Lạc Vương Phi

Chương 11: Chân tướng như thế nào




Ads Edit: Gió Lạc

Beta: kun’xih

Mặc dù Lạc Mộng Khê đang ở trong phòng, nhưng nhất cử nhất động bên ngoài nàng đều nắm rõ, tiếng bước chân dồn dập cùng thanh âm trách mắng nha hoàn của Vương quản gia truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê lạnh lùng cười: xem ra độc của Lạc Tử Quận đã phát tác……

Nếu vừa rồi Lạc Mộng Khê không lén tráo đổi hai bát thuốc kia, thì người hiện tại bị trúng độc sẽ là nàng, chẳng qua Lạc Tử Quận là do chính thất sinh ra, lại là con trai độc nhất của Lạc Thừa tướng, gia chủ Lạc gia tương lai, hắn trúng độc, tất cả mọi người đều quay quanh hắn.

Lạc Thừa tướng vì hắn mà mời đại phu tốt nhất đến giải độc, chỉ cần độc hắn hạ không phải là kịch độc thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Lạc Mộng Khê ở trong Lạc phủ thân phận thấp kém, nha hoàn, nô bộc, tất cả đều khi dễ nàng, nếu người trúng độc là nàng, chắc chắn mọi người sẽ không quan tâm, bọn hạ nhân lòng dạ ác độc không chừng con nguyền rủa nàng chết sớm một chút, mời đại phu giải độc cho nàng chỉ có thể là mơ.

Lạc Mộng Khê tuy chỉ là do tiểu thiếp sinh ra, nhưng dù sao nàng cũng mang họ Lạc, là Lạc phủ Lạc Đại tiểu thư, theo lí thuyết thì địa vị của nàng ở Lạc phủ cũng không thấp, gần với Lạc Tử Hàm và Lạc Tử Quận, nếu không thì cũng ngang với Lạc Thải Vân kia, cũng có thể ở Lạc phủ mà kiêu ngạo.

Lạc Mộng Khê bị người ta khi dễ chẳng qua vì mẫu thân mất sớm, phụ thân không quan tâm tới nàng, đem nàng đưa vào phế viện, mặc cho nàng tự sinh tự diệt, vì vậy mới khiến cho bọn hạ nhân ở đây khinh thường, làm khó dễ nàng.

Lấy thân phận Lạc Mộng Khê hiện tại, ra vào chỗ này cũng không quá thuận tiện cho lắm, muốn điều tra về cái chết của Lạc Đại tiểu thư và báo thù cho nàng sẽ rất khó khăn, nếu địa vị của Lạc Mộng Khê ở Lạc phủ được khôi phục, việc điều tra kia sẽ dễ dàng hơn.

Chẳng qua, mọi người đã quen với thân phận thấp kém của Lạc Mộng Khê ở Lạc phủ, nếu nàng muốn trong thời gian ngắn mà thay đổi cục diện, nhất định phải sử dụng chiêu hiểm, kiếm đi một đường.

Lạc Tử Quận trúng độc, cả Lạc phủ đều vây quanh hắn, tất nhiên không còn có người rảnh rỗi mà tìm Lạc Mộng Khê gây phiền toái, cho nên Lạc Mộng Khê có thể sống yên lặng vài ngày.

Nhưng mà, vài ngày này, Lạc Mộng Khê cũng không thực sự nhàn rỗi, tập trung suy nghĩ, vạch ra kế hoạch, nếu kế hoạch này có thể thuận lợi hoàn thành, thì thời gian nàng điều tra rõ chân tướng và báo thù cho Lạc Đại tiểu thư càng ngắn.

Trong thư phòng Lạc vương phủ, bạch y Nam Cung Quyết ngồi bên cửa sổ đọc sách, bên phía tay trái đặt một tách trà, hơi nóng lượn lờ chuyển động, khiến cả thư phòng tràn ngập hương trà.

Bên ngoài cửa sổ thư phòng là một mảnh ao nhỏ, sau giờ ngọ ánh sáng rọi xuống từng đợt nước lăn tăn trên mặt hồ, phản chiếu ánh kim quang, ánh mắt Nam Cung Quyết như tiên nhân hoàn mỹ, xuất trần, cũng không che dấu được hơi thở vương giả, mâu quang trong suốt lạnh lùng sắc bén.

“Nam Cung Quyết, hôm nay đã là ngày thứ ba, người của ngươi có tìm được nữ tử kia không?” Giọng nói quen thuộc vang lên, cửa thư phòng bị đẩy ra, bóng dáng màu lam Bắc Đường Diệp đẩy cửa tiến vào.

Trong phòng tràn ngập hương trà, Bắc Đường Diệp hít sâu mấy hơi, ánh mắt sáng lên, rất nhanh hướng phía bàn Nam Cung Quyết đang ngồi, giọng bất mãn nói thầm: “Nam Cung Quyết, ngươi thật là không biết suy nghĩ, có thứ tốt không cùng bằng hữu chia sẻ, lại một mình độc chiếm!”

Bắc Đường Diệp ngồi đối diện Nam Cung Quyết không chút khách khí nâng ấm trà rót cho mình một chén: “Nam Cung Quyết, ngươi còn chưa trả lời ta, có điều tra được tin tức gì về nữ nhân kia không?”

Nam Cung Quyết thoạt nhìn ôn thuận, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạnh như băng vẫn nhìn vào cuốn sách, lạnh giọng trả lời: “Người của bổn vương đều có thực lực, người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao, chỉ cần đến thời gian bổn vương quy định, bất luận chuyện có khó khăn như thế nào, bọn họ đều có thể thuận lợi hoàn thành.”

Bắc Đường Diệp uống liền vài chén trà, Nam Cung Quyết thản nhiên uống hết số trà còn lại, liếc nhìn Bắc Đường Diệp một cái: “Bắc Đường Diệp, ở Kì Thiên quốc ngay cả trà cũng không có sao?”

Bắc Đường Diệp buông chén trà trong tay xuống, giống như hương trà còn vương vấn: “Kì Thiên quốc, trà nhiều vô kể, nhưng loại trà này thì hiếm thấy, mỗi năm chỉ có vài cân, có tiền cũng không thể mua, trong hoàng cung Kì Thiên quốc thật ra có nữa cân, nhưng đó là phụ hoàng dùng để chiêu đãi khách quý………”

Nam Cung Quyết một lần nữa di chuyển ánh mắt tới quyển sách: “Nếu ngươi đã thích, khi ngươi quay về Kì Thiên quốc, bổn vương tặng ngươi vài cân……….”

“Phốc!” Nam Cung Quyết còn chưa dứt lời, trà trong miệng Bắc Đường Diệpg liền bị phun ra: “Khụ khụ khụ…….Ngươi đưa ta……..Vài cân thiệt hay giả? Ngươi không lẽ có nhiều trà như vậy ư?”

Đối với sự ngạc nhiên của Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết làm như không thấy, Nam Cung Quyết thoạt nhìn có vẻ ôn nhu, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn cứ nhìn chằm vào cuốn sách, Bắc Đường Diệp đang muốn nói gì đó, đột nhiên một gã ám vệ xuất hiện ở giữa thư phòng: “Khởi bẩm vương gia, về thân thế và những gì liên quan đến nữ tử kia thuộc hạ đã điều tra rõ!”

Buổi chiều mặt trời ngã về tây, Nam Cung Quyết đứng trước cửa sổ, nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ, trời chiều dường như trở nên sáng chói hơn, xung quanh hắn được bao bọc bởi một tầng màu vàng, xa xa nhìn lại, Nam Cung Quyết tuấn mỹ tựa tiên nhân.

Nghĩ đến tất cả những gì mà ám vệ báo cáo lúc nãy, Nam Cung Quyết nhíu mày, hơi thở vương giả vây quanh hắn, trong suốt sâu xa càng nhìn càng sâu.

Hắn từng tưởng tượng rất nhiều lần về thân phận Lạc Mộng Khê, như thế nào cũng không nghĩ tới, nàng chính là người mà cả kinh thành tửu lâu đang bàn tán Thừa tướng phủ trưởng nữ Lạc Mộng Khê.

Dân chúng nói nàng ích kỷ, tham lam, tâm địa ác độc, mơ làm Cảnh vương phi, rải lời đồn nàng hãm hại chính muội muội mình………

Lạc Mộng Khê là người như thế nào đến tột cùng Nam Cung Quyết cũng không rõ, nhưng hắn biết chuyện Cảnh vương gia dùng Lạc Mộng Khê để giải độc là sự thật, Nam Cung Quyết chưa từng gặp qua Lạc Tử Hàm, nhưng đã thấy qua Lạc Mộng Khê: nàng là một nữ tử cao ngạo sẽ không thể nói dối, nàng mang mạn che mặt, để che khuất dung nhan bị cực độc làm cho trở nên xấu xí…………

Lạc Mộng Khê tuy là trưởng nữ, nhưng ở phủ Thừa tường cũng có thể nói là người vô hình, nếu không phải có tín vật của Cảnh vương gia, kinh thành căn bản không biết có sự tồn tại của Lạc Mộng Khê.

Bất quá, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết giao thủ, hắn có thể thấy được Lạc Mộng Khê cùng lời đồn đãi không giống nhau……………

“Khởi bẩm Vương gia, phủ Thừa tướng phái người đưa tới thiếp mời, thỉnh Vương gia đến phủ một chuyến!” Quản gia đứng ở trước cửa thư phòng nói, cung kính bẩm báo, trong lòng lại âm thầm thở dài:

Vương gia lần này trở về nhiều lắm là ba ngày, nhưng lại thu được rất nhiều thiếp mời của các viên quan triều đình, đều mời hắn đến phủ một chuyến.

Lần này Vương gia quay về kinh chỉ vì một sự kiện, trừ việc đó ra, không lòng dạ nào mà để ý tới chuyện khác, việc thiếp mời, đều là giao cho ta xử lý, xem ra lần này Thừa tướng phủ gửi thiếp mời, biết chắc kết cục cũng giống như những lần trước……………

Ngay khi quản gia âm thầm thở dài, giọng nói lạnh như băng uy nghiêm của Nam Cung Quyết truyền đến bên tai: “Nói với người đến đưa thiệp mời, bổn vương sẽ đến gặp Lạc Thừa tướng, tiến đến phủ thăm hỏi!”

Nam Cung Quyết tuy rằng là đứng đưa lưng về phía quản gia, nhưng thân hình tuấn mỹ cùng hơi thở vương giả làm người ta không thể bỏ qua……….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.