Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 67: Chương 67




Trần Tiêu Trần An Minh vội đuổi theo, ngăn lại hai người.

Hiện tại tâm trạng của y đang rất tệ, khó tránh khỏi sẽ giận cá chém thớt, Trần Tiêu trầm mặt không lên tiếng.

Thấy thái độ của Trần Tiêu Trần An Minh cũng hiểu, hắn hướng y cúi người.

Trần Tiêu, ta thay mặt phụ thân tạ tội với đệ, ta biết có nói gì cũng vô nghĩa nhưng ta vẫn mong đệ có thể tha thứ cho phụ thân

Trần Tiêu không phản ứng, cùng Vương Đại Tĩnh đi vòng qua người Trần An Minh.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi Trần An Minh thở dài một hơi, thất vọng quay về.

Tĩnh ca ta nhớ phụ thân và mẫu phụ Trần Tiêu đang đi đột ngột lên tiếng, giọng của y còn hơi khàn khàn.

Vương Đại Tĩnh biết y đang khổ sở liền không nói nhiều, hắn nắm tay y đổi hướng đi về cuối thôn.

Trần Tiêu ngoan ngoãn đi theo sau hắn.

Đến trước mộ phần Vương Đại Tĩnh để y trò chuyện với phụ mẫu, bản thân thì nhổ cỏ dại xung quanh.

Trần Tiêu ngồi xổm trước mộ phần nhìn chữ viết đã ố màu trên bảng gỗ, y vươn tay phủi phủi, nhặt cành cây dưới đất đào một lỗ nhỏ trước mộ phần.

Lấy khóa trường thọ trong tay áo ra, Trần Tiêu dùng tay áo cẩn thận lau chùi.

Y ngắm khóa trường thọ trong tay một lát liền xé một đoạn ống tay áo, cẩn thận bọc nó lại sau đó để vào hố nhỏ lấp đất.

Trần Tiêu ta đã giúp ngươi lấy lại khóa trường thọ, ta để nó lại ở đây hi vọng ngươi có thể ở gần phụ mẫu của mình một chút.

Tai nạn của phụ thân ta cũng đã biết chân tướng, ta sẽ không tha thứ cho ông ấy, ta nghĩ nếu là ngươi ngươi cũng sẽ làm giống ta.

Phụ thân, mẫu phụ, Trần Tiêu cảm ơn mọi người, hi vọng mọi người sẽ được ở bên nhau.

Ta sẽ thường xuyên đến thăm mọi người.

Đến lúc quay về, Vương Đại Tĩnh ra hiệu cho Trần Tiêu lên lưng mình, hắn cõng y xuống núi.

Nằm trên tấm lưng dày rộng, ấm áp Trần Tiêu cảm thấy tâm trạng của mình đỡ hơn, y biết Vương Đại Tĩnh đang an ủi mình, cách thức vụng về nhưng lại vô cùng hiệu quả.

Thần kinh căng thẳng cả một buổi cộng thêm kích động ban nãy không thấy gì, hiện tại hơi ấm dưới người làm y cảm thấy rất an tâm, thần kinh buộc chặt không tự giác thả lỏng, mắt theo đó cũng đánh lại với nhau, một đường về nhà y ngủ đến an ổn.

Nghe hô hấp của người trên lưng, Vương Đại Tĩnh thả nhẹ cước bộ, cánh tay cứng rắn đỡ mông y cho y nằm thoải mái chút, một đường về thẳng nhà.

Sau sự việc ngày hôm ấy, Trần Tiêu cũng không lại đến Trần gia bất quá y vẫn thỉnh thoảng gửi đồ cho Trần thị nhưng người thì không đến, y tự nhận mình không phải thánh nhân, không từ bi, độ lượng như ngài, nếu cứ thường xuyên thấy Trần lão gia tử y cảm thấy bản thân sẽ mất khống chế cho nên tốt nhất là không gặp.

Thời gian này y đang tập trung cho con đường làm giàu của mình.

Những đại thần xuyên không trong tiểu thuyết nếu không có bàn tay vàng thì có tay nghề nấu ăn, còn y nhìn hai tay trống trơn của mình Trần Tiêu không nghĩ bản thân tinh thông nấu nướng, sau nhiều ngày đấu tranh y vẫn phải từ bỏ ý nghĩ này.

Lúc trưa sau khi ăn qua cơm, cầm theo ít bánh nướng và nước Vương Đại Tĩnh đã ra sau núi.

Vốn dĩ y muốn đi theo nhưng bị hắn lấy lý do nguy hiểm cự tuyệt.

Hừ, đi hai người nguy hiểm vậy đi một người không nguy hiểm à

Trần Tiêu cứ thế ngồi oán giận, đúng lúc này cửa lại vang lên.

Vương Đại Tĩnh ngươi có nhà không?

Trần Tiêu đứng dậy ra mở cửa.

Ai đấy?

Người ngoài cửa nghe y trả lời liền vui vẻ nói:

Ta là Trần Lưu thẩm, ở đầu thôn

Cửa mở ra Trần Tiêu nhìn thấy một phụ nhân ăn vặn có mấy phần khá giả tay đang mang rổ tre.

Tĩnh ca đã ra ngoài, thẩm kiếm huynh ấy có việc, nếu tiện thẩm cứ nói với ta, ta sẽ chuyển lời cho huynh ấy Trần Tiêu nói.

Nghe y nói thế Trần Lưu thẩm cười nói:

Tiện chớ sao không, chỉ là thẩm muốn đặt làm đồ hồi môn cho nữ nhi

Vậy mời thẩm vào trong, ta sẽ ghi lại yêu cầu của thẩm rồi chuyển cho Tĩnh ca

Trần Tiêu mở rộng cửa mời bà vào, Trần Lưu thẩm cũng không khách khí đi vào.

Rót cho bà ly trà ướp lạnh, Trần Tiêu liền bày giấy bút hỏi.

Không biết Trần Lưu thẩm muốn đặt đồ gì?

Trần Lưu thẩm uống hớp trà, nghe y hỏi bà liền đáp:

Một tủ quần áo nhỏ, hai rương gỗ to, một bàn trang điểm nhỏ, một hộp gỗ nhỏ dùng để đựng phấn son, trang sức và một gương đồng nhỏ, chỉ bấy nhiêu

Ghi lại những đồ Trần Lưu thẩm đặt, Trần Tiêu liền hỏi thêm:

Thẩm có yêu cầu gì về những món này không? Ví dụ như hình dáng, hoa văn,...!

Trần Lưu thẩm suy nghĩ một lát liền lắc đầu.

Thẩm không am hiểu về những thứ này, hai đứa cứ coi đó mà làm miễn sao đồ đẹp không làm nữ nhi thẩm mất mặt với nhà chồng là được, nữ nhi thẩm phải gả trấn trên nói tới đây Trần Lưu thẩm cười đến vui vẻ.

Thì ra vậy, bảo sao y thấy Trần Lưu thẩm hào phóng đến vậy.

Thẩm nghe thử ý kiến của ta nhé! Đồ hồi môn nên ta nghĩ phải trang trí sao cho may mắn mang ý nghĩa chúc phúc.

Tủ đựng quần áo sẽ có hai ngăn bên trong lại chia ra bốn tầng, cửa sẽ chạm trổ hình long phượng ngụ ý hôn nhân viên mãn, hạnh phúc, các cạnh sẽ chạm trổ tương tự như sóng nước, uốn lượn.

Rương gỗ thì đơn giản hơn, chúng ta sẽ đánh bóng, các cạnh thì khắc hoa văn.

Về phần bàn trang điểm, hộp trang sức và gương đồng, ta nghĩ sẽ hợp chúng làm một, gương đồng sẽ làm cố định trên bàn trang điểm như vậy sẽ không lo rơi xuống khi vô tình đụng trúng.

Hộp trang điểm thì ta nghĩ không cần thiết, bàn trang điểm này ta sẽ làm loại có ngăn kéo, phấn son để trong ngăn kéo không lo phủ bụi hay rơi vỡ.

Thẩm thấy thế nào?

Trần Lưu thẩm ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu, bà không ngờ song nhi này lại tài giỏi đến thế.

Trần Tiêu cười hỏi lại:

Trần Lưu thẩm, thẩm thấy ý kiến của ta có được không?

Trần Lưu thẩm gật đầu liên tục.

Thẩm không nghĩ lại tốt đến thế, chỉ nghĩ chúng cũng giống đồ dùng trong nhà, lấy gỗ ghép lại là xong, còn lo sợ nữ nhi bị người cười nhạo một phen, cứ theo ý ngươi làm, tiền không thành vấn đề

Trần Tiêu gật đầu báo giá tiền, thu tiền cọc, hẹn ngày giao rồi tiễn bà ra cửa.

Quay lại bàn nhìn bản vẽ ban nãy của mình đột nhiên trong đầu y toát ra một ý nghĩ.

Để kiểm chứng ý nghĩ của mình Trần Tiêu hăng hái bắt đầu viết viết, vẽ vẽ.

Cũng vì đơn hàng của Trần Lưu thẩm mà Vương Đại Tĩnh lại bận đến mức không có thời gian để thở.

Hai tháng nữa nhi nữ của Trần Lưu thẩm phải xuất giá, bọn họ phải giao trước mười ngày.

Một ngày bận rộn qua đi, Trần Tiêu ngồi trên giường, xoa thuốc cho tay.

Mấy hôm nay y phụ Vương Đại Tĩnh mài nhẵn và đánh bóng gỗ nên hai tay hơi phồng.

Sau hôm tâm sự lúc trước Vương Đại Tĩnh đã thông suốt không bắt y ngồi một bên nhìn nữa nhưng cũng không cho y làm nhiều chỉ giới hạn ở mài nhẵn và đánh bóng.

Đau sao? Vương Đại Tĩnh một thân hơi nước đi vào.

Trần Tiêu lắc đầu.

Cất thuốc vào ngăn tủ đầu giường liền chui vào chăn.

Chỉ hơi tê tê, không đau Y vươn đầu ra nói.

Vương Đại Tĩnh thổi tắt nến, vén chăn nằm vào kéo tay y qua kiểm tra.

Trong phòng tối đen cũng không thấy gì, hắn xoa bóp tay cho Trần Tiêu thấy không bị thương liền yên tâm.

Bên cạnh như lò sưởi ấm áp, Trần Tiêu liền dán qua, ôm chặt Vương Đại Tĩnh, đầu dán vào cọ cọ, đột nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ xấu xa, Trần Tiêu gian manh cười trộm..

Tay chân bắt đầu không an phận sờ sờ chỗ này chút lại bóp bóp chỗ khác chút, Trần Tiêu vui vẻ ăn đậu hủ người ta lại không phát hiện trên đầu đang có một ánh mắt nóng rực nhìn mình.

Khi Trần Tiêu tỉnh lại ý nghĩ đầu tiên muốn làm là đập đầu vô tàu hủ tự vẫn, thật mất mặt, đêm qua ngất giữa đường chưa kể đến người khơi mào mọi chuyện lại là y, vậy khác nào y chủ động câu dẫn Vương Đại Tĩnh, aaaa, để y chết đi, Trần Tiêu cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Hậu quả của việc chọc phá Vương Đại Tĩnh là sáng nay phải ăn cháo trắng với dưa muối.

Trần Tiêu im lặng nhìn bát cháo trắng.

Sao thế? Đệ cảm thấy không khỏe sao? Vương Đại Tĩnh đưa cho y ly nước ấm nhuận cổ họng.

Trần Tiêu lắc đầu nhận lấy ly nước uống vài ngụm rồi cúi đầu ăn cháo.

Vương Đại Tĩnh bên cạnh giúp y xoa bóp thắt lưng, thỉnh thoảng đút y vài miếng dưa muối.

Tối đến Trần Tiêu ngoan đến mức không thể ngoan hơn, đắp chăn liền nhắm mắt ngủ, không có nửa động tác dư thừa, Vương Đại Tĩnh thổi tắt nến, lên giường ôm y vào lòng, lại một đêm ngon giấc.

Vài ngày sau hai người lại bận rộn chuẩn bị lên trấn.

Tĩnh ca hay là để ta đi một mình được rồi, đồ của Trần Lưu thẩm vẫn chưa xong huynh ở lại nhà làm đi không cần cùng ta lên trấn Trần Tiêu vừa để đồ lên xe trâu vừa thương lượng.

Ôm một sọt đồ để lên xe, Vương Đại Tĩnh nhìn y nói:

Đường lên trấn xa, đồ nhiều huynh không yên tâm để đệ đi một mình, về đồ của Trần Lưu thẩm đệ cứ yên tâm huynh nắm chắc thời gian, sẽ không trễ hẹn

Vương Đại Tĩnh đã nói thế Trần Tiêu chỉ đành thỏa hiệp cùng hắn lên trấn.

Dạo gần đây sinh ý tiệm mộc của họ rất khá.

Ngoài đơn hàng của Trần Lưu thẩm còn có một số đơn hàng lẻ tẻ khác mặc dù không nhiều như của Trần Lưu thẩm nhưng tính ra huynh ấy phải bận rộn dài dài, bên cạnh lại không có trợ thủ.

Một người ôm hết việc sẽ rất vất vả, nghĩ xem ngoài làm việc ra thì thỉnh thoảng huynh ấy cũng vào núi săn bắn như hôm nọ huynh ấy vào núi một buổi khi về nhà họ lại nhiều ra một bầy thỏ con.

Vốn định bán nhưng thấy chúng dễ thương nên Trần Tiêu giữ lại nuôi.

Chậc, gần đây thời gian ở chung của họ rất ít, chẳng phải vợ chồng kết hôn sẽ có tuần trăng mặt sao, y với Tĩnh ca còn chưa có đâu.

Tuy hàng ngày đều ở chung nhưng là không có thời gian tình tứ.

Phải tranh thủ tuyển một trợ thủ phụ huynh ấy mới được, như vậy mỗi khi muốn đi chơi thì chỉ cần quăng việc cho trợ thủ, một công đôi việc, vừa có thể đi chơi vừa không lo trễ hẹn giao hàng.

Thật là một ý kiến hay, trên đường đi Trần Tiêu liền nói với Vương Đại Tĩnh, hắn không hai lời liền gật đầu đồng ý.

Trợ thủ tương lai:....!

Như ngày đó hai người lên trấn từ rất sớm, tranh thủ chỗ bày hàng.

Vận may không tệ chỗ cũ vẫn trống hai người liền nhanh chân bày hàng.

Trong lúc Vương Đại Tĩnh sắp xếp đồ đạc, Trần Tiêu liền ôm một sọt tre khác ra.

Lấy hai cái bát trống để lên bàn, mở vò gốm lấy ra hai ống tre, bên trong đựng đầy mì sợi, đổ ra bát, lờ mờ còn có hơi nóng bay lên.

Lúc sáng dậy sớm y đã nấu mì nước, để giữ nóng y đã luộc qua rồi cho mì vào ống tre, lại cho nước nóng vào vò gốm, cho ống tre vào bịt kín miệng vò, lại giữ ấm cho vò nên hiện tại mì vẫn còn nóng.

Lại ôm một vò gốm khác ra, hơi nóng trên đó làm tay y đỏ một mảng.

Để huynh Vương Đại Tĩnh lấy cái vò trong tay y, mở miệng vò, lấy ra hai ống tre.

Cẩn thận nóng Trần Tiêu nhắc nhở hắn.

Vương Đại Tĩnh cẩn thận mở nắp ống tre đổ nước vào bát mì, hương thơm liền tỏa ra.

Nước dùng y dùng xương gà để hầm, cho thêm nấm rơm, củ cải, gia vị đầy đủ, một nồi canh gà ngon lành liền hoàn thành.

Hiện tại tiền bạc hai người cũng có một chút nên Trần Tiêu không định tiết kiệm chút tiền ấy, thứ nên cần y đều mua nhờ vậy gia vị trong bếp đều đầy đủ.

Buổi sáng y thường ăn ít nên gắp bớt mì trong bát qua bát Vương Đại Tĩnh.

Vương Đại Tĩnh không nói gì nhưng trong bát Trần Tiêu lại nhiều thêm thịt gà và nấm rơm, Tiêu Tiêu thích ăn nấm rơm, hắn biết nên vào rừng hắn luôn tranh thủ hái nấm cho y.

Y bỏ vào ống tre rất nhiều thịt nên cũng không lo Vương Đại Tĩnh thiếu thịt ăn.

Sinh ý của sạp hàng không tệ như lần đầu, châu chấu bán rất khá chủ yếu là hài tử khóc nháo đòi mua, giá lại không đắc cứ thế bán được tầm mười con.

Thấy trời nóng lên người qua lại cũng ít đi, hai người liền dọn hàng, đem đồ để lên xe trâu, gửi xe ở đầu trấn lại quay trở lại trấn.

Mục đích hôm nay lên trấn cũng không phải bán đồ không.

Hai người một đường đi đến cửa hàng Kim Ngọc.

Tiểu nhị thấy hai người liền cười vui vẻ tiếp đón.

Hai vị khách quan đến xem hàng sao?

Xin chào, không phải đến xem hàng, tiểu nhị ca cho hỏi ở đây có mua bản vẽ không? Trần Tiêu cười lắc đầu nói.

Bản vẽ? Đó là cái gì? Tiểu nhị không hiểu hỏi.

Chính là bản vẽ thiết kế trang sức Trần Tiêu đáp.

Thì ra là vậy Tiểu nhị chợt hiểu, sau đó lại mời hai người vào trong:

Hai vị vào trong ngồi đợi chốc lát, ta đi mời chưởng quầy, chuyện này ta không quyết được

Được, làm phiền tiểu nhị ca Trần Tiêu khách sáo nói.

Đúng lúc này Vương Đại Tĩnh lại lên tiếng: Tiêu Tiêu, huynh đi mua đồ trong nhà sau khi xong việc huynh đến đón đệ

Xin lỗi tiểu nhị ca, đợi ta một lát Trần Tiêu cười xin lỗi sau đấy cùng Vương Đại Tĩnh đi qua một bên nói chuyện.

Sao vậy? Chẳng phải trong nhà còn nhiều đồ sao? Trần Tiêu thắc mắc hỏi.

Vương Đại Tĩnh cười lắc đầu:

Chuyện đệ nói huynh cũng không hiểu, ở lại chỉ có thể ngồi một bên không giúp ích được cho đệ, chưởng quầy huynh cũng đã gặp, nhân phẩm của ông ấy huynh có thể tin tưởng được, đệ cứ an tâm bàn chuyện, huynh tin tưởng đệ sẽ làm được

Ta mới không sợ Chưởng quầy chỉ là ta không muốn cùng huynh tách ra Trần Tiêu bĩu môi nói.

Trong thời gian đệ bàn chuyện huynh sẽ đi mua bánh rán cho đệ, sau đó quay lại đây, huynh ở ngay trước cửa hàng vừa đi ra đệ sẽ gặp được huynh ngay Vương Đại Tĩnh xoa xoa tóc y, ánh mắt lại dịu dàng như nước nhìn y.

Trần Tiêu đỏ mặt không được tự nhiên gật đầu.

Vậy ta vào trong rất nhanh sẽ trở ra

Nói xong liền chạy nhanh vào trong, thấy y đã vào trong Vương Đại Tĩnh liền nhấc chân rời đi.

Y phục Tiêu Tiêu rất ít hắn định tranh thủ không có mặt y mua cho y vài bộ nếu y có ở đây nhất định sẽ phản đối, hết cách ai bảo phu lang hắn rất đặc biệt.

Song nhi khác luôn muốn có thật nhiều y phục đẹp nhưng phu lang hắn thì khác, y nói chỉ cần vài bộ thay đổi là được khi nào rách lại mua mới không muộn.

Thật là một người đặc biệt và may mắn thay người đặc biệt này lại là phu lang của hắn.

Đời này định sẵn ôn nhu, yêu thương của hắn chỉ dành cho y..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.