Lại Đây Chồng Hôn Một Cái

Chương 40: Trái tim loạn nhịp 2




- Mật Kết-

"...Ừm." Tăng Lý hơi ngẩn ra, sau đó cũng đồng ý.

Nhưng nhất thời xúc động là một chuyện, sau khi nhanh mồm nhanh miệng thì nên sử lý thế nào, lại là một chuyện khác.

Hai người ngồi đối diện nhau trên sofa, không khí xấu hổ chưa từng có, trong lòng Phí Lập có quỷ, Tăng Lý thì vốn dĩ là người không giỏi nói chuyện, đặc biệt là trong bầu không khí kỳ lạ thế này.

Phí Lập đảo mắt khắp nơi, khuỷu tay chống lên đùi, một lúc sau hắn mở miệng nói: "Cậu... ăn chưa?"

Tăng Lý: "Chưa...." Vừa dậy một cái là cậu đi đưa bánh luôn.

Phí Lập đánh hơi được mùi của chủ đề, vội vàng nói: "Vậy... cùng nhau ăn bánh nhé?"

Ánh mắt hai người dần dần chuyển đến chiếc bánh.

wtp Mật Kết

Tăng Lý cũng cảm thấy bây giờ hơi ngại ngùng, gật đầu: "Ừm... được."

"Cậu đợi chút." Phí Lập đứng dậy, xách bánh lên bước vào phòng bếp đi qua đi lại nửa ngày, sau đó mang theo hai cái đĩa có hai miếng bánh nhỏ, đặt xuống bàn.

Tăng Lý ngước mắt, hơi ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt dính đầy bánh của hắn: "... Cậu lén ăn trước rồi à?"

"... Là do không cẩn thận nên dính vào đấy!"

Đúng là hắn không hợp vào phòng bếp.

Tăng Lý cười, có ý trêu Phí Lập. Dáng vẻ thê thảm trong phòng bếp vừa nãy của Phí Lập cậu ở đằng sau nhìn thấy hết, Phí Lập cũng hồi tưởng lại sau đó ngã nhào xuống sofa, đè lên người Tăng Lý rồi bôi bánh lên mặt cậu.

"Thỏ nhỏ to gan nhỉ? Còn dám trêu tôi!"

Tăng Lý cảm thấy ngón tay của hắn lướt qua má cậu để lại mấy vệt bánh, cậu không ngăn được chỉ biết ngửa mặt lên, mặt đỏ bừng tức giận thở phì phò nói: "Đừng... đừng nghịch nữa Phí Lập... cái này... để ăn mà!"

Phí Lập đè lên người cậu, áo của Tăng Lý bị cọ xát mà kéo lên, lộ ra vòng eo mịn màng, làn da trắng nõn giống như phủ lên một lớp tuyết.

wtp Mật Kết

Vốn dĩ Phí Lập muốn nói ăn nữa thì mua, nhưng hắn lại nghĩ ra đây chính là chiếc bánh Tăng Lý tự tay làm cho hắn nên dừng lại, đè trên người cậu cười, rồi vô lại nói: "Vậy cậu đút cho tôi ăn, đút tôi thì thôi sẽ không nghịch nữa."

Tăng Lý đỏ mặt: "Nhưng... nhưng mà cậu đang đè lên tôi...."

Đầu Phí Lập hơi nóng lên, nhìn Tăng Lý đang nằm bên dưới dùng ánh mắt kia, tình trạng kia nhìn mình, lí trí của hắn dần dần vỡ tan.

"Tôi không biết, cậu có đút không?" Hắn tiếp tục bất chấp.

Vệt đỏ lan ra tận tai Tăng Lý, cậu cụp mắt không nhìn hắn, luống cuống tay chân. Ánh mắt cậu dần dần dừng lại trên ngón tay mình, bên trên còn dính một ít bánh vì lúc này không cẩn thận...

"Chậc." Phí Lập nhìn thấy vẻ mặt của cậu thì hơi hối hận, hắn nhổm dậy, nhưng đúng lúc này Tăng Lý lại đỏ mặt đưa tay ra, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đưa ngón tay dính bánh đến trước môi Phí Lập.

A a a, cậu rốt cuộc đang làm gì thế.

Giống như một tên điên, đột nhiên... đột nhiên đầu cậu nóng lên... là làm như vậy.

Không giống như cảm giác hoang mang trong lòng Tăng Lý, sợi dây đàn trong đầu Phí Lập đứt phựt, hắn há miệng nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay Tăng Lý.

Tăng Lý: "Cái này...."

Vị ngọt của bánh kem dần dần lan ra trong khoang miệng, đầu lưỡi mềm mại của Phí Lập liếm hết bánh trên tay cậu, hai chân hắn quỳ trên ghế sofa, Tăng Lý thì nằm trên sofa, hai người một cao một thấp, cách một cánh tay, nhìn nhau.

Chẳng có một lời nào.

wtp Mật Kết

Sau đó hắn dần lấy lại lý trí, Phí Lập giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngồi dậy ăn bánh cùng Tăng Lý, rồi làm như vô ý hỏi cậu: "Lễ quốc khánh không phải nghỉ bảy ngày à."

"Ờ, ừ...." Tăng Lý ngẩn ngơ gật đầu, tay cầm thìa hơi run run, cảm giác mềm mềm ấm ấm mãi vẫn chưa mất đi.

"Cậu định làm gì chưa?" Phí Lập cúi đầu xúc một miếng bánh lên, bỏ vào miệng, hơi căng thẳng, "Vị dâu tây, trước kia không để ý, cậu cũng thích ăn vị này à?"

Vừa nãy hắn chỉ mãi chú ý đến Tăng Lý, ngay cả mùi vị gì cũng không nhận ra.

"Tôi không kén chọn...." Tăng Lý ngước mắt nhìn hắn, miệng hơi mở ra, "Mấy lần trước tôi đến nhà cậu, thỉnh thoảng lại nhìn thấy dâu tây... cũng chỉ có dâu tây, nên nghĩ cậu có thể sẽ thích ăn.... Ơ, đúng rồi, tôi không có dự định gì cả...."

Phí Lập ngẩn người, nhìn Tăng Lý chằm chằm, miệng hắn há ra rồi khép lại, muốn nói lại thôi. Cuối cùng hắn bình tĩnh gật gật đầu nói: "Tôi rất thích dâu tây... nếu cậu không có dự định gì thì có muốn đi chơi cùng tôi không?"

Tăng Lý: "Hả?"

Phí Lập nói: "Dì không cho à? Nếu cậu muốn thì chúng ta lên hỏi xem, đi hai ngày thôi, tôi định đi Hàng Châu xem Thái Khang biểu diễn, tiện thể đi chơi luôn, sau đó sẽ quay lại Dung Thành, Hàng Châu còn có Tây Hồ đấy, có muốn đi không?"

Hắn vừa cười vừa nghiêng người về phía trước, đợi Tăng Lý trả lời. Tăng Lý hơi lay động, nhưng lại do dự, cậu lớn thế này rồi nhưng chưa từng đi tỉnh khác... không biết Du Du có đồng ý không.

Tuy đi cùng Phí Lập rất yên tâm.

wtp Mật Kết

Tăng Lý gãi gãi má, gật gật đầu nói: "Vậy... để tôi hỏi mẹ xem."

Phí Lập nghe là biết có hy vọng, Tăng Lý chỉ cần đi cùng hắn thì cài gì cũng dễ nói, chỉ sợ bản thân cậu không muốn thôi.

Hắn cảm thấy bản thân cũng hơi bị bỉ ổi, lúc đầu chỉ muốn chăm sóc Tăng Lý dẫn cậu bước về con đường chính đạo. Hắn thấy cậu rất đáng thương không thể bỏ mặc không quan tâm được.

Nhưng bây giờ, ngược lại hắn lại đang dẫn người ta đi lệch đường mất rồi.

Phí Lập ơi Phí Lập... sở dĩ mày hỏi như vậy không phải là muốn ở riêng với cậu ấy sao?

Nếu ở nơi đất khách quê người, chỉ có một chỗ để nương nhờ, chỉ có một người quen duy nhất, Tăng Lý chỉ có thể dựa vào hắn.

Đúng là bỉ ổi.

Ăn bánh xong Phí Lập cũng không còn lí do gì để giữ Tăng Lý ở lại nữa, huống hồ hắn còn muốn để Tăng Lý hỏi mẹ cậu sớm một chút, dù sao hôm sau Thái Khang cũng biểu diễn rồi, muộn nhất tối mai hắn phải xuất phát.

Tăng Lý cũng định về hỏi, chỉ là trước khi rời đi bỗng nhiên cậu nhớ ra một chuyện, nói: "Đúng rồi, mùa này... tốt nhất nên ăn ít dâu tây thôi. Hoa quả trái mùa không nên ăn quá nhiều."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu Phí Lập cười, đẩy cậu đi, sau khi đóng cửa lại hắn lại nghĩ, hình như hắn thật sự không thể khống chế nổi bản thân mình nữa.

Thật ra hắn biết hoa quả trái mùa không nên ăn nhiều.

Nhưng vì quá thích, nên không nhịn được, rõ ràng biết nuốt xuống là độc sẽ làm hỏng lục phủ ngũ tạng, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.

Tăng Lý thật ra vẫn còn hơi do dự, không hề nghi ngờ rằng Phí Lập và Du Du đều là người quan trọng đối với cậu. Nhưng Du Du khó lắm mới được nghỉ, bởi vậy... cậu cảm thấy bản thân nên bầu bạn cùng Du Du.

wtp Mật Kết

Nhưng ra ngoài chơi... có lẽ là ở cái tuổi này ai cũng muốn hướng về thế giới ngoài kia, khao khát trời đất bao la rộng lớn, Tăng Lý cũng không ngoại lệ, cậu muốn đi xem xem, muốn đi để được nhìn thấy, những nơi rộng lớn hơn, những nơi hướng về phía mặt trời.

Những cơ hội thế này rất ít, nếu không gặp được Phí Lập, chắc lên đại học cậu... á, không, có thể học đại học cậu cũng chẳng học ở tỉnh khác, chỉ cuộn mình ở vùng trời của chính mình mà đi hết cuộc đời này.

Cậu cũng muốn có ước mơ, cũng muốn hướng về phía trước, nhưng chỉ có một thân một mình bước ra ngoài thế giới kỳ lạ không thân không quen kia... giống như muốn đưa mình vào miệng một con quái thú vậy.

Tăng Lý biết Du Du sẽ làm đồ ăn sáng nên cậu không ăn quá nhiều, Du Du mang bánh rán lên bàn, cởi tạp dề ra thì nhìn thấy gương mặt đang đấu tranh của Tăng Lý, hơi nghi ngờ: "Sao thế? Sao lại mặt mày ủ ê... có mâu thuẫn gì với bạn à?"

Tăng Lý vội vàng lắc đầu: "Không... không ạ."

"Hử... vậy làm sao?" Du Du đặt đĩa bánh mỳ nướng xuống, lúc đầu Tăng Lý nhìn số lượng bánh thì hơi nghi ngờ, nhưng lúc nhìn thấy cái đĩa thứ ba thì mới kịp phản ứng lại.

Tăng Lý: "Mẹ... mẹ ơi, còn có người thứ ba đến nhà chúng ta... ăn cơm sao ạ?"

"À, mẹ quên nói với con." Du Du sực nhớ ra, nói: "Chú Giang Niên vừa hay có việc gần đây, nên mẹ mời chú ấy qua đây ăn cơm, ừm... ân tình lần trước của người ta, nhà chúng ta vẫn chưa có cơ hội trả, chỉ có thể thỉnh thoảng mời chú ấy đến ăn một bữa cơm thôi."

Thảo nào lại có nhiều đồ thế này.

wtp Mật Kết

Bánh rán, bánh mỳ nướng, sữa bò, lạp xưởng, còn có bánh kem nhỏ làm từ tối qua....

Tăng Lý quan sát vẻ mặt Du Du, tất cả mọi thứ vẫn bình thường, xem ra giữa bà và Giang Niên thật sự chẳng có gì cả. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Du Du đứng đằng xa nói một câu: "Cảnh sát Giang, cửa không khóa—"

Giang Niên bèn mở cửa, ông bước vào với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, câu đầu tiên của ông là: "Đã nói là gọi tên của anh là được rồi... ấy, A Lý, lại gặp lại rồi."

Ấn tượng của Tăng Lý với ông rất tốt, tuy không quen lắm, hơi căng thẳng nhưng vẫn rất khách sáo gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Cháu chào chú Giang."

Giang Niên gật đầu, nói với Du Du vài câu xong thì ngồi xuống ghế, vừa ăn vừa nói: "Bọn anh năm giờ đã phải bò dậy đến chỗ gần đây bắt tội phạm, vừa mới nhận được tin tình báo mới nhất, người không ở đây nữa... ầy, ngay cả thời gian ăn miếng cơm cũng chẳng có, mấy quán đồ ăn sáng xung quanh đây cũng xa, cảm ơn hai người nhé."

Cảnh sát bận rộn, khó khăn Tăng Lý biết, nhưng cậu cũng không nói gì cả, ngược lại là Du Du rất có hứng thú, tán gẫu cùng với Giang Niên, có lúc Tăng Lý nghĩ, có phải đôi lúc cậu có chút chủ nghĩa anh hùng là vì theo gen của Du Du hay không.

"Hửm? Lễ quốc khánh cũng không có sắp xếp gì quan trọng cả... hai ngày này định họp mặt với bạn bè, mọi người khó lắm mới có thời gian rảnh rỗi, ngày kia thì rảnh." Du Du nói.

Tăng Lý sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng lại, Giang Niên đang mời Du Du, nhưng Du Du lại không nghĩ quá nhiều.

"Vậy...." Giang Niên cười, "Ngày kia, anh có vinh hạnh được mời cô Du Du đây, có được một ngày rảnh của em không?"

A, Tăng Lý nghĩ ra, trước kia Giang Niên đã từng theo đuổi Du Du.

...Thì ra vẫn chưa bỏ cuộc.

wtp Mật Kết

Bỗng cậu ý thức được, thật ra Du Du cũng có cuộc sống của riêng mình, bà có rất nhiều bạn bè, không giống cậu... nếu không có Phí Lập mời, có lẽ cậu phải ở nhà làm tổ bảy ngày.

Lúc ấy, Du Du cũng vì lo lắng cho cậu mà để ra thời gian về nhà bầu bạn với cậu?

Thấy dáng vẻ còn hơi do dự của Du Du, cậu bèn nói: "Mẹ ơi con muốn đi Hàng Châu với Phí Lập.... Chắc là tối mai sẽ đi... ừm... có được không ạ?"

Ý này của cậu, xem như là ngầm đồng ý. Ngầm đồng ý lời mời của Giang Niên, xua tan nỗi băn khoăn của Du Du.

Du Du hơi ngạc nhiên, không chỉ là vì bây giờ cậu đã chủ động nói, hơn nữa lại có một ngày cậu cùng bạn bè ra ngoài chơi.

Du Du nghĩ một lúc rồi nói: "Có thể thì có thể... nhưng mẹ không yên tâm lắm, cụ thể thì chút nữa mẹ sẽ nói chuyện với hai đứa, được không?"

Đương nhiên Tăng Lý ngoan ngoãn gật đầu, sau đó Du Du lại trầm mặc một lúc lâu rồi cười nói với Giang Niên: "Vậy làm phiền cảnh sát Giang rồi.

Tăng Lý hơi ngẩn người sau đó cũng cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Thật ra cậu... vẫn luôn hy vọng, mình có ba dượng.

Không phải vì bản thân, chỉ là vì Du Du mà thôi. Cậu không muốn... tiếp tục nhìn thấy Du Du mãi chỉ có một mình, vì cậu mà tự trách, rồi mãi cô đơn.

11/12/2022


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.