Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 14




Tạ Du đánh giá quá cao bản thân, từng con hẻm như hệt nhau làm người ta chóng mặt, cô chỉ đành mở bản đồ trên điện thoại ra, đứng giữa bốn con hẻm khác nhau cúi đầu nghiên cứu.

Cổ hơi cúi xuống làm lộ vùng da trắng sữa nhau gáy, chiếc váy màu vàng nhạt bị gió thổi tung, cô cầm lon coca để bên miệng nhấp một ngụm nhỏ, không để ý mình đã bị bại lộ dưới họng súng của kẻ săn mồi.

Theo chỉ dẫn của bản đồ, cô quay lại theo con đường ban đầu, chọn một con hẻm khác để tiếp tục đi về phía trước, vừa rẽ vào một khúc cua, cô phát hiện cuối hẻm là một bức tường gạch đỏ mới xây. Rải rác xung quanh là một đống gạch vụn và những thanh thép, ống thép bỏ lộn xộn, đường đi trên bản đồ đã bị cản trở nên cô phải quay lại và đi vòng qua một con hẻm khác.

Nhưng không ngờ khi cô quay người lại thì phát hiện năm sáu tên côn đồ đang bao vây cô, ánh mắt làm người khác không thỏa mái đang nhìn chằm chằm cô.

Tạ Du nhìn bốn bể không người, cũng không xông ra được, cô vừa lùi lại mấy bước vừa cố gắng lấy bình tĩnh móc điện thoại ra tìm số điện thoại của Phó Đình Sâm trong danh bạ nhưng mà điện thoại vừa gọi đi đã bị bọn họ cướp đi rồi, Tạ Du theo bản năng nắm chặt lon coca, lực tay của cô làm cái lon bị bẹp xuống, cô cắn chặt môi để nước mắt không rơi.

Bọn họ nói giọng địa phương làm cô hoàn toàn không hiểu, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được vài từ tục tĩu, khó nghe.

Điện thoại của cô bị tên cầm đầu cầm trong tay, thấy tên người gọi đến thì ngạc nhiên nhìn cô rồi cùng đồng bọn lẩm bẩm gì đó.

Tạ Du cũng hoàn toàn trở nên bình tĩnh, hôm nay nếu như không có ai cứu cô thì cô căn bản không thể nào đấu lại đám người này, vậy nên cô chỉ đành tìm cơ hội thích hợp, cô to gan ngồi xuống nhặt nửa viên gạch hướng đến người đứng gần cô nhất ném qua.

Nhưng sức lực của cô đối với một thanh niên mà nói chả đáng gì cả, nửa viên gạch đã ném trúng gáy hắn ta nhưng hắn vẫn túm cổ tay cô đẩy mạnh vào tường.

Lưng cô bị đập vào bức tường cứng ngắc và xù xì, cơn đau trong nháy mắt làm cô không nhịn được đỏ vành mắt, nghĩ đến biểu tình của đám người này khi nhìn thấy tên của Phó Đình Sâm, đôi mắt cô lóe sáng, cô nắm một đoạn thép nhỏ trong tay, “Tôi…tôi có quen Phó Đình Sâm”.

Không ngờ rằng thật sự có hiệu quả, tên côn đồ bị cô ném gạch vào đầu đang tính đến túm cổ cô thì bị níu lại, tên cầm đầu nhìn cô chốc lát hỏi, “Phó Đình Sâm là gì của cô?”.

“Mặc kệ cô ta là gì của Phó Đình Sâm, dù sao đi nữa cũng không phải bạn gái, Phó Đình Sâm là người thế nào chứ, làm sao có hứng thú với con gái được”. Nói xong hắn ta lập tức ném điện thoại đi, điện thoại đập vào một cục đá làm màn hình tắt ngúm.

“Một đứa con gái mới lớn mà thôi, bao nhiêu đứa con gái bị chúng ta bắt nhận mình là người của Phó Đình Sâm rồi chứ? Mà có bao giờ thấy Phó Đình Sâm đến tìm chúng ta thanh toán đâu”.

Lại nhìn đôi mắt ướt đẫm khi bị bắt nạt của Tạ Du, nỗi bất an trong lòng bọn chúng hoàn toàn tiêu tan.

Tạ Du sắp bị dọa khóc rồi, mặc dù không phải là lần đầu bị chặn đường trong ngõ, nhưng cô vẫn đành chịu bó tay, trong tay đã cầm gậy thép cô vẫn loạn đến mức không ra hình hài, “Đúng…là bạn trai”.

Nghe cô nói xong bọn họ ban đầu ngơ ra rồi nhìn nhau cười phá lên.

“Phó Đình Sâm là bạn trai của cô?”.

Tạ Du nuốt nước miếng, vì nói dối và căng thẳng nên mặt cô đỏ bừng lên, hàm răng gõ vào nhau tạo ra âm thanh giòn tan, cô không đủ dũng khí để lặp lại điều đó một lần nữa.

Cô hoảng loạn cầm quơ vũ khí duy nhất trong tay, nhưng vì sức yếu nên cô đánh vào bọn họ không hề thấy đau mà chỉ đỏ lên chút ít.

Đột nhiên có tiếng nói truyền đến sau lưng bọn chúng.

“Ai cho tụi mày cái gan này?”, Phó Đình Sâm đi ra từ góc tường, giọng điệu cao ngạo và có chút lười biếng, “Tao còn không biết là ở đây lại có người dám lấy tên của tao ra rêu rao”.

Giọng nói của anh còn đáng sợ hơn cả đám người này, nhưng lại khiến dây thần kinh căng thẳng của Tạ Du thả lỏng, nước mắt rơi xuống, buông gậy thép trong tay ra.

Ánh mắt của Phó Đình Sâm xuyên qua đám côn đồ nhìn về phía cô, anh ngước lên nhìn cô đang lặng lẽ rơi nước mắt, chiếc váy vàng nhạt bị lấm bùn dơ rồi, đôi giày da cũng dính đầy bụi, tay dính đầy rỉ sét vì cầm gậy thép, trái tim anh như bị bóp chặt, anh bước về phía cô.

Đi được nửa đường thì nhìn thấy chiếc điện thoại di động trên nền đất, màn hình điện thoại vỡ nát tạo thành hình bông hoa, đôi mắt anh lóe lên một tia nguy hiểm.

Đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ chủ động gọi điện thoại cho anh, nhưng lại bị đám côn đồ không biết sống chết này dật đi.

Nhận được ánh mắt sắc như dao của Phó Đình Sâm, sáu con người im lặng nhường chỗ thành một con đường nhỏ.

Phó Đình Sâm chỉnh lại đầu tóc rối bù của Tạ Du, nghĩ đến ánh mắt của Phó Đình Sơ trước khi xuống xe, anh cởi áo khoác trùm lên đầu Tạ Du, đến bên tai cô nhẹ nhàng nói, “Ngồi yên ở đây một lát, đừng nhìn gì hết”.

Cúi người nhặt ống thép Tạ Du cầm ban nãy, khẽ nâng cằm, nhướng mày đối diện với sáu tên côn đồ đang không dám nhúc nhích, nói, “Người này, do tao bảo kê”.

Lông mi của Tạ Sơ khẽ run, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, mùi thuốc lá thoang thoảng quyện với hương chanh trên áo khoác xoa dịu trái tim đang kinh hãi của cô.

Cô nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn và tiếng va chạm mạnh của ống thép và âm thanh của ống thép khi rơi trên da thịt. Tất cả những âm thanh hỗn độn đan xen vào nhau, giống như một cơn lốc cực lớn kéo cô vào một nơi vô định.

Cô kinh hãi nhìn máu me bê bết khắp mặt đất từ ​​từ chảy đến chân mình trên nền đất hoen rỉ, làm ướt đẫm cả đôi giày khiêu vũ sạch sẽ, một bóng người nhỏ bé đứng chắn trước mặt cô cách đó không xa.

Trong lúc ngẩn ngơ lại trở về thực tại, cô mở miệng hớp từng ngụm khí thật to, phát hiện bên ngoài không có động tĩnh gì chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch va chạm, là tiếng của kim loại đập vào nhau.

Ngón tay Tạ Du run rẩy, lặng lẽ vén một góc áo lên nhìn Phó Đình Sâm đang đứng trước mặt mình, bóng dáng của anh dần dần hợp lại với bóng dáng của anh trai nhỏ trong nhà kho.

Phó Đình Sâm châm một điếu thuốc, quay người lại thấy cô đang ngơ ngác nhìn mình, sự hung bạo trong mắt lập tức vụt tắt, đang định nói gì đó thì sau lưng đột nhiên đau nhói, tên côn đồ bị anh đánh gục không biết loạng choạng đứng dậy từ khi nào dùng gậy thép đập vào lưng anh.

Phó Đình Sâm duy trì tư thế này không thay đổi, cười nói với Tạ Du, “Sao lại không ngoan rồi, nhắm mắt lại đi”.

Nhìn Tạ Du ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nước mắt trong vành mắt cũng không kiềm được rơi xuống, anh quay người lại tàn nhẫn đá văng tên côn đồ kia, hắn nằm trên mặt đất rất lâu không đứng dậy nổi nữa.

Tạ Du vừa lo lắng lưng anh bị thương, vừa rối bời nghĩ đến anh trai nhỏ trong giấc mơ, đột nhiên cái áo che trên đỉnh đầu cô bị lấy đi, chóp mũi của cô lấm tấm mồ hôi.

Phó Đình Sâm nhìn cô gái đang khóc như hoa lê đái vũ, thương tiếc nhốt cô lại trong góc, khắp người là hơi thở lười biếng và lưu manh, “Vừa nãy em nói anh là ai?”.

Tạ Du không thể lùi lại, đôi mắt hoảng loạn nhìn đi chỗ khác,: “Không…không có gì”.

Khoé môi của Phó Đình Sâm không tự chủ được mà nhếch lên, miệng nhả ra từng chữ một, “Bạn…trai”.

Cô theo thói quen vặn các ngón tay, lúc này mà một nửa tâm trí vẫn hướng về lon coca đã đánh mất.

Phó Đình Sâm nghiêng đầu nhìn đôi giày trong góc tường, sự hung dữ trong mắt nháy mắt tiêu tan, quay đầu dùng lợi thế chiều cao che Tạ Du lại, giọng điệu không đàng hoàng nói, “Em gái, sau này nhìn thấy anh phải đi đường vòng, nếu không…”, anh cúi thấp eo, nhỏ giọng nói vào tai cô, “Gặp một lần hôn một lần”.

Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện tiếng cười, Phó Đình Sâm biết rằng mình không thể lừa được Phó Thanh Sơ.

Tất nhiên, nếu anh đem thân phận phía sau của Tạ Du nói với ông ta, ông ta chắc chắn không dám động vào cô, nhưng anh không muốn Phó Đình Sâm cảm thấy anh đã bị ông ta kiểm soát trong lòng bàn tay.

Hơn nữa, người của anh, nên do anh bảo vệ.

Phó Thanh Sơ liếc nhìn cô gái đang được Phó Đình Sâm che lại, chỉ nhìn thấy được góc váy màu vàng, ngón tay sờ sờ chuỗi tràng hạt sáng bóng, “Nếu như con đã có việc, vậy ta đi trước đây”.

Phó Đình Sâm không trả lời, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, anh nheo mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm.

Anh bước đến ngõ rẽ nhìn thấy bóng dáng của Phó Đình Sơ khuất dần mới bình tĩnh lại, nhìn sáu tên côn đồ đang giả chết nằm dưới đất, dụi điếu thuốc đi đến bên Tạ Du.

“Anh ban nãy có lợi hại không?”.

Tạ Du ngây người, hai mắt ngập nước nhìn anh gật đầu.

“Muốn học không?”, cặp lông mày của Phó Đình Sâm mang theo sự tàn nhẫn, tất nhiên không phải dành cho Tạ Du.

Tạ Du không hiểu ý của anh là gì, nhưng nhìn thấy sự nghiêm túc của anh nên gật đầu lia lịa.

Phó Đình Sâm dang chân đá một cái, đem gậy thép ban nãy đánh bọn côn đồ nhặt lên rồi nhét vào tay cô.

“Vậy anh dạy em”, cơn tức giận của anh vẫn chưa nguôi ngoai, gần đây Phó Thanh Sơ càng ngày càng bức ép anh, đồng thời cũng vì Tạ Du quá mỏng manh, anh tự tin có thể bảo vệ được cô nhưng không thể ngày ngày nhốt cô vào lồng được, có rất nhiều tình huống anh không thể bên cạnh bảo vệ cô.

Nhìn dáng vẻ vẫn còn sợ hãi của Tạ Du, trong lòng anh cũng bắt đầu lo lắng, nếu như…nếu như lúc nãy anh không để ý đường cái thì cô gái nhỏ của anh đã bị người khác ức hiếp rồi.

Phó Đình Sâm tuỳ ý chọn đại một tên, giơ chân lên đá vào đùi hắn ta mấy cái, “Sức của em rất yếu vậy nên phải tìm được điểm yếu của hắn, chỗ này, sương chày của người rất dễ bị gãy, thử dùng lực đá mạnh một cái đi”.

Tạ Du cầm gậy thép, từng mảnh rỉ sét bị ép thành bột mịn rơi xuống đất, cô bó tay đứng nhìn anh.

Phó Đình Sâm kiên nhẫn hỏi, “Em từng chơi golf chưa?”.

Tạ Du gật đầu, trước đây anh cô từng dẫn cô rồi, có điều cô thử hai lần thì không còn đụng vào nữa.

Phó Đình Sâm giơ tay hướng dẫn cô cầm gậy thép đập vào khuỷu chân hắn, một chân dẫm lên đùi hắn để hắn khỏi động đậy.

Những tên còn lại đang giả bộ chết nhìn thấy cảnh này lập tức bò dậy, dựa vào bức tường phía đối diện tẩu thoát.

Phó Đình Sâm không để ý mấy tên này, cúi đầu cổ vũ cho Tạ Du, “Tìm vị trí thích hợp, dùng lực lớn nhất rồi đập xuống”.

Tên côn đồ nằm dưới chân anh không ngừng xin tha, “Phó ca, tất cả là do em có mắt như mù chọc giận chị…aaaaaa”

Hai chữ “chị dâu” vẫn chưa ra khỏi miệng, thì bị Phó Đình Sâm đá một cái vào mắt cá chân đau đến mức như sắp ngất đi.

Nhưng tiếp theo, hắn rất mong muốn Phó Đình Sâm tàn nhẫn một chút đá hắn ngất đi, vì cô gái nhỏ trước mặt cầm gậy thép những vẫn chưa xuống tay còn Phó Đình Sâm đứng một bên dạy cô kĩ thuật.

Không có gì nghi ngờ rằng, nếu lúc này hắn ở trong phòng thí nghiệm nhất định sẽ bị Phó Đình Sâm phanh thây.

Đến cuối cùng Tạ Du hai mắt đỏ lên nhìn Phó Đình Sâm, cô vẫn là không thể xuống tay, cô từ từ buông gậy thép trong tay ra nhưng bị Phó Đình Sâm cưỡng ép nhét lại, “Đập vào chỗ này này, lần sau vẫn muốn bị người khác ức hiếp sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.