Lạc Vương Phi

Chương 118: Hung phạm phía sau màn




Tử quý phi là phi tử của Kì hoàng, cung điện của nàng, chưa được sự cho phép, nam tử trưởng thành không được phép tiến vào.

Huống chi, vừa rồi thanh âm kia thảm thiết vô cùng, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết cách xa như vậy còn nghe thấy được, bọn cung nữ thái giám hầu hạ trong cung điện hẳn là phải sớm nghe thấy mới đúng, nên phải sớm chạy đến xem xét tình hình.

Tình huống hiện tại có chút kỳ lạ, toàn bộ cung điện ngay cả một bóng người cũng không có, im ắng, tĩnh lặng đến thập phần đáng sợ, thập phần quỷ dị, thị vệ thường xuyên lui tới tuần tra, lúc này cũng không thể tìm thấy một người nào cả.

Tòa cung điện này khẳng định có chỗ cổ quái.

Ý thức được điểm này, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết không có hành động thiếu suy nghĩ: Nơi này là hoàng cung Kì Thiên, không phải hoàng cung Thanh Tiêu, nếu hai người bọn họ tùy tiện xông vào, trúng gian kế của tiểu nhân, thì cho dù có lí cũng nói không rõ.

Gian tế Tây Lương ẩn náu ở Thanh Tiêu đã bị đám người Nhạc Địch, Phương Túy truy sát, giết hết, Hạ Hầu Thần sau đó lại phái ra cơ sở ngầm nhưng cũng không thể tiến vào Thanh Tiêu, người của Kì Thiên hợp mưu cùng Hạ Hầu Thần hẳn là cũng biết việc này.

không khó đoán ra, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đến Kì Thiên là để điều tra tên gian tế kia, cho nên không loại trừ việc vừa rồi là do tên gian tế bố cục sẵn, chờ hai người bọn họ mắc mưu.

Nhưng là, Tử quý phi đã bị Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đưa vào diện tình nghi, vạn nhất Tử quý phi chỉ là con rối, vừa rồi là có người giết nàng ta giệt khẩu, nếu hai người không đi vào sẽ bỏ lỡ cơ hội bắt được hung thủ, tiến vào hay không tiến vào?

“Quyết ca ca, Mộng Khê tỷ tỷ”.

“Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê”.

Ngay tại lúc Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, Bắc Đường Diệp và Thanh Nguyệt từ một hướng khác chạy tới, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê hai mắt sáng ngời.

Bắc Đường Diệp là hoàng tử Kì Thiên, Thanh Nguyệt là quận chúa Kì Thiên, có hai người bọn họ ở đây, cho dù có xảy ra chuyện gì, người khác cũng đừng mơ tưởng vu oan cho Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.

“Hai người các ngươi cũng là nghe được tiếng kêu thảm thiết nên mới chạy đến đây?” Bắc Đường Diệp võ công không tệ, sau khi chạy đến nơi, mặt cũng không đổi sắc, hơi thở không loạn, Thanh Nguyệt thì kém một chút, dừng lại cước bộ, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn mà thở.

“Đúng vậy, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, các ngươi đã đến đây, vậy có phát hiện gì hay không?” Bắc Đường Diệp nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, tâm sinh khó hiểu: Tử quý phi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Hoàng hậu nương nương đến”. Tiếng thái giám đặc hữu từ đằng xa vang lên, mấy người xoay người hành lễ: “Tham kiến hoàng hậu nương nương”.

“Bình thân, vừa rồi là có chuyện gì xảy ra?” Hoàng hậu lướt qua đám người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp và Thanh Nguyệt đang đứng ở cửa cung điện, lập tức đi hướng phòng ngủ: Nàng cùng Tử quý phi đều là phi tử của Kì hoàng, cũng không có gì cần kiêng dè, huống chi, Tử quý phi xảy ra chuyện, nàng đến quan tâm một chút cũng là theo lẽ thường phải làm.

Bắc Đường Diệp và Nam Cung Quyết đều là nam tử trưởng thành, vẫn đứng ở ngoài cửa cung điện không hề động, Lạc Mộng Khê và Thanh Nguyệt nhìn nhau rồi cùng tiến vào: Nhìn xem Tử quý phi đến tột cùng là đang làm cái quỷ gì.

“Tử quý phi nương nương, Tử quý phi nương nương…hoàng hậu nương nương đến xem ngài”. Cung nữ cùng hoàng hậu đến gõ nhẹ vào cửa phòng ngủ, nhưng gõ nửa ngày, bên trong một chút động tĩnh cũng không có, cung nữ thái giám cũng không có một ai bước ra.

“Tử quý phi có khả năng đã xảy ra chuyện, mau phá cửa”. Nếu không, không có khả năng gõ cửa lâu như vậy cũng không có ai trả lời, cung nữ thái giám trong cung không thấy một ai, tuyệt đối là có vấn đề.

Đám người hoàng hậu lui về sau vài bước, ba gã thái giám nhìn qua thân thể cường tráng, đứng trước cửa, đang muốn phá cửa phòng thì đột nhiên cửa phòng được người từ bên trong nhẹ nhàng mở ra, một thân tẩm y, tóc xõa lung tung, dung nhan nữ tử xinh đẹp mang theo buồn ngủ xuất hiện trước mặt mọi người: “Có chuyện gì? Khụ khụ khụ…”

Lạc Mộng Khê đang liễm mâu trầm tư đột nhiên nâng lên mí mắt: Thanh âm này là…

“Tử muội muội, ngươi không sao chứ, ai gia vừa rồi gõ cửa lâu như vậy cũng không có thấy ai trả lời”. Hoàng hậu mặt mang mỉm cười, ôn nhu hiền thục, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt nói rõ nàng không phải quan tâm Tử quý phi, mà là có thâm ý khác.

“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội là trúng phong hàn, liền đuổi hết hạ nhân đi, một mình ở trong phòng nghỉ ngơi, trong mông lung cảm giác bên ngoài thực ầm ĩ, liền dậy đi xem…” Tử quý phi thông minh, xinh đẹp cẩn thận đáp.

“Muội muội sinh bệnh sao đến một cung nữ, thái giám chiếu cố cũng không có, đám nô tài này thật quá to gan rồi…” Hoàng hậu giả bộ tức giận, giận bọn cung nữ, thái giám: Tử quý phi này được sủng mà kiêu, không đem ai gia đặt trong mắt.

“Tỷ tỷ đừng trách bọn họ, là muội muội để cho bọn họ đi nghỉ ngơi, hơn nữa cũng phân phó, chỉ cần muội muội không gọi, bọn họ không cần ở đây hầu hạ, lúc ấy muội cũng không biết tỷ tỷ sẽ đến, còn mong tỷ tỷ không để ý”.

nói một phen đến hợp tình hợp lí, làm cho người ta tìm không thấy chút sơ hở, hoàng hậu tự nhiên cũng không thể mượn cơ hội sinh sự: “Vừa rồi ai gia nghe được một tiếng thét thảm, là từ hướng cung của muội muội truyền ra?”

“Muội muội vừa rồi gặp ác mộng, cho nên mới có chút thất lễ, thật ngại, làm phiền tỷ tỷ quan tâm”.

“Muội muội cũng không để ai gia vào trong ngồi một chút sao?” Hoàng hậu giọng điệu lạnh lùng.

Tử quý phi bừng tỉnh đại ngộ: “Xem ta chỉ lo nói chuyện, đem chuyện này quên mất, mời tỷ tỷ vào. Người đâu, dâng trà”.

Tử quý phi nghiêng thân, hoàng hậu không coi ai ra gì lập tức đi vào phòng, đám người Lạc Mộng Khê, Thanh Nguyệt cũng theo sau.

Nguyên bản bọn cung nữ thái giám vốn không thấy bóng dáng một ai đều đi ra, người mang trà, người mang điểm tâm, Tử quý phi đi vào nội thất, được cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu, thay quần áo, tư thế tao nhã cùng hoàng hậu đi vào phòng khách nói chuyện.

Hai người nói tuy đều là chuyện bình thường, nhưng trong lời nói lại khó tránh đả kích ngấm ngầm hay công khai, Lạc Mộng Khê lại đang âm thầm quan sát Tử quý phi, đem nàng hiện tại cùng hồi sáng so sánh với nhau, có chút suy nghĩ.

Đối với chuyện nữ nhân tranh đấu Lạc Mộng Khê không có hứng thú, bởi vì Nam Cung Quyết chỉ cưới một mình nàng, trong Lạc vương phủ không có cơ thiếp cùng nàng tranh thủ tình cảm.

Hoàng hậu tuy rằng đứng đầu hậu cung, tuổi cũng đã lớn, cho dù bảo dưỡng tốt cách mấy cũng vẫn có thể nhìn ra số tuổi hiện tại, cùng Tử quý phi trẻ tuổi xinh đẹp không thể đánh đồng.

Tử quý phi rất được sủng ái, Kì hoàng cơ hồ hàng đêm đều đến cung điện của nàng, các nương nương khác cũng đều bị lãng quên, mọi người ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng khẳng định sẽ không thoải mái.

đã hơn một lần hoàng hậu đại biểu cho toàn bộ hậu cung, cố ý đến nhắc nhở Tử quý phi, muốn mưa móc cùng hưởng, không nên một người độc sủng, nếu không sẽ chỉ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Hoàng hậu cùng Tử quý phi minh ám trào phúng, ngôn ngữ tướng bác, Lạc Mộng Khê không hứng thú nghe, liền thừa dịp mọi người không chú ý, lặng yên không tiếng động đi vào nội thất của Tử quý phi.

Nội thất thực sạch sẽ, không có dấu vết đánh nhau, bài trí trong phòng cũng giống như Tử quý phi, thần bí nhưng đàng hoàng. 

Nơi này là phòng ngủ của Tử quý phi, Lạc Mộng Khê không nên ở lại lâu, cẩn thận nhìn chung quanh một vòng, không phát hiệnđược điểm khả nghi, đang muốn xoay ngươi rời đi, một cơn gió nhẹ thổi qua, màn che cửa sổ bị gió thổi bay, phía sau lờ mờ hiện lên một đạo bóng dáng cao lớn, Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, huy trưởng hướng người nọ đánh tới.

Người phía sau màn cũng biết chính mình đã bị lộ, ngay khi Lạc Mộng Khê huy trưởng đánh tới hắn, thân mình vừa chuyển, nháy mắt bóng dáng cao lớn đã thoát ra ngoài cửa sổ, rất nhanh hướng phía xa chạy đi.

Lạc Mộng Khê không kịp suy nghĩ chuyện khác, đuổi sát theo bóng dáng thần bí mà đi: Tử quý phi quả nhiên xảy ra chuyện, ta cùng với Nam Cung Quyết tốc độ rất nhanh, hắn chưa kịp thoát đi, cho nên liền tránh ở nơi này…

Người phía trước khinh công cực cao, Lạc Mộng Khê dùng hết toàn lực cũng không thể đuổi theo hắn, từ đầu tới cuối đều duy trì một khoảng cách nhất định, người nọ cũng không thể bỏ lại nàng.

Cứ như vậy cũng không phải biện pháp, nếu hắn chạy ra khỏi hoàng cung, dẫn ta đến căn cứ của bọn họ, đến lúc đó không may lại chính là ta.

Lạc Mộng Khê híp mắt trầm ngâm, suy nghĩ phương pháp nhanh chóng bắt lấy người nọ, đột nhiên cách đó không xa xuất hiện một đội thị vệ tuần tra, người nọ rất nhanh đáp xuống bên tường cách đó không xa.

Lạc Mộng Khê khóe miệng giơ lên một tia ý cười quỷ dị, tốc độ nhanh hơn, từ trên cao nhìn xuống, huy trưởng hướng chỗ tường kia đánh qua.

Dưới chân tường người nọ thế nhưng tiêu sái nhàn nhạc, ngay khi trưởng lực của Lạc Mộng Khê gần đến trên người hắn, người nọ đột nhiên xoay người đối trưởng với Lạc Mộng Khê.

Chỉ nghe ‘ba’ một tiếng vang lên, người nọ vẫn vững vàng đứng ở tại chỗ, Lạc Mộng Khê lại bị trưởng lực làm lùi lại phía sau ba bốn bước xa mới có thể dừng lại, bàn tay nhỏ bé run lên, suýt nữa mất đi tri giác.

“Mộng Khê”. Vốn tưởng rằng người nọ sẽ thừa thắng truy kích, giết Lạc Mộng Khê diệt khẩu, khi Lạc Mộng Khê dừng lại cước bộ, cũng đã làm tốt công tác phòng bị.

Nhưng người nọ lại không có giết đến, mà là đứng tại chỗ, kinh ngạc gọi ra tên Lạc Mộng Khê: “Ngươi vừa rồi, vì sao lại công kích bổn vương?”

Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lại, là An vương Bắc Đường Dực đứng cách đó không xa, đáy mắt lạnh như băng còn chưa tan hết kinh ngạc.

“An vương gia, sao ngươi lại ở đây?” Ta là đuổi theo nam tử thần bí kia đến nơi này, nhìn khắp toàn bộ chân tường cũng chỉ có một mình Bắc Đường Dực ngươi, chẳng lẽ nam tử thần bí vừa rồi là hắn, lấy thân hình đến xem, quả thực là rất giống.

Nhưng vì sao sau khi hắn đáp xuống lại không rời đi, mà là chờ ta đến công kích hắn? Hơn nữa, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, lại không có chút nào lo lắng, là hắn giả trang, hay vẫn là…

“Bổn vương là không có việc gì làm, ở trong cung đi dạo một chút, Mộng Khê, ngươi đi đâu, vì sao lại từ trên trời đáp xuống?” Còn công kích bổn vương?

“Vừa rồi ta phát hiện một người thần bí, liền đuổi theo hắn đến nơi này, không nghĩ tới lại gặp An vương gia…” Nếu Bắc Đường Dực thật sự đang giả trang, vậy hành động của hắn quả thực là rất cao minh: “An vương gia có nhìn thấy có ai xuất hiện ở nơi này hay không?”

“Bổn vương vừa mới đi đến nơi này, không có phát hiện người nào”. Đôi mắt Bắc Đường Dực hơi trầm xuống, có chút suy nghĩ: Hoàng cung có người thần bí sao?

“Người thần bí kia khinh công rất tốt, có thể là đã chạy thoát”. Lạc Mộng Khê có lệ nói, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Bắc Đường Dực, lại không phát hiện ra một tia sơ hở: Bắc Đường Dực đến tột cùng có phải là người thần bí kia hay không…

“Mộng Khê”, thanh âm Nam Cung Quyết vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Lạc Mộng Khê: “Nàng cùng An vương gia nói chuyện gì?”

“không có gì, sao chàng lại đến nơi này?” Vừa rồi, không phải chàng cùng Bắc Đường Diệp ở cửa cung điện của Tử quý phi sao?

“Tử quý phi không có việc gì, ta cùng Bắc Đường Diệp liền rời khỏi nơi đó, ở trong hoàng cung đi chung quanh một chút, không nghĩ tới lại ở nơi này gặp được nàng cùng An vương gia, Mộng Khê, nàng không phải cùng hoàng hậu vào trong cung Tử quý phi sao?”. Như thế nào chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện ở nơi này?

“Trong cung điện thực buồn, ta theo người đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút”. Lạc Mộng Khê có ý không muốn nói: “Thời điểm không còn sớm, ta có chút mệt mỏi, trở lại biệt viện đi thôi”.

“Mộng Khê đang có thai, đúng là nên nghỉ ngơi nhiều một chút”. Thái tử Bắc Đường Dục không biết từ lúc nào đã đi tới, đứng bên cạnh Bắc Đường Dực và Bắc Đường Diệp, tươi cười ấm áp, khí chất tao nhã, chỉ có một từ quân tử mới có thể thích hợp với hắn.

“Nam Cung Quyết, vừa rồi ta cảm thấy Tử quý phi cùng với buổi sáng hoàn toàn bất đồng”. Sau khi trở lại biệt viện, Lạc Mộng Khê đem điều mình phát hiện nói với Nam Cung Quyết.

“Ở nháy mắt lúc nàng ta ra khỏi cửa phòng, thanh âm đầu tiên nàng ta nói rất giống Tử quý phi, nhưng ta có thể cam đoan, nàng ta tuyệt đối không phải Tử quý phi hồi sáng…”

“một người dung mạo có thể thay đổi, thanh âm có thể thay đổi, thân hình cũng có thể thay đổi, nhưng điều duy nhất không thể thay đổi chính là ánh mắt của nàng ta, Tử quý phi hồi sáng, ánh mắt mặc dù lãnh ngạo, nhưng sâu trong mắt nàng ta lại có hư không cùng tịch mịch, nhưng Tử quý phi vừa rồi, trong mắt chỉ có ngoan độc cùng tính kế…”

Nam Cung Quyết giúp Lạc Mộng Khê cởi xuống áo choàng, móc lên trên giá: “Mộng Khê, nàng rốt cuộc muốn nói điều gì?”

“hiện tại Tử quý phi là giả, trên thân thể của nàng ta, đã không có tia khí tức hắc ám, vô cùng có khả năng là tên gian tế biết chúng ta đã hoài nghi Tử quý phi, liền thay mận đổi đào, giết người diệt khẩu”. Tử quý phi chân chính, không biết đã được đưa tới nơi nào, có hay không đã bị giết chết.

“Khi ta vào trong nội thất của Tử quý phi, gặp một gã nam tử thần bí, ta đuổi theo người nọ ra cung điện, từ trên tường cao đuổi xuống, lại phát hiện là An vương Bắc Đường Dực…”

Lạc Mộng Khê ngồi vào trên giường, Nam Cung Quyết cũng ngồi lên, kéo chăn qua, đắp lên trên người hai người: “Theo ý tứ của nàng, Bắc Đường Dực chính là người thần bí thiết kế Tử quý phi, cũng chính là tên gian tế…”

“Đúng vậy, khi người kia đáp xuống chân tường, chỉ ở trong nháy mắt trước mắt ta, không có khả năng chạy thoát, sau khi ta hạ xuống tường cao, cũng chỉ có Bắc Đường Dực ở đó…”

Lạc Mộng Khê ngưng mi suy nghĩ: “Làm cho ta nghĩ không thông là, người nọ giết Tử quý phi, để cho người khác đến thay thế nàng ta, thì có lợi gì?” Chúng ta lại có thể theo Tử quý phi giả này tìm được tên hung phạm sau màn.

“Nếu thực sự Tử quý phi là bị thay thế, chúng ta lại có thể nhận được một tin tức trọng yếu”. Nam Cung Quyết nâng tay tháo xuống trang sức trên tóc Lạc Mộng Khê, mái tóc dài được thả xuống: “Tử quý phi cũng chỉ là một con rối, không phải là hấp huyết quái nhân chân chính”.

Nam Cung Quyết cầm lấy lược gỗ bên cạnh, nhẹ nhàng giúp Lạc Mộng Khê chải tóc: “Tử quý phi thực sự trên người có hắc ám khí tức, khi mười lăm trăng tròn, nàng có thể sẽ đi hút máu nữ tử, nếu chúng ta đả thương Tử quý phi, tên hung phạm phía sau màn cũng sẽ bị thương…”

Lạc Mộng Khê bừng tỉnh đại ngộ: “Nếu chúng ta giết Tử quý phi, tên hung phạm phía sau màn cũng sẽ chết”.

Kì hoàng mặc dù sủng ái Tử quý phi, nhưng nếu nàng ta đi hút máu bị phát hiện, chính là quái vật, giết nàng ta cũng là vì dân trừ hại, Kì hoàng chẳng những sẽ không trách tội, thậm chí còn khen ngợi.

Dù sao, hấp huyết quái nhân hoành hành mười năm, một khi bị bắt, chắc chắn sẽ gây chấn động cả nước.

“Tử quý phi giả trên người không có hắc ám khí tức, nàng cùng hấp huyết quái nhân không có quan hệ lớn, cho dù ta giết nàng, tên hung phạm phía sau màn vẫn có thể ung dung sống tự tại”. Xem ra tên hấp huyết quái nhân kia xác thực rất thông minh. 

“Chúng ta hiện tại nên làm sao bây giờ? Phái người giám sát Tử quý phi sao?” Tử quý phi giả này, hẳn là người mà chúng ta quen thuộc, tuy rằng nàng dịch dung, nhưng mỗi tiếng nói cử động, nhất cử nhất động, đều cùng người ở Thanh Tiêu giông nhau như đúc, ta nghĩ hẳn chính là nàng.

Nam Cung Quyết đem lược gỗ trong tay thả trên đầu giường, ôm lấy Lạc Mộng Khê nằm xuống giường.

“Tử quý phi mới đến, nàng hẳn là sẽ đi làm quen mỗi người trong hoàng cung, trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không gây nên sóng gió gì”.

“Chuyện quan trọng nhất chúng ta phải làm hiện nay chính là tìm ra tên hung phạm sau màn, theo thám tử báo lại, Hạ Hầu Thần đã đem quân đóng ở biên quan, chiến sự hết sức căng thẳng”.

“Xem ra Hạ Hầu Thần đối với Kì Thiên đã là tình thế bắt buộc”. Lạc Mộng Khê nằm ở trong lòng Nam Cung Quyết, nhắm hai mắt lại, thanh âm cũng có chút mơ hồ không rõ.

“An vương thống lĩnh tam quân, ở Kì Thiên quyền lực rất lớn, hắn không cam lòng chỉ làm An vương gia, muốn trở thành vua một nước cũng là chuyện bình thường, nhưng hắn chẳng nhẽ không biết hợp tác cùng Hạ Hầu Thần, chính là tự mình dẫn sói vào nhà sao?”

“Thỉnh thần dễ, đưa thần khó, Hạ Hầu Thần sau khi giúp hắn trở thành hoàng đế Kì Thiên, điều kiện hắn đưa ra khẳng định không hề đơn giản”. Hô hấp ấm áp của Nam Cung Quyết không ngừng phả trên tóc Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê có chút không thoải mái, hơi né tránh.

“Kì thật, bằng thế lực của An vương Bắc Đường Dực, có thể lợi dụng quyền lực của mình đoạt vị làm hoàng đế, không nhất thiết dẫn người ngoài tiến vào, thật không biết hắn nghĩ như thế nào…”

“Cũng có khả năng, Bắc Đường Dực muốn thêm vài phần nắm chắc”. Nam Cung Quyết lại đem Lạc Mộng Khê càng ôm chặt vào trong ngực.

“Tuy rằng thái tử điện hạ trời sinh khóa mạch, không thể học võ, nhưng Bắc Đường Diệp, lục hoàng tử, bát hoàng tử đều là người học võ, hơn nữa mấy người là thân huynh đệ, quan hệ rất tốt, nếu An vương gia làm loạn, huynh đệ bọn họ khẳng định sẽ hợp tác với nhau thảo phạt An vương”.

“Muốn làm đại sự, không nên câu nệ tiểu tiết, An vương muốn làm hoàng đế, phải giết chết đám người Bắc Đường Diệp, lục hoàng tử, bát hoàng tử, nhưng An vương cùng mấy người bọn họ là huynh đệ, tự mình không đành lòng động thủ, liền thỉnh Hạ Hầu Thần đến…”

“Aiz”. Lạc Mộng Khê thật mạnh thở dài: An vương Bắc Đường Dực vốn là đã thoát khỏi hiềm nghi, không nghĩ tới dạo qua một vòng hắn lại trở thành người bị hiềm nghi lớn nhất.

“Từ xưa đến nay, vô tình nhất vẫn là gia đình nhà đế vương, những lời này một chút cũng không sai, Thanh Tiêu như thế, Kì Thiên cũng sắp như thế, ban đầu ta còn nghĩ hoàng thất Kì Thiên không giống như những hoàng thất khác, không nghĩ tới hiện tại…”

Cùng những hoàng thất khác cũng không có gì khác biệt, huynh đệ tranh giành, Nam Cung Quyết là bất đắc dĩ, Bắc Đường Dực lại là cố ý tiến vào…

Thanh âm Lạc Mộng Khê càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhẹ, chậm rãi, Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn phía Lạc Mộng Khê khép hờ ánh mắt, không biết là thức hay ngủ, do dự mở miệng: “Mộng Khê, chúng ta…”

“Chuyện gì?” Lạc Mộng Khê không có mở mắt, thanh âm nói ra cũng là mơ hồ không rõ.

“không có việc gì, ngủ đi”. Nam Cung Quyết ôm chặt Lạc Mộng Khê, chút bất chi bất giác lại nắm chặt tay, buộc chính mình đem mắt nhắm lại: “Trời sắp tối rồi, nàng có đói bụng không?”

“Ta không đói bụng, Nam Cung Quyết, là chàng đói bụng đi”. Lạc Mộng Khê mở mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm ý cười trêu tức.

“Nàng cùng cục cưng không đói bụng, ta đương nhiên cũng không có khẩu vị”. không biết là Nam Cung Quyết không có nghe ra ý tứ trong lời nói của Lạc Mộng Khê hay là cố ý giả bộ hồ đồ.

“Nam Cung Quyết, cơ thể ta đã khôi phục không sai biệt lắm, nếu chàng muốn…cũng có thể, bất quá, không cần quá mức…”. Bằng không tiểu bảo bảo chịu không nổi.

Nam Cung Quyết đột nhiên mở mắt: “Mộng Khê, ý của nàng là, chúng ta đêm nay…”

“không thể quá mức”. Đây là điều kiện tiên quyết: “Sáng sớm ngày mai ta phải thức dậy”.

“Nàng là phụ nữ có thai, ngủ thẳng tới trưa mới tỉnh cũng là chuyện bình thường”. Nhận được Lạc Mộng Khê cho phép, Nam Cung Quyết đương nhiên là mừng rỡ như điên, nhẹ nhàng hôn lên môi, lên mặt Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, vì sao hôm nay nàng cùng lúc trước không giống?” Nàng trước kia đối với chuyện vợ chồng là tránh còn không kịp.

“Ta là sợ chàng ra bên ngoài tìm nữ nhân khác”. Bắt chàng nhịn lâu như vậy, vạn nhất nhịn không được ngoại nhân dụ hoặc, làm chuyện sai lầm ta cũng có một nửa trách nhiệm, cũng không thể trách cứ chàng.

Nhưng là, ta lại có tính khiết phích (thích sạch sẽ), nam nhân bị người khác dùng qua, ta không thích.

“Yên tâm, ngoại trừ nàng, ta khinh thường chạm vào nữ tử khác”. Cho dù muốn chạm vào, cũng chạm không được.

“Nam Cung Quyết, trước kia chàng không gần nữ sắc, là chán ghét phương diện nào của các nàng?” Đối với điểm này, Lạc Mộng Khê cảm thấy cực kì khó hiểu.

“Là hương vị trên người các nàng, đậm mùi son phấn, ta không thích”. Chỉ cần tới gần các nàng, ta liền thấy ghê tởm: “trên người nàng đều là mùi hoa khương dã, là hương vị mà ta thích nhất”. Cho nên, ta mới có thể đến gần nàng.

Miệng vết thương ở cổ Lạc Mộng Khê về cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ để lại hai đạo dấu răng thật sâu, Nam Cung Quyết hôn nhẹ lên cổ trắng nõn của Lạc Mộng Khê, chậm rãi cởi xuống quần áo trên người Lạc Mộng Khê.

Cánh tay mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê không tự chủ đặt lên trên cổ Nam Cung Quyết, ánh mắt cũng có chút mê ly: “Nam Cung Quyết, trước kia, chàng thật sự không có chạm qua nữ tử sao?” Kĩ thuật của người này, thực thành thạo.

Thiếu Lâm Tự tuy rằng đều là nam tử, nhưng đều là giới sắc, không có khả năng chàng cũng cùng họ học tập việc này.

“Nàng là nữ nhân đầu tiên mà ta chạm vào, và cũng là nữ nhân cuối cùng”. Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết nhiễm đậm tình dục: “Ta sẽ không nói dối nàng”.

Chẳng lẽ phương diện này với nam tử đều là vô sự tự thông, Nam Cung Quyết mở thanh lâu, trong lúc chờ đợi tin tức, lại lặng lẽ học xong…

Lạc Mộng Khê còn muốn hỏi thêm điều gì, đã bị Nam Cung Quyết che lại cái miệng nhỏ nhắn, những lời muốn thốt ra đều bị Nam Cung Quyết nuốt vào trong bụng.

Màn đêm buông xuống, biệt viện yên tĩnh, bên trong đèn đuốc mờ nhạt, xuân sắc vô cùng…

Yến vương phủ, Bắc Đường Diệp nhảy xuống khoái mã, cầm dây cương ném cho thị vệ ở cửa, nghênh ngang đi vào.

Càng đi vào trong, càng cảm giác không đúng, bởi vì thời gian còn sớm, vương phủ hẳn phải người đến người đi mới đúng, nhưng là ánh vào mí mắt lại chỉ là một mảnh trống rỗng, trong vòng mấy chục thước không hề có lấy một người.

“Người đâu, người đâu”. Bắc Đường Diệp kêu vài tiếng vẫn không có ai đáp ứng: “Kì quái, mọi người đều đi đâu hết rồi?”

Ngay tại lúc Bắc Đường Diệp đang hoài nghi, một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai: “Diệp ca ca”.

Bắc Đường Diệp trong lòng cả kinh, lòng bàn chân đã muốn chạy thật nhanh, nhưng lại nghĩ đến đây là vương phủ của mình, phải đi cũng là tiểu nha đầu kia mới đúng, nghĩ vậy liền trấn định xuống, cao ngạo quay đầu nhìn lại: “đã trễ thế này, tìm bổn vương có chuyện gì?”

“Diệp ca ca, vừa rồi Thanh Nguyệt nghe được huynh gọi người, cho nên chạy tới đây xem”. Đáy mắt xinh đẹp của Thanh Nguyệt lóe lên ý cười.

“Ngươi tới vừa đúng, thị vệ Yến vương phủ đi đâu cả rồi?” Bắc Đường Diệp giống như không chút để ý nhìn mọi nơi. 

Thanh Nguyệt cười khanh khách, ‘hảo tâm’ trả lời: “Bọn họ đều bị Thanh Nguyệt điều đi rồi, Thanh Nguyệt muốn có thế giới riêng của hai người với Diệp ca ca”.

“Cái gì?” Bắc Đường Diệp hai mắt bốc hỏa: “Thị vệ Yến vương phủ đều bị ngươi điều đi rồi? Nơi này là Yến vương phủ của bổn vương, không phải Thanh Nguyệt cung của ngươi”. Ngươi lại dám tự chủ trương, đem thị vệ toàn vương phủ điều đi, thật sự là đáng giận, đáng giận.

“Ta…ta chỉ là muốn cùng huynh có chút thế giới riêng của hai người thôi, Thanh Nguyệt có thiệt nhiều lời muốn nói cùng Diệp ca ca”. Mộng Khê tỷ tỷ nói qua, trong thế giới chỉ có hai người, những lời bình thường không dám nói, cũng có thể nói.

“nói đi, nói đi, có cái gì muốn nói, nói cho hết đi”. nói xong, mau mau rời khỏi đây, Bắc Đường Diệp không kiên nhẫn trả lời.

“Ta…ta….”

“Cái gì ta ta ngươi ngươi, có chuyện cứ nói thẳng”. Bổn hoàng tử ghét nhất nghe người ta ấp a ấp úng.

“Cái kia…Thanh Nguyệt thích Diệp ca ca, muốn làm Yến vương phi của Diệp ca ca, không biết ý Diệp ca ca như thế nào?” Thanh Nguyệt lấy hết dũng khí, một hơi nói xong mục đích của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chờ đợi đáp án của Bắc Đường Diệp.

Bắc Đường Diệp nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp, nửa ngày vẫn không có phản ứng lại: “Diệp ca ca, Diệp ca ca…huynh nghĩ như thế nào?” Có muốn lấy Thanh Nguyệt hay không, Thanh Nguyệt nay đã qua mười lăm tuổi, đã có thể lập gia đình.

“Khụ khụ khụ” Bắc Đường Diệp hồi hồn: Đối với thổ lộ của Thanh Nguyệt, hắn vẫn là có chút đắc ý, dù sao có nữ tử thích hắn, Thanh Nguyệt mỹ mạo so ra kém Lạc Mộng Khê, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân, được mỹ nhân ái mộ, Bắc Đường Diệp tự nhiên là đắc ý.

Bất quá, tính tình Thanh Nguyệt không phải loại hình mà Bắc Đường Diệp thích, là người có phong độ, không thể đả thương tự tôn nữ hài tử người ta, lời nói cự tuyệt phải uyển chuyển một ít.

Bắc Đường Diệp thanh thanh cổ họng: “Thanh Nguyệt, ngươi diện mạo xinh đẹp, tính cánh ôn nhu, lại thân là quận chúa, bên người khẳng định có không ít người theo đuổi, không ít nam tử thích ngươi, phỏng chừng có thể đem toàn bộ Kì Thiên vây thành vài vòng…”

Nếu là nữ tử bình thường nghe được lời ca ngợi như vậy, khẳng định trong lòng sẽ âm thầm đắc ý, nhưng Thanh Nguyệt đến Yến vương phủ mục đích không phải để nghe ca ngợi, cho nên những lời ca ngời của Bắc Đường Diệp nghe vào trong tai nàng vẫn không có phản ứng gì đặc biệt, hai mắt xinh đẹp không chớp chăm chú nhìn vào Bắc Đường Diệp, chờ đợi đáp án cuối cùng của hắn.

không biết qua bao lâu, Bắc Đường Diệp nói đủ lời ca ngợi, mới chuyển sang chuyện chính: “Thanh Nguyệt a, ngươi thật sự rất tốt, nhưng ngươi không phải loại người Diệp ca ca thích, Kì Thiên nhiều nam tử tài giỏi như vậy, nhất định sẽ có một người thích hợp với ngươi, nhưng người đó không phải là bổn vương…”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Nguyệt càng ngày càng âm trầm, thanh âm Bắc Đường Diệp cũng càng ngày càng nhỏ: “Thanh Nguyệt a, ý của Diệp ca ca là…”

“Ngươi không thích ta, không muốn lấy ta làm Yến vương phi của ngươi đúng hay không?” Đáy mắt xinh đẹp của Thanh Nguyệt thoáng hiện ngấn lệ.

“Cái kia…” Bắc Đường Diệp vốn định nói uyển chuyển thêm một chút, làm cho Thanh Nguyệt chịu thương tổn ít một chút, nhưng lại nghĩ đến: Tính cách Thanh Nguyệt hoạt bát như vậy, khẳng định rất nhanh có thể đem mọi chuyện quên đi, không bằng nói rõ ràng một chút, để cho nàng đối với bổn vương hoàn toàn hết hi vọng, để tránh ngày nào đó nàng lại tìm bổn vương mà dây dưa…

“Đúng vậy, bổn vương thích nữ tử ôn nhu, chanh chua giống như ngươi, không phải thê tử mà Bắc Đường Diệp ta chọn…”

Đáng giận, hắn dám nói ta là đàn bà chanh chua, đáy mắt xinh đẹp của Thanh Nguyệt hiện lên nồng đậm tức giận, đối với Bắc Đường Diệp chính là một trận quyền đấm cước đá: Cho ngươi dám nói ta là đàn bà chanh chua.

“Thanh Nguyệt, nguoi làm gì, làm gì…” Thanh Nguyệt thình lình tung ra quyền cước, làm cho Bắc Đường Diệp không hề đề phòng chỉ còn biết chống đỡ, không thể hoàn thủ.

“Mộng Khê tỷ tỷ nói, nếu ngươi cự tuyệt ta, còn nói lời khó nghe kích thích ta, muốn đẩy ta ra, yên tâm, Thanh Nguyệt ta là người có tự tôn, sẽ không tiếp tục quấn quýt lấy ngươi, nhưng ta thầm mến ngươi lâu như vậy cuối cùng lại chỉ đổi được lời nói vô tình của người, ta không cam lòng, đánh ngươi một chút, hết tức giận, ta liền rời khỏi Yến vương phủ, từ nay về sau, không bao giờ đến phiền ngươi nữa…”

“thì ra tất cả đều là Lạc Mộng Khê dạy ngươi”. Lạc Mộng Khê thật đáng giận, cái gì không dạy, lại dạy nàng đối phó bổn vương.

“Những gì hôm nay ta làm, một phần là Mộng Khê tỷ tỷ chỉ dạy, một phần là do ta tự mình an bài, nhưng ta sẽ làm đúng như những gì Mộng Khê tỷ tỷ nói, đánh ngươi đủ, ta sẽ không lại quấn quýt lấy ngươi…”. Nắm đấm của Thanh Nguyệt không chút khách khí tiếp túc hướng trên người Bắc Đường Diệp.

“Người đâu, mau tới đây”. Thanh Nguyệt võ công cũng không sai, Bắc Đường Diệp lại không muốn làm nàng bị thương, cho nên trong một lúc không thể trốn tránh được Thanh Nguyệt, chỉ đành phải gọi người đến hỗ trợ.

“Bắc Đường Diệp, không cần uổng phí khí lực, kết quả ngày hôm nay ta đã sớm nghĩ đến, vì không muốn mất mặt trước mặt mọi người, ta mới điều bọn họ đi, toàn bộ Yến vương phủ chỉ có ngươi và ta, những người khác phải qua giờ tý, họ mới trở lại…”

Nữ nhân này thật đáng sợ, thế nhưng đều an bài tất cả đâu ra đấy: “Cứu mạng”. Bắc Đường Diệp hô to một tiếng, rất nhanh hướng phía trước chạy tới: hiện tại còn cách giờ tý tới vài canh giờ, nếu như không chạy sẽ bị Thanh Nguyệt đánh đến hoàn toàn thay đổi.

“Bắc Đường Diệp, đừng chạy, chờ ta đánh đủ tự nhiên sẽ thả ngươi, hơn nữa về sau sẽ không bao giờ quấn quýt lấy ngươi”. Thanh Nguyệt ở phía sau đuổi theo không bỏ.

“Đứng lại là đứa ngốc”. Chờ ngươi đến đánh thành đầu heo, ngày mai bổn vương sẽ không thể đi ra gặp người.

Trong Yến vương phủ một đuổi một chạy hoàn toàn rơi vào trong mắt hắc y nhân thần bí trên nóc nhà, khóe miệng giơ lên một tia ý cười lạnh lẽo: Thừa dịp hiện tại cứ việc đùa giỡn đi, chờ đến tương lai, sẽ không còn cơ hội.

Gần đến giờ tý, toàn bộ hoàng cung chìm trong ngủ say, cung điện Tử quý phi vẫn là đèn đuốc sáng trưng, cung nữ thái giám đứng bên ngoài cung điện, từng trận gió lạnh thổi qua, lạnh run, cũng không giám hé răng nửa lời.

“Khối thi thể này xử lí như thế nào?”

Trong phòng ấm áp như xuân, Tử quý phi đá đá lên một khối thi thể, nhìn gương mặt tử thi cùng với mình giống nhau như đúc, Tử quý phi từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng khinh thường: Công chúa một quốc gia thì như thế nào, nay còn không phải là chết oan chết uổng sao.

“Bí mật xử lí, phải làm không để lại dấu vết”. một gã nam tử đưa lưng về phía Tử quý phi giả, làm cho người ta không thấy rõ khuôn mặt hắn.

“đã biết”. Tử quý phi giả không chút chú ý trả lời: “Còn chuyện gì muốn giao cho ta sao?”

“Tạm thời không có”. Thanh âm nam tử lạnh như băng: “Làm tốt bổn phận của ngươi, không nên để cho người khác nhìn ra sơ hở, nơi này là Kì Thiên, ngươi mới đến, có rất nhiều chuyện không hiểu, không cần hành động thiếu suy nghĩ, để tránh bị người phát hiện ra manh mối, làm hỏng đại sự”.

“Hoàng thượng giá lâm”. Giọng thái giám đặc hữu vang lên từ ngoài cửa, Tử quý phi giả đầy lo lắng: “Nếu lúc này hoàng thượng muốn nghỉ lại đây làm sao bây giờ? Ta, ta còn là…”. hắn khẳng định sẽ hoài nghi.

Nam tử không nói gì, như trước đưa lưng về phía Tử quý phi: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a?” Tử quý phi giả như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh.

“Tham kiến hoàng thượng, vạn thuế vạn tuế, vạn vạn tuế”. Ngoài điện cung nữ thái giám đều quỳ xuống hành lễ. 

Nam tử thân mình vừa chuyển, thân thủ nắm lấy thi thể Tử quý phi, nháy mắt biến mất vô tung, giữa không trung truyền đến thanh âm của hắn: “Trước đêm mai, ngươi phải trở thành một phụ nhân”.

Trong cung điện Tử quý phi còn chưa phản ứng được là có chuyện gì xảy ra, thanh âm Kì hoàng từ ngoại thất đã vang lên: “Tử nhi”.

Tử quý phi giả vội vàng sửa sang lại dung nhan, mặt mang theo mỉm cười bước nhanh đến nghênh đón: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng”.

“Ái phi bình thân”. Kì hoàng đi lên trước, nâng Tử quý phi dậy, chậm rãi đi hướng nội thất: “Nghe nói ban ngày ái phi gặp ác mộng bị kinh hách, trẫm cố ý đến xem, ái phi hiện tại cảm thấy như thế nào? Có muốn truyền thái y hay không?”

Kì hoàng tuy là người đã hơn năm mươi tuổi, võ công không tệ, thân thể tự nhiên cũng cường tráng, không thể so sánh cùng người trẻ tuổi, nhưng so với những người cùng lứa tuổi, thân thể vẫn còn rất tốt.

“Đa tạ hoàng thượng, thiếp thân không có gì trở ngại”. Kì hoàng cùng Tử quý phi giả đi tới bên giường ngồi xuống, Tử quý phi giả âm thầm lo lắng: Làm sao bây giờ, đêm nay phải ứng phó như thế nào?

“Sắc mặt ái phi không tốt lắm”. Kì hoàng nâng tay nhẹ xoa cái trán của Tử quý phi, Tử quý phi giả mất tự nhiên cười cười: “Buổi chiều gặp ác mộng đem thiếp thân dọa không nhẹ, cho nên…”

“thì ra là thế, ngày mai trẫm sẽ sai người hầm cho nàng một bát canh an thần”. Ngữ khí Kì hoàng mang theo từ ái, nhìn Tử quý phi với ánh mắt không giống như nam nhân nhìn nữ nhân, lại giống như phụ thân nhìn nữ nhi.

“Đa tạ hoàng thượng”. Tử quý phi liên tục nói lời cảm tạ, trong lòng cũng là dị thường lo lắng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ biện pháp đối phó Kì hoàng: Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?

“Đêm đã khuya, ái phi nghỉ ngơi đi”. nói xong, Kì hoàng đứng lên, hai tay mở ra, giống như đang đợi Tử quý phi giúp hắn cởi áo.

Tử quý phi giả trong lòng cả kinh, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống: “Khởi bẩm hoàng thượng, thiếp thân hôm nay thân thể không khỏe, sợ là không thể hầu hạ hoàng thượng…”

Đáy mắt Kì hoàng hiện lên một tia kinh ngạc, nháy mắt biến mất vô tung, thu hồi hai tay, Kì hoàng ghé mắt nhìn người quỳ trên mặt đất, đang muốn mở miệng, ngoài cửa truyền đến thanh âm bẩm báo của thái giám.

“Khởi bẩm hoàng thượng, thị vệ báo lại, rất nhiều thị vệ Yến vương phủ bị điều đi, giống như đã xảy ra chuyện gì, Dương thống lĩnh đã dẫn người qua đó, lệnh cho lão nô đến báo cho hoàng thượng biết”.

Kì hoàng không để ý đến Tử quý phi, chậm rãi hướng ngoài cửa đi đến: “Phủ thái tử, An vương phủ cùng Yến vương phủ cách nhau rất gần, phái người báo cho phủ thái tử cùng An vương phủ, để cho bọn họ đến Yến vương phủ xem có chuyện gì”.

Diệp nhi rời Kì thiên khá lâu, chưa bao giờ cùng người kết oán, khả năng gặp chuyện không may là không lớn, có thể là trong phủ có chuyện gì, hạ mệnh lệnh sai lầm rồi.

“Dạ, hoàng thượng”. một thái giám lĩnh mệnh mà đi, Kì hoàng cũng đi ra cửa cung điện: “Hồi dưỡng tâm điện”.

“Khởi giá, hồi dưỡng tâm điện”. Giọng thái giám đặc hữu lại vang lên ngoài cửa, Tử quý phi giả trong cung điện không dấu vết thở ra: Đêm nay xem như đã trôi qua.

Xem trình độ Kì hoàng sủng ái Tử quý phi, hận không thể mỗi đêm đều đến nơi này qua đêm, đêm nay không có việc gì, vậy đêm mai, phải làm sao đây?

Người nọ trước khi đi có nói qua ‘trước đêm mai, ta phải trở thành phụ nhân’, đêm nay việc điều đi Kì hoàng, là hắn làm, trước đêm mai, mình thật sự phải trở thành phụ nhân sao?

Cho dù trở thành phụ nhân, ta cần phải tìm ai đây? Phải biết rằng, ở trong cung đều là cung nữ thái giám, ngay cả thị vệ cũng rất ít gặp…

Tử quý phi giả nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được: Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Người ở hậu cung lại không thể tùy tiện ra cung, nam tử trưởng thành cũng không thể tùy tiện vào hậu cung…

Hơn nữa cho dù muốn trở thành phụ nhân, cũng phải tìm một người tuổi trẻ anh tuấn đến hỗ trợ, không thể tùy tiện tìm một nam tử xấu xí…

Đột nhiên, Tử quý phi giả trong đầu linh quang chợt lóe, đáy mắt hiện lên nồng đậm vui sướng: Ta như thế nào lại quên mất hắn, nếu ta có thể thiết kế hắn, một hòn đá trúng hai con chim, trong sạch chính mình giao cho hắn, cũng không tính là bôi nhọ bản thân rồi.

Chờ sau khi Kì Thiên mất nước, chính mình lại mượn cơ hội này áp chế hắn, không sợ hắn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ…

Liền cứ như vậy mà làm, ngày mai liền cho người truyền hắn vào cung. Có người thích hợp lựa chọn, Tử quý phi giả lại suy nghĩ kĩ từng chi tiết trong đó.

hắn rất thông minh, cũng rất lợi hại, người bình thường là không thể thiết kế hắn, nhưng theo lời người nọ biết được, hắn đối với người của hoàng thất Kì Thiên là không hề đề phòng, nếu ta thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, thiết kế hắn, khả năng thành công là rất lớn, mấu chốt ở chỗ, sự tình sẽ không như ta nghĩ, thuận lợi như vậy…

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ân ái triền miên đến hơn nửa đêm, hơn nữa Lạc Mộng Khê lại đang có thai, rất thích ngủ, ngày hôm sau liền ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh lại, tắm rửa chải đầu xong, Lạc Mộng Khê được Cầm, Kì, Thư, Họa hầu hạ dùng ngọ thiện.

“Vương phi, vương gia phân phó, sau khi ngài dùng ngọ thiện xong, đến thư phòng tìm vương gia, vương gia có việc cùng vương phi thương lượng”. Cầm, Kì, Thư, Họa thu dọn bát đũa, Thư nhi hướng Lạc Mộng Khê truyền đạt lại ý tứ của Nam Cung Quyết.

Lạc Mộng Khê gật gật đầu, sau đó bước nhanh đi về phía thư phòng.

Trong thư phòng, Nam Cung Quyết quần áo trắng đang ngồi trước cửa sổ đọc sách, toàn thân quanh quẩn ánh sáng màu vàng của ánh nắng chiếu lên trên người, trong vô tình lại làm tăng thêm một phần thần bí.

Nghe được tiếng bước chân, Nam Cung Quyết buông xuống quyển sách trong tay, đứng lên đi tới trước mặt Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, chúng ta tiến cung”.

“Ngày hôm qua không phải vừa mới trở về sao?” Vì sao còn muốn tiến cung?

“Buổi sáng Tử quý phi đột nhiên sai người đưa tới thiếp mời, nói muốn cùng nàng làm bằng hữu, bàn về chuyện nuôi dưỡng tiểu hồ ly…”

Lạc Mộng Khê cười nhạo một tiếng: “Tử quý phi này căn bản chính là giả mạo, trong cung của nàng nào có tiểu hồ ly”.

nói đến tiểu hồ ly, Lạc Mộng Khê đột nhiên nhớ tới cái đuôi vẫn luôn bám theo mình: “Tiểu hồ ly đâu?” Ngày hôm qua ở hoàng cung nó đã bị rất nhiều người chú ý.

“Ở trong viện đang bị ta phạt đứng”. Nam Cung Quyết nói nhẹ nhàng bâng quơ, khóe miệng ẩn ẩn giơ lên một tia ý cười đắc ý.

“Tiểu hồ ly lại đắc tội chàng?” Nam Cung Quyết cũng thật là, đã hai mươi tuổi, lại cùng một con tiểu hồ ly so đo.

“Nó làm vỡ đồ rửa bút của ta, phạt đứng là vẫn còn nhẹ”. Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê đi ra ra cửa.

“Chúng ta thật sự đi hoàng cung gặp Tử quý phi?”

“Đương nhiên”. Thiếp mời đã đưa đến, không thể không để ý.

“Tử quý phi này, khẳng định là không có hảo tâm”. Phải biết rằng, nàng chính là người của tên gian tế kia, cùng ta với Nam Cung Quyết chính là địch nhân.

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, đến lúc đó chúng ta hành động tùy theo hoàn cảnh”. Tử quý phi muốn thiết kế hãm hại chúng ta, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

nói không chừng chúng ta lại có thể tim hiểu nguồn gốc, bắt được tên hung phạm phía sau màn, để cho bọn họ ăn trộm gạo không thành còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.