Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 76: Chương 76




Năm ngày trôi qua căn nhà cũng hoàn thiện, mấy ngày nay thôn dân biết chuyện Vu Hoài Minh chuyển tới thì luôn hữu ý vô tình đi ngang nhưng lại không có ai lên tiếng chào hỏi hay giúp đỡ.

Giấy tờ cũng đã làm xong, Trần trưởng thôn nói vài điều lưu ý của thôn cho Vu Hoài Minh liền đưa giấy tờ cho hắn.

Thôn Sơn Hà cũng không nhiều quy tắc, lâu ngày sẽ quen, có khó khăn gì cứ đến gặp ta, thay mặt toàn thôn hoan nghênh gia nhập thôn Sơn Hà Trần trưởng thôn cười nói.

Đa tạ Trưởng thôn Vu Hoài Minh cúi đầu cảm tạ liền rời nhà Trưởng thôn về nhà Trần Tiêu đón Đô Đô về nhà mới.

Biết được mình có nhà mới và sẽ ở luôn tại đây, Đô Đô hào hứng đến mức không ngủ trưa được, bé vui vẻ mang theo tiểu hoàng chạy khắp nơi.

Đô Đô đi nào, phụ thân mang con đến nhà mới của chúng ta Vu Hoài Minh bế bé lên.

Dạ Đô Đô ôm cổ phụ thân cười khanh khách không ngừng.

Vu huynh cứ đi trước, ta cùng Tiêu Tiêu sẽ đến sau Vương Đại Tĩnh nói.

Được Vu Hoài Minh bế Đô Đô ra ngoài.

Trong phòng Trần Tiêu ỉu xìu nằm trên giường.

Đệ thấy đỡ hơn không? Nếu không lát nữa để Trần thúc bắt mạch Vương Đại Tĩnh lo lắng sờ trán Trần Tiêu.

Trần Tiêu lắc đầu, giọng ỉu xìu:

Không sao đâu, chỉ là bao tử không khỏe, đệ nằm nghỉ lát là được, hôm nay là tân gia của Vu đại ca, đệ còn muốn tham gia náo nhiệt.

Huynh đi lấy cho đệ ly nước ấm, uống xong sẽ khỏe hơn

Ừm

Nhà mới có ba phòng, hai phòng ngủ và một phòng bếp ngoài ra còn có một khoảng trống lớn trong nhà ngăn cách hai phòng ngủ phía sau lúc trước là nơi để vật dụng bị Vu Hoài Minh cải tạo thành không gian tiếp đãi khách khứa.

Sân được vây bằng tường đất, nóc cùng vách nhà đã thay mới, vật dụng sinh hoạt cũng được thêm vào, căn nhà hiện tại nhìn rất sinh khí không ảm đạm, mục nát như trước kia.

Mở cổng, Đô Đô liền chạy ào vào sân, ngó đông ngó tây rồi lại chạy vào trong nhà.

Phụ thân, đây là nhà của chúng ta sao? Đô Đô ngẩng đầu hỏi Vu Hoài Minh.

Vu Hoài Minh ngồi xổm xuống xoa đầu Đô Đô: Thời gian qua đã để con chịu khổ là phụ thân không tốt, sau này chúng ta sẽ ở lại đây, đây là nhà của chúng ta

Không khổ, Đô Đô rất vui, lúc trước nhị thẩm nói Đô Đô là con hoang, sẽ không có nhà ở, nhị thẩm nói dối, Đô Đô đã có nhà, nhà vô cùng đẹp, vô cùng lớn, còn có đại ca ca, Trần gia gia, Tiêu thúc thúc, Tĩnh thúc thúc, Đô Đô rất thích mọi người, phụ thân không đi nữa có được không?

Vu Hoài Minh nhắm mắt che giấu thống khổ nơi đáy mắt, hắn ôm Đô Đô vào lòng, hôn trán bé một cái dỗ dành: Đô Đô là bảo bối nhỏ của phụ thân, phụ thân sẽ không để con chịu khổ nữa, sau này chúng ta sẽ không đi nữa, sẽ ở lại đây

Dạ Đô Đô vui vẻ reo lên, bé chạy vòng vòng trong nhà.

Khoảng nửa canh giờ sau, mọi người liền có mặt đông đủ ăn mừng Vu Hoài Minh có nhà mới.

Đô Đô chạy ra mở cổng: Trần gia gia, Tiêu thúc thúc, Tĩnh thúc thúc, đại ca ca

Ui chao, Đô Đô thật ngoan, nào gia gia cho cháu kẹo hoa quế Trần đại phu yêu thích xoa đầu Đô Đô.

Đô Đô cảm ơn gia gia

Chúng ta vào trong đi Trần Tiêu nói.

Bốn người đi vào chào hỏi Vu Hoài Minh.

Trần thúc, mọi người đừng khách sáo Vu Hoài Minh cười nói.

Ta cùng Trần Hàn nấu vài món ăn mừng, mọi người cứ nói chuyện

Trần Tiêu kéo Trần Hàn xuống bếp.

Ta cũng đi phụ một tay, Trần thúc, phiền thúc trông Đô Đô, Đô Đô ngoan ngoãn nghe lời Trần thúc biết không? Vu Hoài Minh xoa đầu bé.

Dạ

Cứ đi đi đừng lo lắng Trần thúc phắc tay với Vu Hoài Minh.

Lúc Vu Hoài Minh cùng Vương Đại Tĩnh xuống bếp, Trần Hàn cùng Trần Tiêu đang thương lượng nên nấu món gì.

Tảng thịt lớn thế này, chúng ta nướng thịt ăn đi, ngươi thấy được không? Trần Hàn hỏi Trần Tiêu.

Cũng được, lâu lắm ta chưa ăn đồ nướng, nhưng mà tảng thịt lớn thế này làm sao cắt nhỏ đây

Vương Đại Tĩnh đi vào, mang tảng thịt đi.

Để ta

Vậy đệ sẽ làm nước sốt ướp thịt, nướng lên sẽ ngon hơn Trần Tiêu nói.

Ngoài sân Vương Đại Tĩnh xử lý tảng thịt, Vu Hoài Minh đốt lửa than, trong bếp Trần Tiêu cùng Trần Hàn nói cười vui vẻ nấu thêm vài món.

Tay nghề nướng thịt của Vương Đại Tĩnh cùng Vu Hoài Minh phải nói rất tuyệt, thịt được nướng đến thơm ngào ngạt, một bàn đồ ăn phong phú được dọn lên.

Vì là ngày vui nên Vu Hoài Minh có mua chút rượu, hắn rót cho Trần đại phu trước kế tiếp là Vương Đại Tĩnh sau cùng là chung của hắn.

Trần Tiêu cùng Trần Hàn không uống được rượu nên đổi rượu thành trà.

Vu Hoài Minh nâng ly: Mấy ngày qua làm phiền mọi người

Vu đại ca không cần khách khí Trần Hàn cười nói.

Đúng vậy, ta nghe huynh nói đa tạ nhiều đến mức tai sắp đóng kén

Trần Tiêu nói xong mọi người đều phì cười.

Sau bữa cơm ngày đó, ba nhà qua lại rất thân thiết, Vu Hoài Minh cũng đã đến tiệm Trần Tiêu làm việc.

Đô Đô còn nhỏ cũng được hắn mang theo, nhiều khi bé chạy đến nhà Trần đại phu chơi.

Có Vu Hoài Minh phụ giúp, công việc tiến triển rất nhanh, đơn hàng của Trần Lưu thẩm cũng đã hoàn thành chỉ chờ ngày giao.

Không còn bận tâm nhiều Trần Tiêu liền chú tâm vào đơn hàng của Mễ phu nhân.

Một bộ trang sức mang ý nghĩa trường thọ, phải thiết kế như thế nào mới hợp lý đây?

Trần Tiêu cắn bút, tập trung suy nghĩ.

Ý tưởng không phải không có nhưng nó không hợp với lão phu nhân cho lắm.

Rối rắm một hồi, Trần Tiêu liền đặt bút vẽ.

Vì mải tập trung nên y không chú ý thời gian, ngừng bút trời đã hơi sẫm tối.

Khi tập trung làm gì đó thời gian trôi qua luôn rất nhanh

Cầm bản vẽ Thọ Tinh Tiên Ông đã hoàn thành một nửa lên xem, Trần Tiêu cảm thấy rất hài lòng.

Y sẽ thiết kế hai bản trang sức, một là vòng chuỗi hạt, hai là Thọ Tinh Tiên Ông, Mễ phu nhân chọn mẫu nào sẽ cho Tĩnh ca khắc mẫu đó.

Đây là y phỏng đoán sở thích của lão phu nhân, thường ở độ tuổi này người lớn tuổi sẽ không thích trang sức cài tóc hay vòng tay linh tinh mà lại thích các vật phẩm mang ý trường thọ, phúc tinh hơn.

Cuộn bản vẽ để sang bên, mai y sẽ vẽ tiếp phần còn lại, vài ngày nữa sẽ mang lên trấn cho Mễ phu nhân xem.

Tối đến tắm rửa sạch sẽ Trần Tiêu liền ôm chăn lăn trên giường.

Vương Đại Tĩnh thổi tắt nến, cũng lên giường.

Lúc sáng, huynh có gặp đường ca, đường ca gửi huynh ngân lượng đã mượn, cũng nói vụ mùa đã xong, đất ruộng trả lại cho đệ, ngày mai huynh định ra ruộng xem thử, buổi chiều sẽ cùng Vu huynh lên rừng bẫy thú rừng

Đệ muốn ăn nấm rơm, nho rừng

Vương Đại Tĩnh ôm Trần Tiêu vào lòng: Ừm, huynh sẽ tìm một ít cho đệ, dạo gần đây dạ dày đệ không tốt, hầm canh gà rừng cùng nấm rơm uống, bồi bổ cơ thể

Bầy thỏ đã lớn, lông chúng rất mượt còn ấm nữa, đệ không nỡ ăn hay chúng ta nuôi chúng đến già luôn ha, khi nhàm chán đùa cùng chúng cũng vui

Đệ thích là được

Ruộng đó huynh định xử lý thế nào?

Ruộng nước huynh định trồng lúa, ruộng cạn sẽ trồng rau cải, khoai lang hoặc bắp trái

Huynh tự quyết là được.

Đã lâu đệ chưa đến thăm tẩu tẩu, chiều mai đệ sẽ mang ít đồ ăn đến cho tẩu ấy, huynh lên rừng cũng phải cẩn thận, mấy ngày trước trời mưa, đường trên núi không dễ đi đâu

Ừ, huynh sẽ cẩn thận

Chiều ngày đó Trần Tiêu liền chuẩn bị ít canh bổ cùng bánh ngọt đi đến Trần gia.

Đã ba tháng y không bước vào cổng Trần gia.

Cốc cốc cốc.

Đến đây

Trần thị đỡ eo ra mở cửa.

Tiểu Tiêu, sao đệ lại đến đây? Mau vào nhà đi

Trần Tiêu mỉm cười cùng Trần thị đi vào trong.

Y đảo mắt một cái, không thấy bóng dáng những người khác đâu.

Hiện tại là thời điểm gieo hạt, phụ thân, mẫu thân cùng An Minh đã ra ruộng, tẩu đang mang thai không phụ được nên ở nhà nấu cơm.

Tiểu Tiêu, hôm nay thấy đệ đến đây tẩu rất vui.

Chuyện ngày đó An Minh đã kể với tẩu, Trần gia lại nợ đệ ân nghĩa.

Hôm nay đệ có đem đến cho tẩu ít canh bồi bổ cùng bánh ngọt, tẩu ăn thử xem có hợp khẩu vị không.

Trần Tiêu cười mang đồ ăn để ra bàn.

Biết Trần Tiêu không muốn nhắc đến chuyện đó Trần thị cũng hiểu ý không đề cập đến nó nữa.

Nàng thuận tay lấy một cái bánh cắn một miếng.

Đây là bánh gì vậy? Rất ngon

Đây là bánh bông lan trứng muối, được làm từ bột, phía trên đệ rải thêm ít thịt heo khô, vị mặn ngọt vừa phải, có thể làm món ăn vặt.

Trần thị cắn miếng bánh, mắt hơi ươn ướt.

Trần Tiêu thở dài một hơi: Oan có đầu nợ có chủ, chuyện nào ra chuyện đó, người có lỗi là thúc phụ không liên quan đến tẩu, dạo trước đệ rất giận, không kiềm được tính tình sợ gây ra đại họa nên mới tạm thời không đến thăm tẩu, cũng đã ba tháng, chuyện vẫn còn đó nhưng đệ đã bình tĩnh, tẩu không cần cầu xin giúp thúc phụ, đệ sẽ không tha thứ cho ông ấy

Tẩu...!Trần thị đành nuốt lời muốn nói vào lòng.

Thời gian qua không khí trong nhà rất ngột ngạt, phụ thân mỗi ngày đều trầm mặc không nói chuyện, mẫu thân thì cả ngày cứ hoảng hốt, nàng cùng An Minh rất lo lắng.

Bổn phận làm con sao có thể trơ mắt nhìn phụ mẫu như thế, chỉ là Trần Tiêu cũng không sai, đệ ấy hận là điều dễ hiểu, nàng cũng không thể gây khó dễ cho y.

Bánh rất ngon, đa tạ đệ Trần thị nhợt nhạt cười nói.

Cũng đã năm tháng rồi nhỉ? Trần Tiêu nhìn bụng Trần thị cười hỏi.

Trần thị gật đầu, vuốt ve bụng mình, nàng hạnh phúc nói: Đã năm tháng, đệ muốn sờ thử không?

Tay chân đệ vụng về sợ làm đau bé con

Nào có chuyện như thế, nào sờ thử đi

Trần Tiêu do dự một hồi liền vươn tay sờ thử, cảm giác thật kì lạ, một sinh mệnh nhỏ bé đang nương náo ở đây sao?

Cảm giác thế nào? Trần thị cười hỏi.

Trần Tiêu thu tay về, hơi ngại ngùng nói: Bụng tẩu rất to

Trần thị bật cười.

Đúng rồi, tẩu, Thái Hồng Ngọc đâu? Cô ta vẫn còn ở Trần gia chứ?

Trần thị lắc đầu: Hai tháng trước, người nhà cô ta đến đón về nói là đã định hôn sự cho cô ta, đón về để chuẩn bị thành thân nên cô ta đã rời đi lâu rồi

Cũng tốt, đệ thấy cô ta không có ý tốt, ở lại đây chỉ tổ đau đầu

Không sao người đã đi rồi, chúng ta lâu ngày mới gặp, nói chút chuyện vui vẻ đi, đệ dạo này thế nào?

Hai người trò chuyện một lát, Trần Tiêu liền rời đi.

Lúc ăn cơm trưa, Trần thị liền mang bánh ra cho cả nhà nói là Trần Tiêu tặng.

Trần lão gia tử cùng Trần lão thái không động đến, chỉ có Trần An Minh ăn một cái, phần còn lại Trần thị mang về phòng.

Đừng lo lắng, phụ thân cùng mẫu thân sẽ tốt lên Trần An Minh an ủi Trần thị.

Ừm, đợi bảo bảo ra đời, phụ thân cùng mẫu thân nhất định sẽ tốt hơn Trần thị vuốt bụng mình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.