Lạc Thần Tái Sinh

Chương 79-1: Vì yêu mà dũng cảm, vì yêu mà kiên cường (1)




Lâm Nhược còn chưa hoàn hồn, người vừa ôm lấy cô đã mạnh mẽ dùng sức kéo cô vào trong toilet bên cạnh, đóng cửa ‘rầm’ một tiếng.

“Ai thần kinh vậy! Đóng cửa mạnh như thế, hết cả hồn!”

“Tâm thần!” Hai người phụ nữ mắng xong đi ra rửa tay rồi rời khỏi khu vực toilet.

Lâm Nhược im lặng nhìn người đàn ông tiều tụy trước mặt. Chỉ chưa đầy hai tháng ngắn ngủi, mà anh đã gầy đi nhiều thế này. Đường viền khuôn mặt như bị gọt mất một lớp dầy vậy, chẳng lẽ anh không chịu ăn cơm đủ bữa sao?

“Em mang thai thật sao?” An Tiệp siết chặt hai vai Lâm Nhược, đôi mắt đen láy đã từng như cả vũ trụ mênh mông thần bí, hôm nay giăng kín tơ máu, trong mắt đều tràn ngập sự mong chờ và căng thẳng: “Tiểu Nhược, em mang thai thật sao?”

“Ừ.” Lâm Nhược gật đầu mỉm cười, “Mang thai An đại bảo rồi.”

Hai tròng mắt An Tiệp chợt phóng đại lên, anh buông vai Lâm Nhược ra, hai tay hơi siết thành nắm đấm, luống cuống căng thẳng đi qua đi lại trong gian phòng nhỏ hẹp. Có con, họ thực sự có con rồi.

Có con rồi, như vậy thì anh càng phải đẩy nhanh tiến độ của tất cả mọi việc lên, mới có thể bảo đảm được sự an toàn cho tính mạng của mẹ con họ.

“Tiểu Nhược!” An Tiệp lại siết chặt hai vai Lâm Nhược một lần nữa, hai cánh tay của anh dường như còn hơi run lên, “Tiểu Nhược, anh…”

Lâm Nhược che miệng An Tiệp: “An Tiệp, anh ngốc thật đấy! Muốn diễn kịch thì anh cũng nên tìm một người đồng nghiệp chứ! Ít ra diễn xuất cũng phải tầm ngang em mới được, nếu không, em về nhà nghĩ lại, thấy sơ hở khắp nơi, thì chẳng phải uổng phí hết cả sự khổ tâm tính toán của anh sao?”

“Em biết rồi à?!” An Tiệp không thể nói rõ được trong lòng mình lúc này cảm thấy buồn rầu nhiều hơn hay may mắn nhiều hơn. Anh chỉ biết rằng mình thực sự thở phào một hơi dài, trái tim vẫn treo cao của anh cuối cùng cũng về lại vị trí cũ.

“Giận dữ một hồi, ngồi nghĩ lại, thì mọi chuyện đều rõ cả.” Lâm Nhược hạ nắp bồn cầu, quay người ngồi xuống, nói: “Lúc đó giận quá không nghĩ được gì. Nhưng đến khi về nằm trên giường nhớ lại, thì mới thấy tư thế trên giường của hai người lúc đó không phải là tư thế tiểu xảo mà chúng ta hay dùng để quay phim sao. Hơn nữa, lúc cô gái kia kéo chăn lên che người, em còn thoáng nhìn thấy chiếc áo quây ở bên dưới.

Lâm Nhược bắt chéo hai chân, nói tiếp: “Ga giường không có chút nếp nhăn nào, chăn còn như thể vừa kéo ra để đắp lên lưng anh thôi, không phải giấu đầu hở đuôi thì là gì?” Lâm Nhược nhớ đến lúc cô và An Tiệp làm chuyện ấy, có lần nào mà không phải thay hết cả ga giường với vỏ chăn đâu. Lúc đó cô bị chọc tức nên dù thấy ga giường phẳng phiu không nhăn nhúm cũng không thấy lạ, không suy nghĩ gì nhiều.

Lâm Nhược giơ ngón trỏ lên: “Quan trọng nhất là, trong phòng hoàn toàn không có chút mùi hormone nào. Giờ nghĩ lại mới thấy, lông mày của cô gái kia còn khá giống anh, chắc là chị em họ gì đó bên đằng nội của anh đúng không?! Còn một vấn đề nữa, là Đại Binh biến mất vô duyên vô cớ.”

Nghe Lâm Nhược nói ra từng điểm từng điểm phát hiện và tổng kết của mình, An Tiệp chợt cảm thấy mình thực sự là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này.

Có thể gặp được Tạ Thiến trước kia, mới có được một An Thiên Vương biết vì yêu mà kiên trì, mà quý trọng.

Có thể gặp được Lâm Nhược hôm nay, mới có thể có một An Tiệp vì yêu mà càng trở nên dũng cảm, càng trở nên mạnh mẽ hơn!

Thời khắc này, An Tiệp vô cùng muốn nói cho mọi người biết, vợ của anh tên là Lâm Nhược! Không ai có thể so sánh được!

An Tiệp khom người ôm chặt Lâm Nhược vào lòng!

Dù ngày đó diễn kịch chỉ vì muốn bảo vệ cô an toàn hơn, nhưng khi nhìn thấy cô xuất hiện ngoài cửa, trong mắt lóe lên sự đau đớn, bản thân An Tiệp cũng đau lòng đến mức chỉ muốn giết chết chính mình.

Nhìn cô ung dung bình tĩnh mỉm cười ngồi xuống ghế trong phòng, dùng diễn xuất hoàn mỹ để giấu đi toàn bộ sự thống khổ, bàn tay giấu trong chăn của An Tiệp đã sớm siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, tứa máu đầm đìa.

Lâm Nhược mỉm cười ra khỏi phòng, An Tiệp xuống giường mặc áo lại, lặng lẽ bước tới cửa. Anh có thể nghe được tiếng thở hổn hển của Lâm Nhược dựa vào ván cửa, anh biết, cô đang tự trấn an chính mình.

Khoảnh khắc đó, anh thậm chí muốn đập tan cả lý trí, vứt bỏ tất cả để lao ra ôm chặt cô lại, quan tâm làm chó gì chuyện ám sát này nọ, quăng mẹ nó cả âm mưu quỷ kế đi, anh chỉ muốn ôm chặt lấy người phụ nữ anh đã yêu cả hai kiếp mà thôi.

Nhưng anh không thể! Anh đã từng trải qua rất nhiều lần sợ hãi tỉnh mộng lúc nửa đêm, đưa tay ra lại không thể bắt được Tạ Thiến, cái cảm giác tuyệt vọng ấy giống như cả trái tim đều bị đào rỗng tuếch, trống vắng như lao thẳng từ trên dốc xuống đáy vực thẳm vậy.

So với sinh ly tử biệt, anh tình nguyện chọn cách bảo vệ cô từ xa!

Không phải An Tiệp không nghĩ tới chuyện Lâm Nhược là người yêu tự do, tính tình phóng khoáng. Cô thích thì yêu, nếu không yêu nữa, thì thực sự vĩnh viễn cũng sẽ không yêu nữa.

Gần hai tháng qua, năm mươi bảy ngày, hơn một nghìn ba trăm sáu mươi tám giờ, tám vạn hai nghìn lẻ tám mươi phút, bốn trăm chín mươi hai vạn bốn nghìn tám trăm giây, không một giây nào trong lòng anh không bị dày vò.

Mỗi ngày chỉ có thể ép mình bình tĩnh lạnh lùng, không ngừng giải quyết công việc, giải quyết chuyện mà An gia gặp phải, dùng công việc để làm tê dại thần kinh của mình, mỗi ngày chỉ ngủ khoảng ba bốn tiếng đồng hồ. Nhưng dù vậy, khi nằm trên giường nhắm mắt lại, trong đầu anh đều tràn ngập hình ảnh Lâm Nhược, từng ngày từng ngày, đôi khi anh thậm chí còn tưởng rằng mình sắp không thể kiên trì nổi nữa.

Anh cố gắng thuyết phục chính mình, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ Lâm Nhược an toàn hơn! Dù rằng có lẽ Lâm Nhược vĩnh viễn cũng sẽ chỉ coi anh là người bạn bình thường, thậm chí là người qua đường.

An Tiệp đau đớn đến ho ra máu! Cuối cùng chỉ có thể nhờ vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được khoảng ba tiếng. Tất cả sự quyết đoán tuyệt tình của anh, vào khoảnh khắc nhìn thấy báo đưa tin nghi vấn Lâm Nhược có thai, rốt cuộc cũng bị đập tan hoàn toàn!

Lý trí của anh đã không còn khống chế được bước chân anh, muốn gặp cô, muốn ôm cô, muốn hôn cô!

Khi đầu óc anh còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã ôm lấy Lâm Nhược, kéo cô vào trong gian phòng này rồi.

Lâm Nhược cảm nhận được sự ướt át thấm vào cổ mình, tiếng An Tiệp nhẹ nhàng than thở bên tai: “Bà xã, cảm ơn em.”

Khi tất cả tình cảm dồn nén lại, đã không còn là anh yêu em nữa, mà là cảm ơn em! Cảm ơn em vì đã thông minh như vậy, cảm ơn em vì đã dũng cảm như vậy, cảm ơn em vì đã kiên cường như vậy, cảm ơn em, vì đã yêu anh!

Mũi Lâm Nhược cũng cay xè, rốt cuộc những ngày qua trong lòng người đàn ông này đã bị dày vò như thế nào. Rốt cuộc anh làm thế nào mà chịu đựng sự thống khổ đó, còn phải cố gắng giải quyết tất cả mọi khó khăn chỉ vì muốn bảo vệ cô an toàn, bảo vệ mọi người thân của anh an toàn?!

Anh nghĩ cho mọi người, muốn bảo vệ mọi người, nhưng lại đón hết mọi mũi dao về phía mình, mỗi một bước đi đều chảy máu đầm đìa, nhưng lại không hé lấy một lời!

Anh mạnh mẽ như vậy, nhưng đằng sau lớp vỏ mạnh mẽ đó, chỉ mình cô mới có thể nhìn thấy được sự đau đớn yếu đuối, căng thẳng và luống cuống của anh. Không phải người không cố kỵ gì mới mạnh mẽ, mà người có sự ràng buộc, dù sợ hãi cũng sẽ dũng cảm bước tới. Đó mới thực sự là mạnh mẽ.

Phụ nữ vì làm mẹ mà mạnh mẽ, còn đàn ông vì làm cha mà kiên cường!

Lâm Nhược vòng tay ôm vai An Tiệp, dần siết chặt hai cánh tay của mình, ôm chặt lấy anh: “Không chỉ mình anh muốn bảo vệ mọi người. Mọi người cũng muốn bảo vệ anh!”

Nghe tiếng khóc đè nén của người đàn ông vang lên bên tai, nước mắt của Lâm Nhược cũng dần trào ra.

Thân phận của họ đã định trước rằng cuộc đời họ không thể nào bằng phẳng được! Nếu đã vậy, thì họ chỉ có thể trở nên dũng cảm hơn, kiên cường hơn, lật đổ hết các thế lực để mở ra một thế giới mới thuộc về họ!

Vì yêu mà dũng cảm, vì yêu mà kiên cường!

Hai người ôm nhau một lúc lâu mới buông ra, An Tiệp đỏ bừng hai mắt nhìn Lâm Nhược: “Tiểu Nhược, xin lỗi em, anh thực sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn để bảo vệ em! Dù là đóng kịch thì ngày hôm đó anh cũng đã làm tổn thương em, em dùng gia pháp đi!”

“Phụt, anh mà không nhắc thì em cũng quên là chúng ta vẫn còn gia pháp đấy.” Lâm Nhược lau nước mắt trên mặt, bĩu môi với An Tiệp: “Quay người lại, nhấc mông lên!”

An Tiệp nghe theo, Lâm Nhược giơ tay vỗ mạnh hai cái xuống mông An Tiệp không chút nương tay.

“Nguôi giận chưa?” An Tiệp quay lại ngồi xổm xuống, cầm tay Lâm Nhược xoa xoa cho cô. Lực đánh đều phản ứng qua lại, đánh mạnh như thế thì tay đau lắm…

“Em vốn đâu có giận.” Lâm Nhược bĩu môi, nói: “Chỉ hơi khó chịu thôi. Anh dựa vào cái gì mà đòi gánh chịu tất cả mọi khó khăn nguy hiểm lên vai mình, dựa vào cái gì mà tự quyết định rằng em sẽ không thể bảo vệ tốt chính em. Anh coi thường em quá đấy.”

“Anh biết tiểu Nhược của anh rất lợi hại, nhưng chẳng phải là anh quan tâm quá nên mới bị loạn sao! Bọn họ ẩn trong bóng tối, em lại ở ngoài sáng, thế nào cũng sẽ có lúc khó phòng bị được.” An Tiệp siết chặt tay Lâm Nhược, “Dù chỉ là một phần vạn, thì anh thực sự cũng không thể nào chịu đựng được.”

“Thế nên, không phải em cũng tương kế tựu kế đấy à.” Lâm Nhược mỉm cười, “Em sẽ điều tra ra kẻ nào đã làm lộ tin em mang thai ra ngoài, ngày mai sẽ có giấy chứng nhận và xét nghiệm của bệnh viện, chứng minh em hoàn toàn không mang thai. Anh cứ yên tâm làm việc của mình, chuyện bên này em sẽ xử lý tốt.”

Khóe môi An Tiệp cũng khẽ cong lên: “Tiểu Nhược, chúng ta đi đăng ký đi. Em giỏi thế này, không biết sẽ còn thu hút sự chú ý của bao gã đàn ông khác. Anh thấy không an toàn.”

“Phì, An Tiệp, anh đủ rồi đấy! Anh còn chưa biết em là người thế nào à.” Lâm Nhược lườm An Tiệp, nói: “Hộ khẩu ở nhà em cơ, hay là em nhờ anh Hai gửi cho anh nhé.”

“Ừ, ngày mai nhờ anh Hai gửi chuyển phát nhanh cho anh đi.” An Tiệp nói: “Chúng ta đăng ký ở ngay thành phố H.”

“Chuyện này làm bí mật thôi, không biết có ai quen biết cục dân chính ở đây không. Nhờ người đó cầm riêng dấu ra đóng giúp chúng ta thì mới không bị phát hiện.”

“Nhà Lâu Kiều chuyên huấn luyện vệ sĩ riêng cho các gia tộc lớn, quen biết rất rộng rãi, chắc sẽ có cách.” An Tiệp nghĩ chút rồi nói: “Anh tự tìm người cầm dấu ra cũng được.”

“Không được, đám khốn kiếp đó rất giảo hoạt, lỡ bị phát hiện thì những khổ sở anh phải chịu thời gian vừa rồi đổ ra sông ra biển hết à. Nếu bên phía Lâu Kiều không được thì để em nghĩ cách, dù thế nào anh cũng không thể ra mặt được.” Lâm Nhược nói rồi đưa tay xoa lên gò má gày gò của An Tiệp, “Món nợ này, em muốn đòi lại hết không thiếu một phần nào từ bọn chúng.”

“Được.” An Tiệp cọ cọ mặt vào lòng bàn tay Lâm Nhược, nhỏ giọng nói: “Anh nhớ em, nhớ sắp phát điên lên rồi.”

“Ngốc.” Lâm Nhược cúi đầu ngậm môi An Tiệp, đầu lưỡi mềm mại đảo nhẹ quá rồi trượt vào miệng An Tiệp.

An Tiệp lập tức vòng tay ôm Lâm Nhược, đặt cô lên vách gian phòng, biến bị động thành chủ động, làm nụ hôn xa cách lâu ngày này càng trở nên sâu sắc hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.