Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 12




Tạ Du nghe lời làm giảm bớt sự mệt mỏi vì bôn ba mấy ngày liền của anh, sương mù nơi đáy mắt đã tan đi vài phần nhưng vẫn như một vực sâu lạnh lẽo.

Tạ Du được anh cõng lên rồi mới phát hiện động tác của hai người bây giờ quá mức thân mật, hai má cô lặng lẽ đỏ lên, trong lòng có một cảm giác không tả được.

Cô từ nhỏ đến lớn được yêu thương che chở, được chăm sóc từng bữa ăn. Nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp nhận sự quan tâm của một người khác ngoài người thân của mình.

Từ lần đầu tiên gặp nhau, cô đã cảm nhận được một cảm giác thân thuộc khó hiểu, mặc dù đã là mùa thu nhưng quần áo vẫn mỏng, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ người anh truyền đến.

Những ngón tay vô thức cuộn lại, cố gắng giảm đi sự tiếp xúc cơ thể với anh, dùng cánh tay đỡ lấy vai anh và mím môi.

Phó Đình Sâm nhận ra động tác nhỏ của người sau lưng, vành tai anh hơi nóng, anh bước từng bước dài chỉ trong nửa phút đã cõng cô đến trước xe mô-tô.

Hôm nay anh không lái xe hơi, vốn muốn lái xe mô-tô đi dạo một vòng để giải tỏa áp lực nhưng nghe nói tân sinh viên hôm nay sẽ ở đây huấn luyện dã ngoại, anh lập tức đi đến nơi này còn đón Đại Hắc đi cùng để dụ người qua đây.

Tạ Du nhìn khắp nơi đã không nhìn thấy bóng dáng của Đại Hắc nữa, trên thảm cỏ không có chút dấu vết nào, cô có chút lo lắng sợ rằng nó sẽ bị thương khi chạy lung tung.

“Nó biết đường về nhà”, Phó Đình Sâm một tay đưa mũ bảo hiểm cho Tạ Du, rồi lấy một chiếc mũ bảo hiểm to hơn soi gương đội lên đầu, đẩy kính chắn gió lên.

“Lên xe”.

Xe mô-tô đi trên đường rất bắt mắt, nhưng Tạ Du cảm thấy lần sau không nên ngồi xe mô-tô của anh nữa, mỗi lần anh tăng tốc độ thì cô không khống chế được nhịp tim đập, trong lòng lo lắng kinh khủng.

Cho đến khi anh dừng xe lại, hai chân của cô vẫn mềm nhũn, cô thu người thành một nhúm ngồi trên xe hồi lâu mới cố gắng xuống xe, Phó Đình Sâm còn cười nhạo cô.

Tạ Du tức giận nhưng tính cách mềm yếu không biểu hiện sự tức giận ra bên ngoài, chỉ đứng sau lưng anh bất mãn phồng má.

Hai người đi vào một con hẻm, trước con hẻm có một biển hiệu làm bằng gỗ, bên trên đó chỉ ghi một chữ “Quy”(*), bút pháp sắc nét, tự do phóng khoáng và cũng có chút mạnh mẽ.

(*)Trở về, quay về

Nếu như không phải từ nhỏ lớn lên ở đây, chắc hẳn sẽ không có ai biết rằng ở đây có một cửa tiệm độc đáo như vậy.

Đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một tấm bình phong che gần hết quang cảnh trong đại sảnh, cửa tiệm không lớn, mỗi dãy chỉ có một phòng đơn, Tạ Du đại khái lướt qua, dưới lầu có khoảng bảy tám phòng giống nhau.

Phó Đình Sâm dẫn cô lên tầng hai, các căn phòng của lầu hai diện tích tương đối lớn, cũng thoải mái hơn, những cánh cửa gỗ mang đầy phong cách quyến rũ cổ xưa.

Ngày nay đồ cổ quá nhiều, đa số đều được thu thập một cách mù quáng để theo đuổi thị hiếu, nhưng ở nơi này trừ những vật dụng cần thiết ra thì không có những đồ dư thừa, đơn giản nhưng đẳng cấp.

Tạ Du đi vào gian phòng, bị gió lạnh trong này thổi một cái mới nhận ra bản thân quên nói một tiếng với Tạ Trình đã theo Phó Đình Sâm đến nơi này.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Trình: “Anh, em không chịu được nữa rồi.” cô chột dạ nhìn Phó Đình Sâm một cái, “Em về nhà trước đây”.

“Vâng, không cần đến đâu, em tự mình gọi xe là được rồi, em tiện mua thêm chút đồ ăn luôn, anh buổi tối nghỉ ngơi tốt nhé!”.

Huấn luyện quân sự có quy định, cho dù có bò cũng phải bò đến được địa điểm định sẵn, nhưng trên thực tế nếu như thật sự không cố gắng được nữa thì có thể đi quá giang xe để đến đích, nhưng Tạ Du còn có việc khác phải làm, không muốn Tạ Trình biết được, nếu như Phó Đình Sâm không đến thì cô cũng có sẵn ý nghĩ muốn đào tẩu.

Tạ Trình nói xong vài câu thì cúp máy, nghĩ bụng buổi tối dù thế nào cũng phải trở về xem cô một chút.

Tạ Du nghe tiếng tút tút điện thoại truyền đến lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy trong mắt Phó Đình Sâm có ý cười nhàn nhạt, cô chột dạ cắn môi, ngón tay cầm điện thoại mở khoá rồi lại tắt rồi lại mở khoá.

Lặp đi lặp lại vài lần, Phó Đình Sâm nhẹ giọng bật ra tiếng cười, “Nói đi, có phải có việc gì muốn nhờ anh không?”.

Tạ Du nhướng mi lên nhìn anh rồi phải đành nói ra: “Em nói với anh em là em về nhà rồi”.

“Lại muốn anh giúp em giữ bí mật?”.

Tạ Du gật gật đầu.

Phó Đình Sâm giơ tay sờ đầu cô mấy cái, “Em tự đếm thử đi, giữa chúng ta có bao nhiêu bí mật rồi”.

Tạ Du nghiêm túc dùng ngón tay đếm: “Ba cái”.

Phó Đình Sâm ngồi lên chiếc ghế gỗ dài chắc chắn, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ra hiệu kêu cô ngồi xuống, rồi nhướng mày nhìn cô: “Nếu anh đã giúp em giữ bí mật, em đồng ý một yêu cầu của anh được không?”

Tạ Du ngửi thấy mùi thơm của thịt vịt ở bên cạnh, nuốt nuốt nước miếng, cô ngồi xuống cái ghế đối diện anh, tay sờ lên thành cốc, ngón tay không tự chủ được co lại, “Yêu cầu gì?”.

Phó Đình Sâm nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, con ngươi đen trong veo, sạch sẽ không chút tì vết, lông mi tựa như cái quạt nhỏ chuyển động lên xuống, làm tim anh nhồn nhột ma xui quỷ khiến nói ra, “Làm bạn gái của anh”.

Tạ Du mở to hai mắt, đột nhiên đứng dậy, cơ thể rời khỏi ghế sofa ngồi chưa kịp nóng, chân lùi về sau hai bước cảnh giác nhìn Phó Đình Sâm.

Nhìn cô bị dọa đến mức phản ứng như vậy, anh tấm tắc một tiếng, sự mất mát không thể nhận ra lướt qua đôi mắt anh, anh nhấp ngụm trà màu vàng nhạt, hương trà lưu trên lưỡi anh rất lâu, hơi đắng, anh cười khúc khích nói: “Ai da, thật không biết đùa gì hết”.

Che đậy sự bồn chồn trong lòng, anh vẫn là quá nóng vội rồi.

Phó Đình Sâm lấy chiếc bình sành màu tím rót cho Tạ Du một ly nước, “Yêu cầu gì anh tạm thời chưa nghĩ ra, cứ để nợ đó đi”.

***

Hai người ăn cơm xong, Phó Đình Sâm chở Tạ Du về nhà, xe mô-tô đến dưới lầu, nhìn cô một cách kinh ngạc, “Em sống ở đây sao?”.

Tạ Du đem mũ bảo hiểm trả cho anh, “ Ừm”.

“Lầu nào?”.

Tạ Du thành thật trả lời, “31”.

Bỗng nhiên nụ cười trên môi anh trở nên rực rỡ, tựa đầu vào xe, giọng nói cao vút,: “Lên nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai khai giảng đừng đến muộn”.

Tạ Du không hiểu nhìn anh một cái rồi đi vào cửa tòa nhà.

Phó Đình Sâm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, tay quay quay chìa khoá, “Nhuyễn Nhuyễn, không mời tôi lên nhà uống ly trà sao?”.

Tạ Du lục lọi thẻ vào toà nhà một hồi, mới quay đầu nhìn sang anh đang dựa vào xe như không xương, đôi mắt mang theo nụ cười như xuân ấm áp.

“Nhưng mà…”

Nhưng mà anh trai đã dặn dò cô không được tuỳ tiện dẫn người ngoài vào nhà.

Nhưng anh ấy không phải người ngoài, anh đã giúp cô giữ rất nhiều bí mật.

Tạ Du móc ra thẻ vào cổng, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, “Vậy anh vào đi”.

Phó Đình Sâm đột nhiên trở nên nghiêm túc, đứng thẳng người tiến hai bước tới trước mặt cô, đưa tay gõ lên trán cô mấy cái, “Anh em không dạy em là không được tuỳ tiện dẫn người về nhà sao?”.

Tạ Du tay che trán chán ghét nhìn anh, lại nhìn vết sẹo trên xương mày anh, lời phản bác định nói ra lại nuốt trở lại, “Dạy rồi”.

Anh đặt lòng bàn tay lên đầu cô, “Đùa với em thôi, vào đi, đợi lúc nào có thời gian anh lại đến, nghỉ ngơi cho tốt vào nhé!”.

Tạ Du cúi người né tránh móng vuốt của anh, tiến vào cửa được hai bước, cười nheo mắt vẫy tay, “Bye bye anh tiểu Phó”.

Phó Đình Sâm cũng vẫy tay tạm biệt cô, yếu hầu lăn lên xuống, “Có việc gì thì gọi điện cho tôi”.

Sau khi nhìn Tạ Du lên lầu, Phó Đình Sâm gọi điện cho Phó Thanh Đình: “Chú hai, căn nhà ở Đế Cảnh Lam cho con mượn ở hai năm”.

Giọng nói của Phó Thanh Đình lành lạnh, “Căn nhà cũ còn chưa đủ cho con phá à?”

“Bên này gần trường học hơn mà”.

Phó Thanh Đình suy nghĩ chốc lát, gõ vào vành cốc, nhìn người phụ nữ phụ nữ sang trọng quyến rũ đi vào phòng, nới lỏng cà vạt.

“Chú nhớ là con bé nhà họ Tạ ở Đế Cảnh Lam”.

Phó Đình Sâm sờ sờ mũi, “Vậy nên chuyện hạnh phúc nửa đời sau của cháu chỉ dựa vào một câu nói chú hai đấy”.

Phó Thanh Đình ôm người phụ nữ vào lòng, khuôn mặt thờ ơ dịu dàng đi hai phần, nhìn vào đôi môi đỏ mọng của người trong lòng, “Chuyện này…trong nhà có biết không?”.

“Chuyện này hai nhà mới chỉ có chú biết thôi, cô nhóc gan nhỏ không vội vàng được”.

Đầu bên kia có tiếng cười nhè nhẹ, “Xem ra người vẫn chưa vào tay, cuối cùng cũng có người chế ngự được con”.

“Chú vẫn chưa tính công khai thím hai sao, người trong nhà giới thiệu cho chú nhiều đối tượng xem mắt như vậy, thím hai không ghen sao?”.

Hai người đang rất gần nhau, lời của Phó Đình Sâm hoàn toàn truyền đến tai người phụ nữ, eo anh bị một lực nhỏ véo một cái, móng tay đỏ tươi của người phụ nữ xoắn trên bộ vest của anh, đôi mắt ngấn nước nhìn anh.

Phó Đình Sâm không nghe được đầu bên kia có động tĩnh gì, “Chú hai?”.

“Tút tút tút…”

Phó Đình Sâm cười nhẹ, đảo mắt và vẫy tay với người nhân viên bảo vệ đang đề phòng anh, “Gặp lại sau”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.