Lạc Vương Phi

Chương 113: Nghi ngờ An vương




Ads     “Biện pháp thử bọn họ tạm thời chưa có nghĩ ra”. Ta cùng với mấy hoàng tử kia không nhận thức, không biết bọn họ làm người như thế nào, không thể mù quáng đưa ra biện pháp.

“Bất quá, ta cảm thấy, ngày mai Bắc Đường Diệp mở tiệc chiêu đãi chàng, ta nghĩ hắn cũng sẽ mời những tên hoàng tử kia cùng tới chiêu đãi”.

Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười quỷ dị, Nam Cung Quyết hiểu ý cười: “Anh hùng cần trải qua thử thách mới biết được, ta đã sai người trả lời, ngày mai sẽ đến Yến vương dự tiệc, đến Yến vương phủ làm khách”.

Về phần các vị hoàng tử Kì Thiên chắc chắn sẽ xuất hiện ở đó trước lúc yến tiệc bắt đầu.

Gắp đầy đồ ăn vào trong chén nhỏ của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết mới bắt đầu chậm rãi dùng bữa: “Tối qua hoàng cung Kì Thiên có thích khách xâm nhập, theo như lời người Yến vương phủ đến đưa thiếp mời nói, thích khách đối với hoàng cung thập phần quen thuộc”. Thích khách hẳn chính là người trong hoàng cung.

“Thích khách không có bị bắt đi”. Nếu không, thị vệ kia chẳng phải sẽ nói là có người nào đó to gan lớn mật lẩn vào hoàng cung có ý đồ ám sát bị thị vệ hoàng cung bắt được vân vân.

“Đúng vậy, thích khách quen thuộc địa hình hoàng cung, rất nhanh liền bỏ xa thị vệ hoàng cung, nhưng thích khách bị bắn thương cánh tay phải…”

Bị thương cánh tay phải! Trong đầu Lạc Mộng Khê không khỏi hiện ra hình ảnh lúc ban ngày nhìn thấy trong rừng cây, huyền y nam tử.

Lấy trang phục mà hắn mặc, nhất định là người phú quý, nhìn hắn khí chất cao quý, vô cùng có khả năng là một vị quan lớn hoặc con một vị quan lớn nào đó, có thể tự do ra vào hoàng cung.

Vết máu trên tuyết, miệng vết thương ở trên cánh tay có khả năng rất lớn, nếu máu đó là của huyền y nam tử, vậy có thể hay không là tối qua hắn chính là thích khách bị thị vệ đả thương…

Thế nhưng, làm cho người ta nghĩ không thông là, vì sao cánh tay hắn lại bị thương còn muốn bắt con hồ ly đó, này không phải hướng người khác nói rõ ‘ta chính là thích khách’ sao?

“…Mộng Khê, Mộng Khê…nàng lại thất thần, suy nghĩ cái gì?” Lạc Mộng Khê trong phút chốc hoàn hồn, nâng mắt đối diện với đôi mắt thâm thúy đang nén ý giận của Nam Cung Quyết, trong mắt lóe lên một tia mất tự nhiên.

“Ta đang suy nghĩ, tên thích khách tối qua là loại người nào, có phải là gian tế trong hoàng thất Kì Thiên hay không?”

“Rất có thể”. Thị vệ hoàng cung Kì Thiên lợi hại như thế nào Nam Cung Quyết từng chứng kiến qua, có thể trước mắt bọn họ đào thoát cũng không phải có nhiều người làm được.

“Vì tìm ra tên thích khách này, kinh thành Kì Thiên đều giới nghiêm, sáng sớm khi ta và nàng tới cửa thành, vô luận là đi vào thành hay đi ra khỏi thành đều phải được nghiêm ngặt kiểm tra…”

Nếu tên thích khách tối hôm qua là hoàng tử Kì Thiên, cửa thành dù có nghiêm ngặt mấy cũng là làm điều thừa, thích khách ở trong hoàng cung dưỡng thương làm sao có thể bị bắt được, cho dù hắn có muốn ra khỏi thành cũng có thể dễ dàng đi qua…

Lạc Mộng Khê không nói nữa, cúi đầu ăn cơm: Khó trách khi xe ngựa dừng lại còn cách cửa thành một khoảng, thấy cửa thành nơi đó thật ồn ào, thì ra là đang điều tra nghi phạm.

“Ngày mai chúng ta đến Yến vương phủ, chẳng phải cũng sẽ bị điều tra sao”. Nam Cung Quyết là vương gia của Thanh Tiêu, ở Kì Thiên hẳn là sẽ không có quyền lực quá lớn.

“không cần, ta có ngọc bội do Kì Thiên hoàng đế đưa tặng, vô luận là đi tới nơi nào đều sẽ được hưởng thụ đặc quyền, không có người dám ngăn đón”.

Việc bổn vương bí mật đến Kì Thiên, ngoài Bắc Đường Diệp thì không có nhiều người biết, không biết các hoàng tử sau khi biết sẽ có phản ứng như thế nào.

Nhất là tên hoàng tử bán đứng quốc gia cùng thân nhân của chính mình kia, biết được bổn vương đến không biết sẽ lại có hành động gì, tiệc tối đêm mai ở Yến vương phủ khẳng định sẽ vô cùng phấn khích.

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê mải nói chuyện về bữa tiệc tối mai ở Yến vương phủ, không phát giác ra lúc nào thì đã ăn xong bữa tối rồi.

Bên ngoài trời rét dị thường, sau khi dùng bữa xong, Lạc Mộng Khê cũng không làm gì khác trực tiếp lên giường nghỉ ngơi, mấy ngày liền đi đường nàng thật sự không có ăn tốt, cũng không có ngủ tốt, nằm trên giường không lâu liền tiến vào mộng đẹp.

Trong mơ mơ màng màng, mùi đàn hương thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, giống như lông chim nhè nhẹ không ngừng hôn trên mặt nàng: Nam Cung Quyết thế nhưng lại…

Bất đắc dĩ thở dài, Lạc Mộng Khê chậm rãi mở mắt, ánh vào mi mắt không hề nghi ngờ, chính là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, đi đường lâu như vậy chàng không mệt mỏi sao?”

“Ta không mệt mỏi” đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết nhiễm đầy tình dục: “Mộng Khê, chúng ta đã lâu không có cùng một chỗ…”

“Nhưng ta rất mệt mỏi, có thể hay không để cho ta nghỉ ngơi một đêm”. Chuyện ngày mai, ngày mai nói sau, trước qua một cửa hôm nay đã.

“Đêm mai chúng ta đi Yến vương phủ dự tiệc tối, trở về cũng đã muộn, đến lúc đó nàng càng mệt, đêm nay nhưng thật ra không sai, ngày mai nàng cũng không cần dậy sớm”. Chỉ cần tới trời tối liền tỉnh lại đến tham gia yến tiệc là được rồi.

“Nam Cung Quyết, có phải chàng đã tính toán hết mọi chuyện rồi hay không?” Mỗi ngày chỉ biết tính kế ta, có biện pháp nào có thể thoát khỏi cục diện áp bách này hay không a.

“Ta là khi dùng bữa tối, nhìn đến nàng mặc tẩm y mới nhớ tới việc này”. Ngụ ý là, tại nàng làm cho ta có ý tưởng vợ chồng chi lễ, Lạc Mộng Khê đưa tay bắt lấy bàn tay Nam Cung Quyết đang mở vạt áo của nàng: “Nam Cung Quyết, ta thật sự rất mệt mỏi, có thể hay không dàn xếp một chút, để cho ta nghỉ ngơi vài ngày”.

Võ công Nam Cung Quyết so với Lạc Mộng Khê thì cao hơn rất nhiều, nếu hai người giao thủ, Lạc Mộng Khê nhất định không phải là đối thủ của Nam Cung Quyết, bị vây trong hoàn cảnh xấu như vậy, nàng vẫn là không nên lấy cứng đối cứng với Nam Cung Quyết, nếu không, chịu thiệt vẫn luôn là Lạc Mộng Khê nàng.

Áp dụng chiến thuật ôn nhu, tận lực nói một ít lời đáng thương làm cho Nam Cung Quyết cam tâm tình nguyện dừng tay, không mất một binh một tốt vẫn đem đối thủ đả bại mới là chiến thuật tốt nhất. Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Lạc Mộng Khê ẩn ẩn ngưng đọng một tầng hơi nước, nói là điềm đạm đáng yêu vẫn không đủ để hình dung Lạc Mộng Khê lúc này.

Nam Cung Quyết ngừng động tác trong tay, đáy mắt thâm thúy hiện lên ý cười trêu tức: “Mộng Khê, không bằng như vậy, ta cho nàng hai lựa chọn, một là đêm nay chúng ta sinh hoạt vợ chồng, ta sẽ đem động tác nhẹ nhàng một chút, hơn nữa cam đoan từ nay về sau, chúng ta cứ mười ngày mới sinh hoạt vợ chồng một lần”.

“Còn một cách khác là ta sẽ để cho nàng nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng khoảng cách sinh hoạt vợ chồng sẽ rút xuống năm ngày”.

“Nam Cung Quyết, chàng là cố ý”. Điều kiện này nói ra cũng như chưa nói, Lạc Mộng Khê tức đến nghiến răng nghiến lợi: Chàng chính là muốn cho ta lựa chọn cái thứ nhất, cũng chính là đêm nay cùng chàng sinh hoạt vợ chồng…

“Ta cũng đã nói rõ ràng, Mộng Khê, nàng lựa chọn đi”. Nam Cung Quyết ra vẻ trí công vô tư, miễn cưỡng chờ đợi đáp án của Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê cũng không có trả lời, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt nhìn Nam Cung Quyết hiện lên lửa giận. “Mộng Khê, sắc trời không còn sớm, ngày mai ta còn có việc phải làm, nàng mau một chút đưa ra quyết định”. Lạc Mộng Khê hung hăng trừng mắt liếc Nam Cung Quyết một cái, buông lỏng bàn tay to của Nam Cung Quyết: “Chàng nói chuyện phải giữ lời, chúng ta cứ mười ngày mới lại có thể…”

Nhìn Lạc Mộng Khê bộ dáng bất đắc dĩ, Nam Cung Quyết cố nén ý cười: “Ta luôn luôn nói chuyện giữ lời”.

Thân thủ cởi đi vạt áo của Lạc Mộng Khê, cúi đầu hôn nhẹ hút lấy hương vị ngọt ngào, mềm mại từ cánh môi của nàng, Nam Cung Quyết trong lòng suy nghĩ: không biết nếu Mộng Khê biết được Đường lão đã dặn qua ta, vì sự mạnh khỏe của tiểu bảo bảo, ngắn nhất cũng phải mười ngày mới có thể một lần cùng phòng, không biết nàng sẽ có phản ứng như thế nào?

Điều kiện thứ hai chính là ta dùng để thiết kế Mộng Khê, thông minh như nàng thế nhưng lại bị lừa, Lạc Mộng Khê trong lòng buồn bực xoay người lại, không hề phản kháng lại Nam Cung Quyết, cũng không nhận thấy được cảm xúc biến hóa của Nam Cung Quyết.

Trong lòng không cam tâm, lại bị Nam Cung Quyết làm cho dục vọng lên cao, quên mất mọi chuyện phiền lòng, cùng hắn cùng nhau rong chơi trong đám mây hạnh phúc, người say, tâm cũng say.

Lại một lần nữa bị Nam Cung Quyết tâm cơ thâm trầm, giỏi cho tính kế, ôn nhu ở trước mặt nàng hóa thân thành sói đói ăn nàng không còn một mảnh, ngay cả xương cốt cũng không có chừa lại, toàn thân đau nhức, tứ chi vô lực ngủ thẳng tới buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh.

Nam Cung Quyết đáng ghét, đem Lạc Mộng Khê toàn bộ nuốt vào trong bụng, thần thái sáng lạn, sáng sớm liền có tinh thần rời giường xử lý mọi chuyện, lưu lại một mình nàng ở trong phòng ngủ say.

Sau khi tỉnh ngủ, Lạc Mộng Khê rửa mặt chải đầu, đơn giản ăn chút đồ ăn liền cùng Nam Cung Quyết ngồi xe ngựa đến Yến vương phủ làm khách.

Cửa thành vẫn như trước điều tra thực nghiêm ngặt, ra vào thành đều phải kiểm tra, có ngọc bội Kì hoàng ban tặng, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê một đường thông suốt đến Yến vương phủ.

Yến vương phủ cao lớn khí khái, so với Thanh Tiêu Lạc vương phủ không hề kém, nhưng hai tòa vương phủ lại thuộc hai thuốc gia khác nhau, kiến trúc và cấu tạo có chút bất đồng, mỗi nơi một vẻ.

Xem qua thiếp mời quản gia liền nhiệt tình chiêu đãi: “Lạc vương gia, Lạc vương phi, mời bên này, Yến vương cùng thái tử điện hạ, lục hoàng tử, bát hoàng tử đều ở Yến sảnh, ngài cùng An vương gia đến yến tiệc liền bắt đầu”.

“An vương là ai?” Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết chậm rãi đi trong Yến vương phủ, tò mò nhỏ giọng hỏi: hắn cũng tới Yến vương phủ sao?

“Kì Thiên có năm vị hoàng tử, nhị hoàng tử Bắc Đường Dực chính là An vương, tam hoàng tử Bắc Đường Dục là thái tử, tứ hoàng tử Bắc Đường Diệp nàng đã biết, lục hoàng tử và bát hoàng tử vừa mới trưởng thành, so với Bắc Đường Diệp nhỏ hơn một ít…”

“Vì sao thái tử là tam hoàng tử mà không phải là nhị hoàng tử?” Nếu ở trong hoàng thất bình thường, là luận năng lực tranh vương vị, nhưng ở Kì Thiên - một hoàng thất hòa thuận, hẳn là trưởng giả vi tôn đi (theo thứ bậc lớn nhỏ), theo lí thyết, thái tử hẳn nên là nhị hoàng tử, mà không phải là tam hoàng tử mới đúng.

“Nhị hoàng tử là con quý phi, chỉ là con vợ kế, tam hoàng tử là do hoàng hậu sinh ra, là con trai trưởng cho nên ngôi vị hoàng đế do hắn thừa kế”. Nam Cung Quyết giới thiệu đơn giản dễ hiểu cho Lạc Mộng Khê, lại có thể làm cho Lạc Mộng Khê dễ dàng nghe hiểu.

“Nhị hoàng tử cũng chính là An vương Bắc Đường Dực võ công cao cường, chiến công hiển hách, là người lạnh lùng, Thái tử Bắc Đường Dục là người hiền lành, nho nhã, cầm kì thư họa mọi thứ tinh thông, là nhân tài hiếm có…”

“Khởi bẩm thái tử, Yến vương gia, lục hoàng tử, bát hoàng tử, Lạc vươg gia, Lạc vương phi đến”. Tiếng bẩm báo của quản gia vang lên, tiếng nghị luận trong Yến sảnh nhất thời dừng lại, trong yến sảnh ngồi bốn vị nam tử trẻ tuổi, vị trí chủ tọa là nam tử Lạc Mộng Khê nhận thức, đúng là Bắc Đường Diệp, lúc này Bắc Đường Diệp một thân hoa phục, là một vương gia khí độ cao quý, không hề tùy ý giống như khi ở Lạc vương phủ.

Bên cạnh ghế chủ tọa là nam tử có tuổi sấp xỉ với Bắc Đường Diệp, dung mạo cũng có ba phần tương tự, chắc chắn là thái tử không hề nghi ngờ.

Bởi vì hoàng tử ngồi bên kia của Bắc Đường Diệp, so với hoàng tử ngồi bên trái Bắc Đường Diệp trẻ con hơn một chút, tuổi so với Bắc Đường Diệp cũng nhỏ hơn.

Bắc Đường Diệp khoát tay, quản gia thức thời lui ra, thái tử Bắc Đường Dục lại giành trước Bắc Đường Diệp mở miệng: “Nam Cung Quyết, không thể tưởng được ngươi thế nhưng lại lặng lẽ tiến đến Kì Thiên, cũng không báo cho bản cung một tiếng, bổn cung nhất định sẽ vì ngươi và Mộng Khê làm tiệc tẩy trần”.

Càng không nghĩ tới, một người không gần nữ sắc như ngươi, cưới vợ không phải vì che dấu hoặc thiết kế cái gì, mà là thật sự thích nữ tử này, làm lại một người bình thường, thật đáng mừng.

Bắc Đường Dục không chỉ có phong độ, còn nho nhã lễ độ, khí vũ bất phàm, hắn ôn nhu nho nhã là tự nhiên, cũng chính là bản tính như thế, không giống Nam Cung Quyết, mặt ngoài một bộ ôn nhu săn sóc, bên trong cũng là một bụng kế sách, bị hắn thiết kế lúc nào cũng không biết.

Tuy rằng biết rõ Nam Cung Quyết tâm tư thâm trầm, giỏi tính kế cũng là vì cuộc sống bắt buộc, nhưng Lạc Mộng Khê vẫn nhịn không được ở trong lòng có một chút khinh bỉ với việc hắn nho nhã dối trá bề ngoài.

Bởi vì Nam Cung Quyết ngoài kẻ địch, còn có tâm tư thiết kế Lạc Mộng Khê, làm cho nàng tìm không ra chút sơ hở, chỉ có thể ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, bị hắn ăn đến không còn một mảnh.

“Lạc vương phi, ngươi không ngại nếu bản cũng cũng gọi ngươi là Mộng Khê chứ?” Bởi vì tới Yến vương phủ gặp Bắc Đường Diệp cho nên Lạc Mộng Khê không có mang khăn che mặt. Khi nhìn đến Lạc Mộng Khê, đám người Bắc Đường Dục, lục hoàng tử, bát hoàng tử trong mắt lóe lên nồng đậm kinh diễm cùng khó có thể tin, nhất là lục hoàng tử và bát hoàng tử, tuổi còn nhỏ một chút, chưa học được che dấu cảm xúc, miệng há lớn có thể nhét vừa cả một con gà.

Bắc Đường Dục làm người cũng không tệ, chỉ ngắn ngủi kinh diễm qua đi đã khôi phục bình thường, trong mắt hắn chỉ có thưởng thức cùng tán thưởng, không hề có ái mộ.

“Đương nhiên không ngại, Mộng Khê là vương phi của bổn vương, tuổi so với Bắc Đường Dục nhỏ hơn một chút, Yến vương phủ chỉ có mấy người chúng ta tụ hội, không cần quá mức giữ lễ tiết, kêu tên nàng cũng không sao”. Nam Cung Quyết thay Lạc Mộng Khê trả lời, ôm lấy nàng đi vào Yến sảnh, ngồi xuống ghế dành cho khách.

Lấy lại tinh thần lục hoàng tử ngồi xuống bên cạnh Bắc Đường Dục, ba vị trí bên kia là giành cho Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê và Bắc Đường Dực.

“Quyết đại ca, đại tẩu, vừa rồi ta cùng bát ca nghe tứ hoàng huynh nói các ngươi ở Thanh Tiêu có rất nhiều chuyện, nhất là đem bệnh hiểm nghèo của Quyết đại ca khỏi hẳn, cùng đại tẩu có kinh thế dung nhan đều vô cùng kì diệu, không biết hai người như thế nào khôi phục lại bình thường?”

Lục hoàng tử, bát hoàng tử và Lạc Mộng Khê cùng tuổi, nhưng ở trong mắt đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp thì vẫn là tiểu hài tử vừa mới trưởng thành, không trải qua nhiều chuyện, nói chuyện cũng là cực kì thẳng thắn, không hề che dấu.

“Đúng vậy Nam Cung Quyết, vừa rồi nghe tứ đệ nói mơ hồ không rõ, bản cung cũng muốn biết tình hình cụ thể”.

Những người này cùng Nam Cung Quyết rất quen thuộc, cũng xác thực giống như những gì Nam Cung Quyết nói, mấy hoàng tử này ở cùng một chỗ, hoàn toàn không giống các hoàng tử ở trong hoàng thất khác đạm mạc cùng xa cách, thân giống như huynh đệ gia đình bình thường vậy.

Nhất là vị thái tử này, không hề có bộ dáng làm cao, là người ôn hòa, tính tình ôn nhu, đối với huynh đệ cũng rất tốt, nếu giao giang sơn vào tay hắn, hắn nhất định sẽ là một minh quân.

Nam Cung Quyết nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bí hiểm: “Việc này nói ra rất dài, trong chốc lát cũng không thể nói rõ ràng, không bằng chờ ngày nào đó rảnh rỗi, bổn vương sẽ làm chủ, mời các ngươi đến biệt viện, cả đêm chuyện trò…”

“Tốt, tốt, biệt viện của Quyết đai ca đã lâu ta không có qua, thật sự nhớ cảnh sắc nơi đó, còn có trong phòng thật ấm áp”. Bát hoàng tử trong mắt mang theo vui sướng nói.

“Quyết đại ca, ta có thể ở lại biệt viện vài ngày hay không, hoàng cung mặc dù ám áp, nhưng lại là than đốt, không giống với phòng trong biệt viện của ca, tự động sưởi ấm…”

Phòng ốc làm sao có thể tự động làm ấm, Nam Cung Quyết khẳng định là không đem chuyện tảng đá làm ấm nói cho người khác, đúng là ‘tiểu nhân gian trá’, chỉ muốn một mình độc hưởng tốt đẹp….

hiện tại cẩn thận ngẫm lại, những tảng đá đó đều đặt ở trong góc, hơn nữa lại giống như đồ trang trí, nếu không chú ý tới khẳng định sẽ nghĩ đó là đồ trang trí, không có ai nghĩ đến tảng đá đó lại có công dụng làm ấm: thật sự là Nam Cung Quyết vừa thông minh, keo kiệt lại giảo hoạt…

“Biệt viện của bổn vương có rất nhiều phòng, bát hoàng tử muốn ở lại bao lâu cũng được”. Bát hoàng tử vừa mới trưởng thành, tính trẻ con chưa hết, tư tưởng đơn thuần, Nam Cung Quyết không lo lắng hắn tiếp xúc với Lạc Mộng Khê.

“Mộng Khê tẩu tử, không biết ngươi thích ăn điểm tâm gì, khi ta đi biệt viện, cũng sẽ mang tới một ít…”. Bát hoàng tử thật ra thực thông minh, nhìn ra được Nam Cung Quyết đối với Lạc Mộng Khê yêu thương, muốn lấy điểm tâm lấy lòng nàng, làm cho chính mình có thể ở lại biệt viện thời gian dài một chút.

Bởi vì vừa rồi Bắc Đường Diệp đã hướng mọi người kể chuyện xảy ra ở Thanh Tiêu, cũng đem chuyện tình cảm của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê nói đến mọi người đều hâm mộ.

Nhất là hắn còn khuếch đại lên nói Nam Cung Quyết nào là sủng ái Lạc Mộng Khê, là trăm y ngàn thuận không cần phải nói, thật sự là ngậm ở trong miệng sợ tan, cần ở trên tay sợ vỡ, cho dù là Lạc Mộng Khê muốn trăng ở trên trời Nam Cung Quyết cũng sẽ hái xuống cho nàng.

Bắc Đường Diệp luôn luôn thích nói ngoa, theo như lời hắn nói, đám người Bắc Đường Dục không thể tin được, bởi vì chuyện Nam Cung Quyết không gần nữ sắc bọn họ đều là tận mắt nhìn thấy.

Vừa rồi nhìn thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê sóng vai xuất hiện ở cửa, Nam Cung Quyết còn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, họ thập phần khiếp sợ, nhưng cũng hiểu rõ: Nữ tử như Lạc Mộng Khê, trên đời là độc nhất vô nhị, Nam Cung Quyết vì nàng động tâm cũng là chuyện bình thường.

Sau khi ngồi vào chỗ, Nam Cung Quyết mặc dù nói chuyện cùng bọn họ nhưng ánh mắt vẫn cố tình nhìn hướng Lạc Mộng Khê, mấy người đối với lời nói của Bắc Đường Diệp lúc này đã hoàn toàn tin tưởng không hề nghi ngờ.

“Thế nào? Bổn hoàng…, bổn vương nói có phải đúng không?” Bắc Đường Diệp ngồi ở ghế chủ tọa dào dạt đắc ý: “Trả thù lao, mau đưa tiền”.

Cái gì đưa tiền? Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang âm thầm buồn bực, thái tử, bát hoàng tử, lục hoàng tử từ trong tay áo xuất ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho Bắc Đường Diệp: “Tứ hoàng huynh, ngươi trước đừng đắc ý, số hoàng kim này, bổn hoàng tử nhất định sẽ lấy trở về…” Bát hoàng tử nổi giận đùng đùng.

“Đúng vậy, hiện tại tứ hoàng huynh vận khí may mắn, chúng ta thua cũng là bình thường, chờ ngày nào đó vận khí may mắn của tứ hoàng huynh không còn, liền đến phiên chúng ta xoay người trở mình, thắng trở về cả vốn lẫn lãi”. Lục hoàng tử cũng là nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tứ đệ, lục đệ cùng bát đệ nói đúng, chờ vận khí của bản cung đến, liền sẽ tới phiên ngươi, đến lúc đó ba huynh đệ chúng ta nhất định sẽ đem Yến vương phủ cũng thắng trở về, cho ngươi ngay cả chỗ dung thân cũng không có…” Thái tử mặc dù nho nhã, nhưng một lần thua tới nhiều hoàng kim như vậy, trong lòng cũng rất bất bình.

“Mấy người các ngươi, thật đúng là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời”. không có việc gì làm, chỉ biết đánh đố, Nam Cung Quyết chăm chú uống trà.

Lạc Mộng Khê nghe cũng hiểu được vài phần, hẳn là đám người Bắc Đường Dục không tin lời nói của Bắc Đường Diệp, vì thế Bắc Được Diệp cùng mấy người Bắc Đường Dục đánh đố, chính là chuyện tình cảm của nàng cùng Nam Cung Quyết.

Khó trách vừa rồi Bắc Đường Diệp không nói một lời, hẳn là muốn cho đám người Bắc Đường Dục tự mình nghiệm chứng, kết quả nghiệm chứng chính là: Bắc Đường Diệp thắng ba ngàn lượng hoàng kim.

Nghe ý tứ trong lời nói của Nam Cung Quyết, mấy người bọn họ là thường xuyên làm như vậy, không có việc gì liền thích đánh đố, ba ngàn lượng hoàng kim này chính là cược tình cảm giữa ta và Nam Cung Quyết mà thắnjcg đươ, có phải hay không nên phân cho chúng ta một ít…

đang ngồi ở ghế chủ tọa đắc ý dào dạt đếm ngân phiếu, Bắc Đường Diệp nhận thấy được ánh mắt của Lạc Mộng Khê, vội vàng đem ngân phiếu cất vào thật tốt, ngẩng đầu trông thấy ánh mắt không có ý tốt của Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp thân thể nghiêm lại, mắt lộ ra khiêu khích, giống như đang nói: “Đây đều là do bổn hoàng tử thắng được, sẽ không chia cho ngươi cùng Nam Cung Quyết”.

“An vương đến”. Ngay khi Lạc Mộng Khê và Bắc Đường Diệp đang giằng co, một đạo bóng dáng cao lớn màu đen xuất hiện ở cửa, hơi thở lạnh như băng rất nhanh tràn ngập yến hội, Lạc Mộng Khê tưởng gió lạnh thổi tới, theo bản năng nắm thật chặt quần áo trên người.

“Nhị hoàng huynh, chỉ còn thiếu một mình huynh, mau ngồi, khai yến”.

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều là khách, ngồi ở bên trái vị trí thứ hai và thứ ba, lụa hoàng tử và bát hoàng tử ngồi đối diện, vị trí thứ nhất chính là lưu lại cho An vương.

“thật ngại, làm cho tam đệ, tứ đệ, lục đệ cùng bát đệ đợi lâu”. Thanh âm nam tử vang lên mang theo một chút lo lắng.

“Lạc vương gia, thật không nghĩ tới ngươi đã đến đây”. Lời nói tuy kinh ngạc nhưng trong giọng nói lại không có chút ý tứ ngạc nhiên nào, không biết là hắn đã sớm biết Nam Cung Quyết sẽ xuất hiện, hay là trong lòng đủ trấn định, đè nén được kinh ngạc.

“Dực huynh, đã lâu không gặp, đây là vương phi của bổn vương Lạc Mộng Khê”.

“Mộng Khê, vị này ta cũng thường nhắc tới với nàng, Kì Thiên An vương Bắc Đường Dực”.

Thường xuyên nhắc tới, Nam Cung Quyết, chàng thật đúng là trợn mắt nói dối, đây mới là lần thứ hai chàng nhắc tới hắn có được không? Lần đầu tiên nhắc tới là lúc chúng ta vừa mới vào Yến vương phủ, vẫn là do ta hỏi chàng mới trả lời.

Lạc Mộng Khê trong lòng âm thầm oán giận, ngẩng đầu hướng Bắc Đường Dực chào hỏi, lại thấy được người đứng trước mắt, trong lòng cả kinh: hắn đúng là Kì Thiên An vương Bắc Đường Dực.

Người này không phải là ai khác, đúng là người ở trong rừng Lạc Mộng Khê gặp được huyền y nam tử.

Theo An vương tiêu sái tới gần, hơi thở lạnh như băng dần dần dày đặc, Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ: không khí lạnh như băng không phải từ bên ngoài truyền đến, mà là từ trên người An vương Bắc Đường Dực phát ra.

“Lạc vương phi”.

“An vương gia”.

Lạc Mộng Khê và Bắc Đường Dực giống như người xa lạ lần đầu chào hỏi, kì thật bọn họ đúng là người xa lạ, trước kia hai người ai cũng không biết ai.

Tuy rằng đã sớm đoán được huyền y nam tử kia sẽ là hoàng tử Kì Thiên, nhưng khi biết được hắn chính là Bắc Đường Dực chiến công hiển hách, Lạc Mộng Khê vẫn có chút giật mình.

“không cần khách sáo như vậy, Lạc Mộng Khê là vương phi của Nam Cung Quyết, cũng chính là muội muội của chúng ta, trực tiếp kêu nàng một tiếng Mộng Khê là được rồi”. Bắc Đường Diệp hướng về phía Lạc Mộng Khê không có hảo ý cười cười: Lúc này đây lại bị bổn vương chiếm tiện nghi, gọi ngươi muội muội, ha ha, còn không cho ngươi có cơ hội phản bác.

“Mộng Khê, muội liền giống như chúng ta đi, trực tiếp kêu huynh ấy là nhị ca là được”.

Nha hoàn đem tiệc bày lên, Lạc Mộng Khê cúi đầu dùng bữa, Bắc Đường Dực đi tới chỗ ngồi của mình, hai người cũng không để ý tới Bắc Đường Diệp trêu trọc.

Bắc Đường Dực ngồi vị trí thứ nhất, cách Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết, nàng vẫn là có thể cảm giác được từng đợt lãnh ý phát ra từ trên người Bắc Đường Dực.

Bắc Đường Dực chính là huyền y nam tử ngày hôm qua ta gặp được trong rừng cây, tối qua, trong Kì Thiên lại có thích khách, cũng bị thương cánh tay phải, nếu máu trên tuyết ngày hôm qua là của Bắc Đường Dực lưu lại, vậy hắn vô cùng có khả năng chính là tên gian tế cùng Tây Lương Hạ Hầu Thần cấu kết….

Thông minh như Bắc Đường Dực, khi ở trong rừng cây phát hiện ra vết thương của chính mình, không phải là không thể che dấu mà là không kịp che dấu, bởi vì lúc đó nam Cung Quyết đang đi về hướng bên này…

Bắc Đường Dực cùng Nam Cung Quyết rất quen thuộc, trước khi Bắc Đường Dực rời đi đã nghe thấy thanh âm Nam Cung Quyết gọi ta, xem ra hắn biết Nam Cung Quyết đến đây nên mới vội vàng rời đi, khó trách vừa rồi khi hắn nhìn thấy Nam Cung Quyết, hắn hoàn toàn không có kinh ngạc giống như mấy người Bắc Đường Dục…

Sở dĩ Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê để cho Bắc Đường Diệp tại Yến vương phủ mở yến tiệc chiêu đãi các vị hoàng tử cùng bọn họ, chính là muốn cho mấy vị hoàng tử biết, Nam Cung Quyết đã đến Kì Thiên.

Kể từ đó, gian tế Kì Thiên nhất định sẽ tìm cách báo cho Hạ Hầu Thần biết được tin tức này, mà Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp chính là ôm cây đợi thỏ, sai người nghiêm mật phong tỏa các cửa khẩu, ngay khi tên gian tế kia truyền tin đi liền bắt lại. Nếu Bắc Đường Dực thật sự là gian tế, ngày hôm qua hắn đã biết Nam Cung Quyết tới đây, có thể đã đem tin tức truyền đi hay không, Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp hẳn là đã bố trí cạm bẫy hoàn hảo…

Bắc Đường Dực chiến công hiển hách, lấy tính tình của hắn tuyệt đối không phải chỉ muốn chỉ làm một vương gia, cam chịu ở dưới trướng người khác, thay thế vị trí thái tử, trở thành vua của một nước, chẳng có gì là lạ…

Bắc Đường Dực lãnh binh chinh chiến bên ngoài, gặp được Hạ Hầu Thần cũng chẳng có gì lạ, hai người đều là người dã tâm bừng bừng, soán vị xưng đế cũng không phải là chuyện lạ. Cho dù là dùng phương pháp loại trừ, khả năng Bắc Đường Dực là gian tế cũng rất lớn, tam hoàng tử cũng chính là thái tử Bắc Đường Dục, hàng năm đều ở trong cung, tuy rằng thường cùng sứ giả các nước tiếp xúc, nhưng cũng không phải là người có thể đưa ra quyết định được.

Bát hoàng tử và lục hoàng tử tuổi còn nhỏ, vẫn luôn sống ở trong thâm cung, rất ít khi thấy được sứ giả các nước, mà từ vẻ bề ngoài xem xét, hai người này tâm tính đơn thuần, trong sáng không hề giống như Nam Cung Quyết tựa như hồ ly, gian trá, hơn nữa hai người này lại không quyền không thế, Hạ Hầu Thần chắc chắn là khinh thường hợp tác với bọn họ…

“Mộng Khê, nàng làm sao vậy?” Nam Cung Quyết đem đồ ăn gắp vào trong chén Lạc Mộng Khê, thấy nàng chỉ ngẩn người không ăn cơm, trong liền liền cảm thấy nghi hoặc.

“không có việc gì, chỉ là cảm thấy có chút lạnh”. Bắc Đường Dực ngồi cách đó không xa lúc nào cũng phát ra lãnh khí, tuy có Nam Cung Quyết vì nàng chắn đi một phần, nhưng vẫn có một chút hàn khí tán đến trên người Lạc Mộng Khê.

Biệt viện thực ấm áp, trong xe ngựa cũng thực ấm áp, Yến vương phủ chung quanh đều có chậu than, cũng không lạnh, cho nên Lạc Mộng Khê không có mặc kiện áo choàng kia.

Nam Cung Quyết cởi áo khoác trên người mình xuống khoác lên trên người Lạc Mộng Khê, lại cẩn thận vì nàng kéo lại vạt áo: “hiện tại nàng đang ở thời kì đặc thù, tuyệt đối không được để lạnh”.

“Cái gì kêu thời kì đặc thù?” Bát hoàng tử hiếu kì hỏi.

“Mộng Khê đã có thai hai tháng”.

“thật sự, chúc mừng, chúc mừng”. Ngoài Bắc Đường Dực và Bắc Đường Diệp, ba người còn lại liên tục chúc mừng.

Chuyện Lạc Mộng Khê có thai chỉ cần giấu giếm Lãnh Tuyệt Tình, cho đám người hoàng tử Kì Thiên biết cũng không sao.

“Mộng Khê, ăn nhiều một chút, nàng ăn nhiều cục cưng mới khỏe mạnh”. Tại đây ở trước mặt các hoàng tử Kì Thiên, Nam Cung Quyết không chút nào che dấu hắn đối với Lạc Mộng Khê quan tâm cùng yêu thích.

“Để tự ta là được rồi”. Chàng vẫn là nên chiếu cố tốt mình đi, mỗi lần ăn cơm đều chậm hơn ta cả nửa ngày, đồ ăn đều lạnh chàng vẫn chưa ăn no.

Lạc Mộng Khê đưa tay tiếp được chiếc đũa trong tay Nam Cung Quyết, không biết có phải do đưa tay quá nhanh hay không làm cho bát canh trên bàn bị nghiêng, nước canh nóng bỏng hắt lên cánh tay trái.

“Mộng Khê”. Nam Cung Quyết vội vàng lấy ra khăn lụa giúp Lạc Mộng Khê trà lau.

“Ngươi xem, ngươi xem, quan tâm sẽ bị loạn đi”. Bắc Đường Diệp trêu ghẹo, người khác trên bàn đều không có canh, chỉ có Lạc Mộng Khê có, bởi vì Bắc Đường Diệp biết Lạc Mộng Khê có thai nên cố ý sai người chuẩn bị, lại không nghĩ đến hảo ý của hắn lại gây họa.

Bắc Đường Diệp một mảnh hảo tâm, bị canh làm bỏng tay là do Lạc Mộng Khê không cẩn thận, không thể trách Bắc Đường Diệp, nhìn Bắc Đường Diệp thần sắc mang theo đắc ý, Lạc Mộng Khê trong lòng tức giận:

“Còn không phải là tại ngươi sao, ở trên bàn của ta lại đặt một bát canh, nếu không ta làm sao có thể bị bỏng tay…”

“Lạc Mộng Khê, bổn hoàng…, bổn vương là có ý tốt, thế nhưng bị ngươi coi là lòng dạ lang thú”. thật sự là làm tổn thương tấm lòng bổn vương, vừa rồi rõ ràng chính là ngươi không cẩn thận…

Nam Cung Quyết bằng tóc độ nhanh nhất lau đi vết canh trên tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, nhưng canh quá nóng, bàn tay nhỏ bé của nàng đều bị làm cho nóng đỏ bừng.

“Người đâu, đưa Lạc vương phi đi bôi thuốc”. Lạc Mộng Khê ở Yến vương phủ bị bỏng, Bắc Đường Diệp trong lòng lo lắng, nếu bàn tay trắng noãn của Lạc Mộng Khê bị nóng hỏng rồi, Nam Cung Quyết trong lòng không thoải mái, khẳng định sẽ không để cho Bắc Đường Diệp hắn có được ngày lành.

Cho nên Bắc Đường Diệp muốn ngăn chặn việc này phát sinh: Nam Cung Quyết vô lương, Lạc Mộng Khê vô lương, bổn vương sẽ không để cho các ngươi tìm được lí do chỉnh bổn vương, ba ngàn lượng hoàng kim này là do bổn vương thắng được, không thể chia cho các ngươi.

Nam Cung Quyết ở chỗ của ta đối với Lạc Mộng Khê trăm y ngàn thuận, nếu Lạc Mộng Khê muốn cướp ba ngàn lượng hoàng kim của ta, cho dù Nam Cung Quyết gia tài bạc triệu, cũng sẽ vì Lạc Mộng Khê lấy đi ba ngàn lượng này của hắn a.

“Lạc vương phi, mời đi theo nô tỳ”. một nha hoàn nhìn thông minh lanh lợi bước nhanh đi tới trước mặt Lạc Mộng Khê, phúc thân với nàng.

Nơi này là Yến vương phủ của Kì Thiên, không có mấy người nhận thức Lạc Mộng Khê, tự nhiên sẽ không đối với nàng bất lợi, cho nên Nam Cung Quyết yên tâm để cho Lạc Mộng Khê theo nha hoàn đi bôi thuốc: Tay Mộng Khê vừa mới dưỡng thành bộ dáng tiểu thư khuê tú, không thể bởi vì một chén canh này mà hủy nó đi chứ.

“Nam Cung Quyết, ngươi và Mộng Khê cảm tình thật sâu đậm làm chúng ta đây thật sự ngưỡng mộ…”. Thái tử dẫn đầu mở miệng.

“Đúng vậy, đúng vậy, nhìn Quyết đại ca cùng Khê tỷ tỷ cảm tình tốt như vậy, bổn hoàng tử cũng muốn được thành thân…” Đây là thanh âm bát hoàng tử.

“Ngươi còn trẻ đã nghĩ tới chuyện thành thân, bổn vương cùng nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh còn chưa có thành thân, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa tới phiên ngươi…”. Bắc Đường Diệp không hờn giận phản bác: “Nam Cung Quyết, ngươi đã nói sẽ giúp bổn vương tìm vương phi, nay bổn vương đã là Yến vương, ngươi phải giúp ta tìm vương phi…”

Phía sau truyền đến thanh âm trêu chọc của mọi người, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ lắc đầu, theo nha hoàn bước nhanh về phía trước, mấy người bọn họ ở cùng một chỗ quả thật là vô lo vô nghĩ, vui vui vẻ vẻ, giống như các huynh đệ trong gia đình bình thường.

Nếu một ngày nào đó, họ biết được huynh đệ cùng mình sớm chiều ở chung kia lại muốn tính mệnh của mình, không biết họ sẽ có phản ứng gì, ít nhất cũng sẽ không còn được như hiện tại thân mật vui vẻ như vậy…

Yến vương phủ đã được hoàn thành một khoảng thời gian, tuy rằng Bắc Đường Diệp ngày hôm qua mới chuyển tới, nhưng trong vương phủ cái gì cần có đều có, trong phòng thuốc là những loại thuốc tốt nhất, còn có một tiểu cô nương hiểu y thuật luôn luôn phụ trách nơi đó.

Lạc Mộng Khê không để cho tiểu nha hoàn nói cho tiểu cô nương biết thân phận của mình, tiểu cô nương chỉ nghĩ nàng là khách nhân bình thường của Yến vương phủ, cẩn thận giúp Lạc Mộng Khê bôi dược, còn cẩn thận băng lại bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, lại vô cùng cẩn thận dặn dò nàng những việc cần chú ý mới để cho Lạc Mộng Khê trở về.

Phòng dược cách Yến sảnh rất xa, trở lại Yến sảnh phải đi qua hết hơn phân nửa Yến vương phủ, Lạc Mộng Khê nhàn đến vô sự, vừa đi vừa đánh giá cảnh sắc trong phủ.

hiện giờ đã là buổi tối, trong hành lang Yến vương phủ cứ đi vài bước lại có một cái đèn lồng, đem hành lang chiếu sáng như ban ngày.

Gió lạnh thổi đến, từng trận lãnh ý đánh úp lại, Lạc Mộng Khê không khỏi nắm chặt quần áo trên người.

Đột nhiên, một loạt tiếng kiếm theo gió truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê tâm sinh tò mò, bởi vì tiếng kiếm này cũng không phải là đánh nhau, mà là có người đang luyện kiếm: “Ai đang múa kiếm?”

“Nô tỳ không biết”. Tiểu nha hoàn thật thà trả lời, Lạc Mộng Khê mâu quang chợt lóe, lướt qua tiểu nha hoàn đi nhanh về hướng tiếng múa kiếm truyền tới.

“Lạc vương phi, ngài đi chậm một chút”. Lạc Mộng Khê có võ công tiểu nha hoàn không hề hay biết, nhưng chuyện nàng có thai tiểu nha hoàn ở trong bữa tiệc đã nghe được, vạn nhất tiểu vương gia trong bụng Lạc Mộng Khê xảy ra chuyện gì, nàng ta cho dù có mười cái mạng cũng không đủ đền.

Đối với thanh âm nhắc nhở của nha hoàn mắt điếc tai ngơ, Lạc Mộng Khê rất nhanh hướng về phía trước đi tới, kiếm khí này mang theo dày đặc sát khí, nói không chừng là cùng tên gian tế kia có liên quan.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Lạc Mộng Khê, ở trong Yến vương phủ luyện võ không phải người khác, đúng là An vương Bắc Đường Dực, trong sân ánh sáng không rõ, may mắn Lạc Mộng Khê là người tập võ, trong mông lung vẫn có thể nhìn rõ bộ dáng người luyện kiếm.

Nam Cung Quyết nói Bắc Đường Dực võ công không tệ, Lạc Mộng Khê hôm nay được thấy, quả nhiên không giả, kiếm pháp sắc bén, rất nhanh, mỗi chiêu mỗi thức đều huy động vừa đúng, làm dày hơn sát khí quanh quẩn quanh thân.

Nhưng làm cho Lạc Mộng Khê hoài nghi là, Bắc Đường Dực lại dùng kiếm tay trái, xuất chiêu cực nhanh, tay phải không ngừng tùy chiêu huy động, hơn nữa nơi này ánh sáng không rõ, cho dù lúc này có Nam Cung Quyết ở đây, cũng không nhất định có thể nhận ra hắn là dùng kiếm tay phải, hay tay trái.

Khi ở kiếp trước, bạn trai Lạc Mộng Khê, Âu Thần có thói quen dùng tay trái cầm kiếm, tay trái và tay phải huy kiếm pương hướng vốn không giống nhau, lực đạo cũng không giống nhau, người bình thường căn bản là nghe không hiểu.

Nhưng Lạc Mộng Khê cùng Âu Thần lại thường xuyên cùng nhau huấn luyện, còn thường xuyên cùng hắn bàn luận về sự khác nhau giữa tay phải và tay trái dùng kiếm, cho nên, có thể từ âm thanh nghe ra, Bắc Đường Dực là dùng kiếm tay trái.

Giấu đầu hở đuôi! Trong đầu Lạc Mộng Khê lóe lên một câu như vậy: Bắc Đường Dực đoán vết máu mình lưu lại trên tuyết sẽ bị Lạc Mộng Khê phát hiện, để đề phòng Lạc Mộng Khê nghi ngờ hắn, hắn liền thừa dịp Lạc Mộng Khê đi bôi thuốc, chọn lúc này mà luyện công, muốn dùng kiếm thanh đến đánh tan nghi ngờ của Lạc Mộng Khê, bởi vì nơi này là đường duy nhất quay lại Yến sảnh.

Thích khách hoàng cung bị thương cánh tay phải, người bình thường sử dụng kiếm cũng là tay phải, Lạc Mộng Khê lúc này nhìn đến Bắc Đường Dực luyện kiếm, chắc chắn sẽ nghĩ hắn là tay phải luyện kiếm.

Khi đến trong sảnh, cánh tay Bắc Đường Dực vẫn bình yên vô sự, Lạc Mộng Khê tuyệt đối sẽ không lại hoài nghi hắn.

Bắc Đường Dực ngàn tính vạn tính cũng không thể tính ra được, Lạc Mộng Khê lại có thể nghe ra được tiếng kiếm là dùng tay trái hay tay phải.

“Lạc vương phi, Lạc vương phi…” Lạc Mộng Khê khinh công không tồi, tiểu nha hoàn bị nàng bỏ lại rất xa phía sau, lúc này mới đuổi theo tới.

Quay đầu nhìn về phía tiểu nha hoàn đang vội vàng chạy tới, Lạc Mộng Khê tâm tư vừa chuyển, trong ống tay áo rất nhanh bắn ra một viên trân châu.

Tiểu nha hoàn vội vã hướng bên này chạy tới, không có để ý dưới chân, một cước liền giẫm lên viên trân châu, kinh hô một tiếng liền ngã về một bên.

nói đến cũng thật khéo, trên lan can bên cạnh tiểu nha hoàn có một kiện trang sức, khi nàng ngã sang một bên cánh tay liền duỗi ra phía ngoài, đem kiện trang sức đánh hướng Bắc Đường Dực, vừa vặn đánh tới trên cánh tay phải Bắc Đường Dực…

Trang sức tuy nhỏ nhưng cũng có chút nặng, Bắc Đường Dực sau khi bị đánh trúng cánh tay phải, lập tức dừng lại động tác trong tay khuôn mặt âm trầm che cánh tay phải.

Tiểu nha hoàn dựa vào cây cột sau khi đứng vững cước bộ, vội vàng quỳ rạp xuống đất: “An vương tha mạng, nô tỳ không phải cố ý”.

“Đừng chỉ lo quỳ gối nơi này xin lỗi, cánh tay An vương gia bị thương, nhanh đi kêu đại phu đến chẩn trị”. Lạc Mộng Khê lợi dụng nha hoàn đến thử Bắc Đường Dực, cũng không muốn cho tiểu nha hoàn phải chết, hiện tại để cho nàng rời đi, tránh để Bắc Đường Dực đem tức giận phát tiết trên người tiểu nha hoàn.

Tiểu nha hoàn là người của Yến vương phủ, sau này Bắc Đường Dực cũng không thể không để ý hình tượng vương gia cứng rắn bắt Bắc Đường Diệp xử lý tiểu nha hoàn này được.

“Dạ, dạ, dạ…” Tiểu nha hoàn liên tục đáp ứng, rất nhanh đứng dậy rời đi.

“Bổn vương không có gì trở ngại, không cần mời đại phu”.

Bắc Đường Dực bàn tay to vung lên, nguyên bản trong sân tối đen nhất thời sáng như ban ngày, sắc mặt Bắc Đường Dực có chút khó coi, trên cánh tay phải máu tươi đang chảy xuống.

Lạc Mộng Khê làm bộ giật mình: “An vương gia, ngài đã muốn bị thương thành như vậy, như thế nào lại không cho mời đại phu”.

Nới xong, Lạc Mộng Khê đem ánh mắt chuyển tới trên người tiểu nha hoàn: “Còn không mau đi”.

Nếu tiểu nha hoàn không đi, Bắc Đường Dực đem tức giận phát đến trên người nàng ta, nàng ta liền thảm, nàng ta vốn là người không quan hệ, bị Lạc Mộng Khê kéo vào trong vòng chiến, Lạc Mộng Khê chắc chắn sẽ bảo hộ chu toàn cho nàng ta.

“Dạ, dạ, dạ…” tiểu nha hoàn liên tục đáp ứng, không đợi Bắc Đường Dực nói chuyện đã nhanh chóng rời đi.

“An vương gia bị thương không nhẹ, lại bị kiện trang sức kia làm xuất huyết, không xem đại phu sao được”. Lạc Mộng Khê giả mù sa mưa quan tâm nói.

Kiện trang sức kia mặc dù có nặng nhưng khi đánh trúng người cũng chỉ có thể tạo thành một vết bầm, tuyệt đối không thể đổ máu, cánh tay Bắc Đường Dực đổ máu, chứng minh rằng trên cánh tay hắn từ trước đã có miệng vết thương…

Bắc Đường Dực không nói gì, xoay người đi về phía trước.

“An vương gia, ngài vì sao không ở lại Yến sảnh cùng mấy người Lạc vương gia, Yến vương gia, thái tử điện hạ nói chuyện phiếm, mà lại một mình chạy tơi nơi này luyện kiếm?”

Bắc Đường Dực này giống như cái hũ nút, không thích nói chuyện, từ lúc tiến vào yến hội tới bây giờ, trừ bỏ lễ phép cần thiết, hắn một câu cũng chưa nói.

Khi Lạc Mộng Khê rời đi Yến sảnh, chỉ nghe đến thanh âm trêu ghẹo của những người khác, cũng không có nghe thấy hắn nói chuyện.

Xem ra Bắc Đường Dực này không phải là người dễ hòa đồng, hắn có khả năng rất lớn là gian tế Kì Thiên.

Vô luận Lạc Mộng Khê nói cái gì Bắc Đường Dực vẫn như trước không hề nói một lời, Lạc Mộng Khê cũng không tức giận: Đợi lát nữa thái y tới, chờ sau khi hắn chẩn mạch, hết thảy mọi chuyện đều sẽ được rõ ràng.

không thể tưởng được nhanh như vậy đã đem gian tế Kì Thiên bắt được, đây chính là công lao của ta, về sau khi Nam Cung Quyết lại khi dễ ta, ta có thể lấy chuyện này trêu chọc hắn, xem hắn về sau ở trước mặt ta còn dám giễu võ giương oai nữa hay không…

Lạc Mộng Khê đắc ý dạt dào nghĩ, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, đương nhiên nàng và Bắc Đường Dực một trước một sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, nếu Bắc Đường Dực muốn giết người giệt khẩu cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Nhị hoàng huynh, thì ra huyh ở trong này, hại ta vất vả đi tìm…”

Lạc Mộng Khê đang suy nghĩ, ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy lục hoàng tử trên mặt đầy ý cười rất nhanh hướng Bắc Đường Dực đi tới, nhìn thấy Lạc Mộng Khê đi phía sau Bắc Đường Dực, lục hoàng tử sửng sốt một chút, rất nhanh lại khôi phục bình thường.

“Mộng Khê tẩu tử, người cũng ở đây a, ta vội tới đưa thuốc cho nhị hoàng huynh, tối hôm kia ta cùng với nhị hoàng huynh tỷ thí võ công, làm bị thương nhị hoàng huynh…”

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.