Lạc Vương Phi

Chương 127-2




“Là do Bổn vương nhất thời sơ sẩy mới hại Mộng Khê chết thảm, ngươi nói Bổn vương làm thế nào buông tay để bắt đầu cuộc sống lần nữa.”

Cuộc sống hoàn toàn mới, nói thật dễ dàng, ngươi không có thời gian hạnh phúc vui vẻ với Mộng Khê, không có kí ức tươi đẹp, nàng chết rồi, người cùng lắm là thương tâm một chút, rất nhanh sẽ khôi phục lại bình thường, sẽ không như ta, trong lòng đau triệt để, thương tâm đến muốn chết.

“Mộng Khê đã chết, nhưng người hại nàng chết vẫn còn sống, ngươi ở đây thương tâm, sẽ chỉ càng đau lòng thêm, mạnh mẽ lên. Ngươi nhìn bộ dáng của ngươi xem, suy sút bi thương, suốt ngày vây hãm trong bi thương, con người tràn đầy tự tin trước kia đâu rồi, Nam Cung Quyết lắm mưu nhiều kế đi đâu rồi?”

“Nam Cung Quyết, vừa rồi Bổn vương...” thanh âm Bắc Đường Diệp im bặt khi nhìn thấy Lãnh Tuyệt Tình trong băng thất, nhưng là hắn cũng phản ứng thật mau, kinh ngạc trong nháy mắt đi qua đã khôi phục lại bình thường.

“Lãnh Cung chủ đến nhìn Mộng Khê sao?” Cảm tình Lãnh Tuyệt Tình đối với Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp đương nhiên biết, hắn xuất hiện trong này Bắc Đường Diệp cũng không thấy kì quái.

“hôm nay, Lãnh mỗ đến từ biệt.”

“Ngươi về Tuyệt Tình cung sao?” Lạc Mộng Khê đã chết, xác thực là Lãnh Tuyệt Tình không cần ở lại Kinh Thành.

“Đúng vậy, bây giờ đã không còn sớm, Lãnh mỗ cáo từ, sau này còn gặp lại.” Lãnh Tuyệt Tình liếc mắt nhìn Nam Cung Quyết một cái, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, khẽ thở dài, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Lãnh Tuyệt Tình biến mất, Bắc Đường Diệp xoay người: “Nam Cung Quyết, ngươi như vậy là để cho Lãnh Tuyệt Tình đi?” không chịu muonj thế lực của hắn một chút.

“Bổn vương sẽ dựa vào thế lực của chính mình báo thù cho Mộng Khê, không cần mượn thế lực cảu người khác.”

Mới vài ngày trôi qua, Nam Cung Quyết anh tuấn tiêu sái bây giờ cằm đầy râu xanh.

Bắt quá như vậy cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của hắn, ngược lại càng tăng thêm chút vẻ đại trương phu, cả người thành thục cơ trí.: “sự tình sao rồi?”

“tất cả đã an bài thỏa đáng.” Bắc Đường Diệp do dự môt lát, “Nam Cung Quyết, ngươi xác định phải làm như vậy sao?” ngươi phải hiểu rõ, quyết định của ngươi quan hệ đến hạnh phúc của vô số dân chúng.

“đương nhiên, Bổn vương đã quyết định chưa bao giờ hối hận.” Đáy mắt Nam Cung Quyết thâm thúy, lạnh băng cùng sắc bén: Hạ Hầu Thần, không phải ngươi muốn xưng bá sao? Bổn vương liền hco ngươi một có hội, xem ngươi có thể chiến thắng hay không.

“Bước đầu tiên chúng ta làm thế nào?” đối với quyết định của Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp luôn luôn không phản đối, chỉ biết thành thật tham khảo ý kiến, nay Nam Cung Quyết đã hạ quyết tâm, đương nhiên Bắc Đường Diệp cũng không nói thêm gì.

“Thả hổ về rừng.” Thành lúy kiên cố đến đâu cũng dễ dàng công phá từ trong nhất, Hạ Hầu Thần dùng chiêu này hại chết Mộng Khê, Bổn vương cũng dùng chiêu này làm hắn gieo gió gặt bão.

Tiếng bươc chân dồn dập cùng với tiếng thị vệ truyền đến: “Khởi bẩm Vương gia, Hoàng Thượng triệu người vào cung.”

Bên ngoài Lạc Vương phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng ở đó, sau khi Lãnh Tuyệt Tình đi ra Hữu Hộ pháp nhanh chân đi đến: “Thiếu chủ, thuộc hạ vừa nhận được thư bồ câu đưa đến.”

Lãnh Tuyệt Tình cầm lấy tờ giấy trong tay Hữu Hộ pháp mở ra xem, sắc mặt dần nghiêm trọng: “Thiếu chủ, có phải Tuyệt Tình cũng xảy ra chuyện gì hay không?” khuôn mặt Lãnh Tuyệt Tình ngưng trong như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

“Chút việc nhỏ thôi không co gì nghiêm trọng.” Tuy nói vậy nhưng thần sắc đáy mắt làm Hữu Hộ pháp biết, sự tình không đơn giản như Lãnh Tuyệt Tình nói.

“Lãnh huynh.” Tiếng Nam Cung Quyết truyền đến từ phía sau, Lãnh Tuyệt Tình hơi sửng sốt trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, dưới ánh mặt trời, Nam Cung Quyết anh tuân tiêu sái thành thục cơ trí, mỗi một nữ tử nhìn thấy tim đều không nhịn được đập thình thịch.

“Nam Cung huynh, ngươi đã nghĩ thông suốt?”

không hề suốt ngày ở trong băng thất bồi Mộng Khê, bắt đầu cuộc sống một lần nữa.

“Phụ hoàng triệu Bổn vương vào cung.” Cũng không phải là Bổn vương không muốn ở cùng Mộng Khê. Nam Cung Quyết nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, xa phu đã chạy xe ngựa đến.

“Lãnh huynh, Bổn vương đi trước.” không muốn nghe Lãnh Tuyệt Tình lải nhải, Nam Cung Quyết bước nhanh đến xe ngựa chỉ lo cách xa Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết không nhìn thấy đáy mắt Lãnh Tuyệt Tình ngưng tụ lo lắng cùng vội vã.

Xe ngựa Lạc Vương phủ cách hơi xa một chút, Nam Cung Quyết muốn lên xe ngựa phải đi qua xe ngựa của Lãnh Tuyệt Tình.

Mắt nhìn thấy Nam Cung Quyết sắp đi đến xe ngựa của Lãnh Tuyệt Tình, mâu quang hữu hộ pháp trầm xuống, đang muốn bước nhanh đánh xe ngựa ra xe một chút lại bị ánh mắt Lãnh Tuyệt Tình ngăn lại, để tránh bị Nam Cung Quyết nhìn ra sơ hở.

Thân ảnh thon dài màu trắng đi tới xe ngựa của Lãnh Tuyệt Tình, giông như có chút mùi hương quen thuộc bay vào mũi, lập tức lại biến mất vô tung vô ảnh.

Nhìn ngã tư đường trống rỗng, Nam Cung Quyết cười tự giễu, vừa rồi ta thế nào lại cảm giác được hơi thở của Mộng Khê, nàng rõ ràng đã chết, tất cả chỉ là ảo giác của ta mà thôi...

Mộng Khê vẫn sống ở trong tim ta, chưa từng rời đi....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.