến của mình cho Du Du biết mà thôi.
Đến đêm, đơn giản chỉ là một gia đình già trẻ cùng nhau ngồi trước tivi xem chương trình xuân vãn, vừa nói vừa cười.
Nhưng nhà Tăng Lý chỉ có hai người, khó tránh được việc vắng vẻ.
Du Du ngồi trên sofa, vừa nói truyện với bạn thân trên wechat vừa bóc cam cho Tăng Lý, Tăng Lý vừa tắm xong, mặc một bộ quần áo ngủ, trắng trẻo sạch sẽ thơm phức, Du Du trêu cậu, "Sao mẹ cứ cảm thấy mẹ đang nuôi con gái thế nhỉ, cực kỳ xinh đẹp."
Bầu không khí tốt đẹp.
Trong tivi Vương Tranh Lượng đang dạt dào tình cảm hát một bài hát, tên là "Thời gian đi đâu mất rồi", Phí Lập đang nói chuyện với cậu trên QQ, nói hắn cũng đang xem xuân vãn, ca khúc này thật sự rất buồn, em trai hắn ồn áo quá, mẹ hắn và ba dượng hắn vẫn ở bên cạnh show ân ái như chốn không người.
Hắn nói, Tăng Lý, tôi nhớ cậu lắm, cậu gửi tin nhắn âm thanh cho tôi đi.
Vốn chỉ là một đoạn chữ rất bình thường, không hề có âm thanh, không có hình ảnh, nhưng dòng tin nhắn này là từ Phí Lập gửi đến, chỉ xem mình dòng tin nhắn này thôi đã khiến mặt Tăng Lý nóng bừng.
Cậu vội vàng đứng dậy, cầm điện thoại ra ban công, "Mẹ, con... con có việc phải ra ngoài chút."
Du Du trả lời một tiếng, bà đang bận nghe tin nhắn thoại của bà bạn thân.
Phía trước tiểu khu Dung Thành là một con phố thông đến trường học, đằng sau cũng là một con phố thông ra ngoài chợ. Tăng Lý đứng trên ban công, nhìn ra xa xa có thể thấy được không khí vui vẻ trên con phố, và trường học tối đen như mực.
Có biết bao nhiêu ngày đêm, cậu ngồi trên chiếc xe đạp, cùng Phí Lập nói cười trong gió.
"Sắp sang năm mới rồi." Cậu nói một câu không đầu không đuôi.
wtp Mật Kết
Phí Lập ở bên kia cũng nhanh chóng trả lời lại bằng một tin nhắn thoại, dường như là đang ở ngoài cửa, có thể nghe thấy loáng thoáng đằng sau là tiếng của Vương Tranh Lượng đang hát "Còn chưa kịp ngắm nhìn con mà mắt đã mờ rồi, cả cuộc đời, sinh con chăm cháu... trong đầu toàn là tiếng con khóc con cười...."
"Ừ, năm mới vui vẻ, thỏ nhỏ." Hắn ngừng lại một chút, có vẻ hơi bối rối, cười nói: "Có phải hơi sớm không? Đợi đến 0 giờ tôi lại nói với cậu thêm lần nữa."
"Cậu cũng phải nói với tôi đầu tiên đấy, không cho phép ai được sớm hơn tôi!"
Tăng Lý cảm thấy những lúc thế này hắn khá là trẻ con, ấu trĩ, cậu ngoan ngoãn đáp được. Trên thực tế, bạn bè của cậu không nhiều, cuộc sống của cậu gần như là bị Phí Lập chiếm cứ.
Phí Lập bỗng hỏi, "À này, cậu định sinh con trai hay là con gái?"
Sau lưng Vương Tranh Lượng đang hát, đã hát đến đoạn cuối, không biết có phải vì ca khúc này không mà Tăng Lý cảm thấy Phí Lập lúc này có vẻ hơi đa sầu đa cảm.
"Á...." Tăng Lý nói, "Vẫn còn sớm mà, sau này hãy nói."
Phí Lập thiếu chút nữa thì phun ra một câu, nếu cậu không muốn sinh thì ở với anh cả đời đi được không, nhưng hắn nhịn được.
"Haizz." Bên kia bỗng thở ra một hơi, cười lên, vừa nặng trĩu lại nhẹ nhõm, "Cậu đúng là hại chết tôi mất thôi."
Tăng Lý nghe không hiểu.
wtp Mật Kết
Bình thường Tăng Lý ngủ rất sớm, cậu cũng không có thói quen thức khuya, sau khi nói với Du Du một tiếng thì về phòng đi ngủ. Nhưng lại nhớ ra giao ước với Phí Lập, bèn hẹn đồng hồ báo thức sớm hơn năm phút.
Lúc 0 giờ, đúng như dự đoán điện thoại của Phí Lập đúng giờ vang lên, nhìn một cái là bấm ngay.
Tiếng pháo hoa và bánh pháo gần như vang lên cùng nhau, năm mới náo nhiệt, không khí hân hoan vang vọng khắp thế giới, bên Phí Lập rất ồn, dường như hắn đang căng cổ họng hét vào điện thoai, "Tăng Lý, năm mới vui vẻ! Năm mới vui vẻ nhé!"
Tăng Lý ngẩn ngơ, ngây ngốc nói câu năm mới vui vẻ.
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi thứ bên ngoài bị tia sáng của pháo hoa chiếu rọi.
"Hả? Cậu nói gì? Tôi không nghe thấy! Nói to lên!"
Không chỉ âm thanh bên Phí Lâp lớn mà bên cậu cũng lớn.
Tăng Lý cười, nói: "Tôi nói, năm mới vui vẻ...!"
Bên kia Phí Lập vẫn không nghe thấy, tiếp tục hỏi rồi lại cười ngu, nói: "Thôi bỏ đi, năm mới vui vẻ nhé bảo bối nhỏ! Tôi yêu cậu! Ha ha ha."
Hắn không nhịn được hét lên, Tăng Lý sửng sốt, nhưng cũng không để trong lòng, lúc cậu đang nhanh mồm nhanh miệng nói với người trong điện thoại mấy câu năm mới vui vẻ, hai người ngốc nghếch hét lên với đối phương, một lúc sau, xung quanh dần dần yên tĩnh lại, Phí Lập nói: "Ha ha, cậu đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu?"
Tăng Lý: "Ở đâu?"
"Tôi đang ở bờ biển!" Phí Lập nói, "Tôi cũng vừa mới phát hiện ra nhà của mẹ tôi cách biển rất gần. Xung quanh đây yên tĩnh hơn nhiều? Nghe này, còn có tiếng sóng biển vỗ vào bờ đấy – muốn cùng cậu đến đây quá."
"Lần sau bọn mình đi cùng nhau nhé."
Hắn tự nói một mình, chàng trai ấy nói sâu trong trái tim mình hắn thích một chàng trai khác, mặc dù hắn biết phần tình cảm này không thể thấy ánh sáng, phải giấu diếm thật kỹ, nhưng, lại chẳng thể khống chế nổi trái tim mình.
Chẳng thể khống chế tình yêu đang điên cuồng sinh trưởng.
wtp Mật Kết
Tăng Lý nói được, rồi hỏi hắn: "Có phải cậu... uống rượu không?"
Phí Lập bên kia sửng sốt, sau đó thẳng thắn nói một câu đúng vậy, "Không say."
"Một mình... ở bờ biển, rất nguy hiểm." Tăng Lý hơi lo lắng.
"Không phải một mình, em trai tôi cũng ở đây." Giọng hắn rất dịu dàng, bên kia bỗng nhiên im lặng, chẳng hiểu vì sao lại khiến Tăng Lý hoang mang, hắn nói: "Cậu đến đi, đến đây, cậu đến tôi sẽ không còn một mình nữa."
Trong giây phút ấy, câu nói kia đã khơi dậy một cơn sóng trong lòng Tăng Lý. Cơn sóng lớn cuồn cuộn, xô vào trái tim ngây ngô của cậu, trôi về phía một trái tim khác.
"Tôi sắp về nhà rồi." Phí Lập lại nói, "Về Dung Thành, bọn mình đón tết cùng nhau."
Sau khi cúp máy, Tăng Lý lại không ngủ được.
Cậu nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn người, trong phòng là một mảng đen kịt, nhưng bên ngoài lại sáng sủa, tia sáng chiếu vào trong phòng, khiến người ta có thể loáng thoáng nhìn thấy toàn bộ căn phòng.
Sạch sẽ, ngăn nắp, không có quá nhiều đồ đạc.
Khe bên dưới cửa lọt vào chút ánh sáng, Tăng Lý nghĩ một lúc bèn mở cửa ra, ti vi vẫn mở, đèn phòng khác vẫn sáng.
Cậu gọi mẹ một tiếng, không có người trả lời.
Du Du đang ngủ trên sofa.
Gương mặt trong trí nhớ kia của cậu cực kỳ xinh đẹp, không biết từ khi nào vết tích của thời gian đã in hằn lên gương mặt bà.
Bà rất mệt, nhưng không còn cách nào cả, bà chỉ có một mình, trình độ văn hóa không cao, nếu muốn cho con trai một cuộc sống tốt hơn, muốn lót đường sẵn cho cậu thì phải càng cố gắng, phải cố gắng hơn bất cứ ai mới được.
Khóe mắt Tăng Lý cay cay.
wtp Mật Kết
Ba mẹ là người vĩ đại, chẳng có gì không thể, dường như chẳng bao giờ già, chẳng bao giờ ngã xuống.
Nhưng ba mẹ cũng là người, Tăng Lý nghĩ, rốt cuộc từ khi nào mẹ cậu đã trở nên tang thương thế này.
Cậu quay về phòng lấy một tấm thảm đắp cho Du Du, trong tay Du Du vẫn cầm điện thoại, màn hình vẫn còn sáng, có vẻ như bà không chịu được nữa vừa mới nhắm mắt lại ngủ thôi.
Vốn Tăng Lý không có ý nhìn vào màn hình của bà, đang định đứng đậy uống ngụm nước rồi về phòng ngủ. Nhưng khóe mắt cậu lại lơ đãng nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt lại không thể khống chế nổi mà nhìn vào màn hình điện thoại của Du Du.
Cậu nhìn thấy tên của ba cậu.
Bên trên khung tin nhắn là một dãy số xa lạ, Du Du viết một đoạn tin nhắn rất dài, mà ở hàng đầu tiên viết tên ba của Tăng Lý – tên Tăng Dân Du.
"Tăng Dân Du, năm mới vui vẻ. Gần đây anh vẫn khỏe chứ?
Em gửi tin nhắn cho anh là muốn nói với anh tình hình gần đây của A Lý.
Em là một người mẹ kém cỏi, giữa hai điều cho con một cuộc sống tốt và bầu bạn bên con, em đã chọn điều đầu tiên. Em biết em không xứng đáng làm mẹ, chúng ta đều không xứng làm ba mẹ, nhưng hôm nay em rất vui, A Lý thế mà lại chủ động nói ra những điều con nghĩ với em.
Điều này rất hiếm.
Gần đây con có một người bạn thân, anh biết không? Thằng bé cuối cùng cũng có bạn rồi, đứa trẻ kia em đã từng gặp, nó rất được, rất lễ phép, biết chăm sóc người khác, hai đứa trẻ chơi với nhau rất ổn. Nhờ phúc của nó, gần đây A Lý cũng càng ngày càng mạnh dạn, con đã có những thay đổi rất lớn, em biết đó không phải do em, em chẳng làm được gì cả, em chẳng làm được bất cứ thứ gì cho con.
Có những lúc, ở một mình em lại muốn khóc, buồn bã muốn rơi nước mắt. Anh cũng vậy đúng chứ? Không cần lo cho A Lý, cảm ơn khoản tiền anh gửi, sau này tình hình của A Lý em sẽ nói rõ với anh, không cần lo lắng quá đâu.
Em rất yêu con. Em nghĩ con cũng yêu anh.
Chúc anh mọi thứ tốt đẹp."
wtp Mật Kết
Mà mấy giây trước, Tăng Dân Du cũng trả lời lại một tin nhắn:
"Đừng nói vậy, anh cũng là ba của A Lý, không cần cảm ơn anh. Anh không thể nuôi nấng con, để em vất vả nhiều năm như vậy, anh mới là người nên nói xin lỗi.
Cũng chúc em mọi thứ tốt đẹp. Xin lỗi. Tuy anh không tái hôn nữa, nhưng nếu em có người mình thích thì kết hôn đi, em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.
Cảm ơn em thông cảm cho anh. Anh không biết số tiền mỗi anh lần gửi có đủ hay không, nhưng nếu em thiếu tiền nhất định phải nói với anh. Với chuyện lần trước em nhắc đến ấy, xin lỗi em, anh vẫn không thể gặp con, anh không thể gần gũi với A Lý, càng gần gũi càng khó kiểm soát.
Năm mới vui vẻ, ngủ ngon, Du Du."
Lạch cạch một tiếng, chân Tăng Lý mềm nhũn, cậu vội vàng bám tay vào sofa, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
21/5/2023