Lạc Vương Phi

Chương 18: Mua bán




Ads Edit: kun’xjh

Mùi hương quái dị vừa hiện lên, nháy mắt biến mất không dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện qua, nếu là người bình thường, khẳng định sẽ hoài nghi chính mình sinh ra ảo giác.

Nhưng Lạc Mộng Khê không phải là người bình thường, trong lòng nhất thời cả kinh, vội vàng nín thở, rất nhanh quay đầu nhìn về hướng mùi hương quái dị truyền đến, đập vào mắt có thể nhìn thấy, dĩ nhiên là đoạn gấm tuyết tinh xảo kia……

Lạc Mộng Khê tập trung nhìn đoạn gấm tuyết trước mặt. Lạc Thải Vân trong lòng tức giận không thôi, mắt đẹp hiện ra tia lửa giận, nếu là trước kia, nàng khẳng định sẽ xông lên phía trước đẩy Lạc Mộng Khê ngã qua một bên, cướp cây vải ấy, ở trước mặt Lạc Mộng Khê đắc ý dào dạt, nghênh ngang rời đi.

Nhưng nay, mông bị đánh đau ê ẩm lúc nào cũng nhắc nhở nàng, nàng không thể lại làm việc lỗ mãng, nếu không sẽ chỉ tự vạ vào thân.

Nhưng nếu nàng trơ mắt nhìn Lạc Mộng Khê lấy đi đoạn gấm tuyết, nàng thật sự không cam lòng, không cam lòng a……

Người đê tiện giống như Lạc Mộng Khê, chỉ xứng mặc quần áo vải thô, làm sao có thể xứng với gấm tuyết chứ, đoạn gấm tuyết đó, là đo theo cơ thể của Lạc Thải Vân ta, chỉ có Lạc Thải Vân ta mới xứng để mặc, cũng chỉ có Lạc Thải Vân ta mới có thể mặc nó phong thần phiêu dật!

Lạc Mộng Khê mặc gấm tuyết, chính là phí phạm chà đạp lên vật liệu may mặc tốt nhất……

Trước kia, Lạc Thải Vân cũng cho là như vậy, cho nên mới có thể đoạt vật liệu may của Lạc Mộng Khê, nhưng nay, nàng chỉ có thể nhìn mà than thở……

Làm như không nhìn thấy sự phẫn nộ của nàng, nguyên bản Lạc Mộng Khê đang cúi đầu nhìn đoạn gấm tuyết trong hộp thì đột nhiên ngẩng đầu tầm mắt chuyển hướng, vừa lúc bắt gặp Lạc Thải Vân chưa kịp thu hồi đáy mắt phẫn nộ cùng không cam lòng……

Nếu là người bình thường, bị người khác bắt gặp lúc đang tức giận, khẳng định sẽ vì tự mình tìm lý do để rời đi, nhưng Lạc Thải Vân này da mặt rất dầy, sau khi bị Lạc Mộng Khê bắt gặp, nàng không chỉ không tránh đi, mà đáy mắt phẫn nộ ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.

Lạc Mộng Khê mâu quang chợt hiện, khóe miệng khẽ cong lên một tia cười quỷ dị làm người ta không dễ phát hiện: “Tứ muội, ngươi không phải rất muốn đoạn tuyết gấm này sao?”

“Đúng thì sao?” Lạc Thải Vân nghĩ đơn giản, nói với chính mình:’Ngươi cũng sẽ không đưa cho ta!’

“Nếu ta nói, ta có thể đem vật liệu may mặc này bán cho Tứ muội thì sao?” Lạc Mộng Khê nói nhẹ nhàng bâng quơ.

“Ngươi tốt như vậy sao?” Lạc Thải Vân giọng điệu mang theo trào phúng, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, lập tức phản ứng lại:“Ngươi vừa nói gì, đem vật liệu may mặc bán cho ta?”.

“Đúng vậy!” Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn đoạn gấm tuyết:“Thừa tướng phụ thân vì muốn bù lại những năm gần đây đối xử tệ bạc với ta, không chỉ phái người tu sửa phòng của ta thành cung điện, còn sai người mua rất nhiều vật liệu may mặc, trang sức cho ta!”

“Cho dù một ngày ta đổi một bộ quần áo, mấy tháng cũng mặc không hết, đoạn gấm tuyết này đối với ta không có cũng chẳng sao!”

Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Lạc Thải Vân, ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình:“Nhưng là Tứ muội thì không như vậy, bị phụ thân cấm một năm vật liệu may mặc, trang sức, mà Cúc Hoa yến lại sắp tới, không có quần áo mới sao được……”

“Đoạn gấm tuyết này ngươi tính bán bao nhiêu bạc?” Lạc Thải Vân thích chưng diện, chỉ quan tâm quần áo cùng trang sức, về phần bạc, nàng không có khái niệm gì: đoạn gấm tuyết này vừa thấy đã biết là thượng phẩm, nếu may thành quần áo mặc ở trên người, tuyệt đối là phong hoa tuyệt đại*.

(*phong cách tuyệt diệu có một không hai)

“Cái này……” Lạc Mộng Khê hơi cúi đầu, ngưng mi suy tư một lát:“Ta đối với giá của vật liệu may mặc không rõ ràng, Tứ muội nói đi!”

“Năm mươi hai lượng như thế nào?” Lạc Thải Vân đề nghị.

“Năm mươi hai cũng quá ít, đây chính là đoạn gấm chất lượng tốt nhất năm nay, ít nhất cũng phải một trăm lượng a!” Lạc Mộng Khê cò kè mặc cả.

“Được! Một trăm lượng!” Nghe Lạc Mộng Khê nói giá, Lạc Thải Vân lập tức nói ra quyết định, chỉ sợ Lạc Mộng Khê phản ứng lại muốn đổi ý, trong lòng lại nói xấu sau lưng Lạc Mộng Khê: Đoạn gấm tuyết này ít nhất cũng hơn một ngàn lượng bạc, nàng thế nhưng chỉ bán có một trăm lượng, cực kỳ ngu xuẩn……

Ở Tướng phủ, ăn, mặc, ở, cần dùng cái gì đều có cái đó, ngày lễ ngày tết, còn thống nhất mua một ít vật phẩm sang trọng. Cho nên, mỗi tháng đưa cho phòng gia dụng đều rất ít, đoạn gấm tuyết một trăm lượng bạc này, Lạc Thải Vân chỉ sợ là phải bán đi hai kiện trang sức của mình mới gom được……

“Tứ muội a, ta vừa rồi chỉ nói ra giá khởi điểm, một trăm lượng không phải quá ít sao.” Quả nhiên giống như Lạc Thải Vân nghĩ, Lạc Mộng khê đã phản ứng lại, thật sự hối hận.

“Đại tỷ, giá của ngươi đã định, đều là tiểu thư ở trong phủ, lời nói ra như bát nước đổ đi, sao có thể nuốt lời chứ.” Chiếm được tiện nghi, Lạc Thải Vân âm thầm vui vẻ, lại cố nén không cho chính mình biểu hiện ra ngoài, nhưng mà đáy mắt lóe ra tia đắc ý đã bán đứng nàng: “Đại tỷ a, Tứ muội ta trước sẽ về Hương viên, đợi lát nữa sẽ cho Hoa Đào đi Khê viên đưa bạc cho ngươi!”

Nói xong, không đợi Lạc Mộng Khê trả lời, Lạc Thải Vân đã đoạt lấy đoạn tuyết gấm trong tay Hoa Đào ôm vào trong ngực, Hoa Đào thả tay, bước nhanh rời đi……

Nhìn bóng dáng Lạc Thải Vân càng lúc càng xa, Lạc Mộng Khê ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia cười trào phúng: Lạc Thải Vân, của rẻ là của ôi, đạo lý này ngươi chẳng lẽ chưa nghe qua sao……

“Tiểu thư, đoạn gấm tuyết kia bán bị lỗ rồi!” Sau khi bóng dáng Lạc Thải Vân biến mất không thấy, Băng Lam bất đắc dĩ oán hận nói:“Người ít nhất phải bán năm trăm lượng mới được!”

“Ta không thích đoạn gấm tuyết này, đối với những thứ không thích, chỉ cần xử lý là được, không cần quan tâm xem nó mang lại lợi ích gì!” Lạc Mộng Khê chỉ điểm, nhưng Băng Lam lại nghe không hiểu:

“Tiểu thư, đoạn gấm tuyết này là thượng phẩm, mượt mà mịn màng, nữ tử mặc ở trên người tuyệt đối thoải mái, phiêu dật, rất nhiều người muốn mua đều mua không nổi, người sao lại không thích?”

Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ khẽ thở dài, chậm rãi đi đến trước cửa:“Ta không thích mùi của đoạn gấm tuyết!”

“A!” Băng Lam nhất thời không phản ứng lại:“Không phải đoạn gấm tuyết này phân chia thượng phẩm và thứ phẩm bằng độ mịn màng sao? Khi nào lại dính dáng đến mùi hương?” Còn có, đoạn gấm này, có mùi hương sao? Ta cũng từng tiếp xúc qua, tại sao không ngửi thấy mùi gì?

“Băng Lam, hôm nay thời tiết rất tốt, ngươi về Khê viên lấy chút ngân lượng, chúng ta cùng đi dạo!” Băng Lam trong phút chốc hoàn hồn, đáy mắt lóe lên nồng đậm vui sướng, bước nhanh đuổi theo Lạc Mộng Khê:

“Tiểu thư, nô tỳ trên người có mang theo ngân lượng, không cần về Khê viên, hiện tại liền đi thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.