Lạc Thần Tái Sinh

Chương 77-1: Hở hơi ga (1)




Mùi này là mùi gì? Ba người Lâm Nhược chưa ai từng biết nấu cơm nên không rõ lắm, bàn bên cạnh lại có người biết.

“Sao lại có mùi ga nhỉ?” Cô gái trẻ bàn bên cạnh hít hít một cái, nói.

“Chẳng lẽ bị hở hơi ga à?”

“Sao thế được! Cậu đừng dọa tớ! Hở hơi ga là dễ nổ nhà lắm đấy!”

“Hình như mùi ga bốc từ dưới giếng trời lên, nhắc ông chủ một câu đi.” Bạn cô gái trẻ đi tới, cúi đầu gọi vọng xuống giếng trời: “Ông…”

Giếng trời kéo thức ăn lên nối thẳng đến phòng bếp, mà phòng bếp là một không gian riêng biệt dùng kính quây bốn phía, trừ ô cửa truyền thức ăn ra thì tương đương với một căn phòng kín mít. Nếu đúng là bị hở hơi ga, tiếng hô to sẽ chỉ khiến căn phòng nổ mạnh hơn!

“Đừng hét!” Lâm Nhược vươn người qua bịt miệng bạn cô gái kia, “Khi bị hở hơi ga tuyệt đối không được hét to, nếu không sẽ xảy ra nổ ga, hiểu không?”

Bạn của cô gái trẻ gật đầu ra vẻ đã hiểu.

Lâm Nhược buông cô ấy ra, nói với Mặc tiểu ngốc và Đại Binh: “Có lẽ ông chủ dùng bếp ga xong quên khóa lại, tôi xuống báo với ông ấy một câu.”

“Tôi đi chung với chị.” Đại Binh đứng dậy.

Mặc tiểu ngốc nhét hết xửng bánh bao nóng hổi vào cái túi to của mình, cũng đứng lên đi theo.

Ba người xuống cầu thang quay lại tầng một, nhưng bên dưới không hề có mùi gì gay mũi như bên trên.

Nữ phục vụ bàn chờ dưới tầng một để bê đồ ăn lên nhìn thấy nhóm Lâm Nhược đi xuống liền nhiệt tình bước tới đón, hỏi: “Sao mọi người vừa đến đã đi? Anh đẹp trai, anh ăn hết bánh bao của mình rồi à?”

Mặc tiểu ngốc cảm thấy ánh mắt của nữ phục vụ này nhìn mình rất kỳ quái, y như con sói đói nhìn thấy con thỏ vậy, còn sáng lên nữa chứ.

Lâm Nhược nói: “Cô phục vụ, phòng bếp các cô dùng bếp ga xong quên khóa hay sao ấy, trên tầng hai nồng nặc mùi ga.”

“Vậy à?” Nữ phục vụ ngạc nhiên đi về phía phòng bếp tường kính, mở cửa hông ra, hơi ga nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cô ta lùi vội ra ngoài.

Người phục vụ bịt miệng lại rồi bước vào trong, huých huých người đàn ông đang cán bột làm há cảo: “Ông chủ, sao trong phòng bếp đầy hơi ga thế này, ông không ngửi thấy à?”

Ông chủ quay đầu sang, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang rất dầy. Vì bị cảm, muốn giữ vệ sinh nên ông ta đeo khẩu trang.

Người phục vụ á khẩu, sao cô ta lại quên mất ông chủ đang bị cảm chứ!

“Ông chủ, có phải ông dùng bếp ga mà quên khóa van không?” Người phục vụ vừa nói vừa đi sang kiểm tra mấy bình ga đặt ở trên mặt sàn bên cạnh, “Thấy rồi, ơ?”

Đại Binh cũng vào theo: “Sao thế?”

“Sao đường ống bình ga lại bị thủng nhỉ? Tôi nhớ lúc sáng đi kiểm tra, rõ ràng vẫn còn lành mà?” Người phục vụ nhíu mày, lập tức khóa van bình ga kia lại.

Người bán hàng rút đoạn đường ống thủng ra, sau đó mở cánh cửa thông ra ngoài cửa hàng để thông khí.

Đại Binh cúi xuống nhặt đoạn đường ống lên nhìn, lông mày chợt nhíu lại. Đường ống dẫn này không phải bị mòn thủng mà là bị người ta dùng thứ gì đó sắc như đao hay dao nhíp để cắt thủng.

Nếu đóng kín hai cánh cửa phòng bếp, thì trừ khoảnh giếng trời truyền thức ăn lên tầng hai ra, chẳng khác nào một không gian kín. Hơn nữa, chỉ cần truyền thức ăn lên tầng hai cũng sẽ rung chiếc chuông trên sợi dây, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến hơi ga phát nổ.

Nhìn ông chủ tiệm đeo khẩu trang hoàn toàn không biết gì, Đại Binh càng nhíu mày sâu hơn.

Hơi ga không hở sớm không hở muộn, lại cố tình xảy ra lúc họ đến đây ăn cơm, là trùng hợp, hay cố tình nhằm vào họ?

Đại Binh cầm đoạn đường ống ra đưa cho Lâm Nhược: “Có người cố tình dùng vật nhọn cắt đường ống.”

Lâm Nhược nhìn đoạn đường ống mỉm cười rồi nói với ông chủ: “Ông chủ, gần đây ông có xích mích với ai không?”

Ông chủ nghiêm túc suy nghĩ, hình như trừ cãi nhau với vợ ra, ông ta cũng không xích mích với ai cả.

Người phục vụ cũng đi tới, nói: “Ông chủ của chúng tôi rất tốt tính, quan hệ với mọi người xung quanh cũng đều rất tốt, từ trước tới giờ chưa xích mích cãi cọ gì với ai.”

“Vậy có phải vì cửa hàng đông khách quá nên bị ghen tị không?” Lâm Nhược đưa đoạn ống kia cho ông chủ, “Cái này là do có người cố tình cắt thủng, tình huống vừa rồi, nếu truyền thức ăn lên tầng hai, hoặc ông chủ lại bật bếp bên này lần nữa, thì đều gây ra nổ ga cả.”

Ông chủ và phục vụ đều trợn tròn mắt nhìn. Người phục vụ xông tới xắn tay áo tức giận nói: “Ai mà thất đức đi làm cái chuyện điên rồ thế này chứ? Không sợ vào tù bóc lịch à?”

“Nếu xảy ra cháy nổ, thì cả ông chủ trong bếp và nhân viên nhà hàng cùng với khách khứa đều có thể mất mạng. Chuyện này không phải chuyện nhỏ.” Lâm Nhược dừng một chút, nói tiếp: “Thế nên, mọi người mau báo cảnh sát đi.”

“Vâng, ông chủ, chuyện này phải báo cảnh sát.” Nữ phục vụ nói: “May mà lần này phát hiện sớm, không xảy ra chuyện gì, nhưng chưa biết chừng sẽ còn có lần sau nữa! Kẻ địch ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài sáng, thực sự khó mà phòng bị được.”

Khóe môi Đại Binh hơi run lên, cô gái này xem phim kiếm hiệp nhiều quá à?!

Ông chủ đã hơn 50 tuổi, nhìn cũng biết là người thật thà chất phác: “Vậy chúng ta báo cảnh sát đi!”

Nữ phục vụ lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, bấm 110: “Alo, chào anh, chúng tôi muốn báo án. Địa chỉ là tiệm mì số 89 phố Hoa Bài, khu điện ảnh thành.”

Chờ nữ phục vụ ngắt điện thoại, Lâm Nhược mới cười nói: “Xem ra hôm nay không có cơ hội để nếm thử tài nghệ của ông chủ rồi, lần sau tôi sẽ quay lại. Vừa rồi đồ chúng tôi đặt hết bao nhiêu tiền?”

“Không cần trả tiền, không cần trả tiền.” Ông chủ vội xua tay cười hiền, “Nếu không nhờ các cô phát hiện ra bị hở hơi ga, thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa. Cảm ơn các cô.”

“Vậy cũng được.” Lâm Nhược cười gật đầu, cất tiền đi nói: “Chúng tôi về trước, tạm biệt!”

Tạm biệt ông chủ và nữ phục vụ, rời khỏi tiệm mì rồi, Lâm Nhược mới nói: “Đại Binh, cậu đi theo dõi cẩn thận xem kết quả điều tra thế nào.”

“Vâng.” Đại Binh quay lại đi về phía tiệm mì, nấp ở chỗ tối quan sát.

Lâm Nhược và Mặc Lâm quay về khách sạn, dọc đường đi, Lâm Nhược càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể vụ hở hơi ga này là nhắm về phía cô, vì thời gian xảy ra quá trùng hợp. Hơn nữa, lúc ấy trên tầng hai cũng chỉ có bọn họ gọi đồ ăn.

Nếu đúng như vậy, chứng tỏ luôn luôn có người thầm giám sát cô.

“Mặc tiểu ngốc, giao cho cậu một nhiệm vụ.”

“Nói đi.” Mặc Lâm gật đầu.

“Mấy ngày này, cậu chú ý quan sát xung quanh tôi một chút, xem có phải có người thầm giám sát tôi hay không.”

“Chuyện này quá đơn giản.” Mặc Lâm nói, “Cô trốn đi.” Nếu không thấy Lâm Nhược đâu, kẻ theo dõi chắc chắn sẽ cuống cuồng lên để lộ tung tích.

“Sáng mai bắt đầu quay phim rồi, làm sao trốn được.” Lâm Nhược lắc đầu, “Bình thường cậu cứ chú ý xung quanh hơn một chút là được. Còn nữa, chuyện này cậu đừng nói cho A Lâm và Lâu Kiều.” Lâm Nhược không muốn để Tạ Lâm đã bận rộn vì cô rồi còn phải lo lắng đề phòng khắp nơi nữa.

Mặc Lâm trầm mặc lườm Lâm Nhược một cái, nói: “Nói với Tạ Lâm làm gì? Liên quan gì đến cô ấy?”

Cách suy tư của người ngốc quả nhiên khác hẳn người bình thường, rất trực tiếp nhưng lại chính xác.

Khi Lâm Nhược và Mặc Lâm quay về đến khách sạn, Lâu Kiều và Tạ Lâm cũng đã quay lại, phía sau còn có thêm đồng chí Pierre nữa.

Vừa nhìn thấy Lâm Nhược, mắt Pierre sáng rực lên lao thẳng tới.

Mặc Lâm không thèm chớp mắt lấy một cái, giơ chân đạp thẳng Pierre đang nhào tới ra bên ngoài.

“Đã khuyên ông ấy từ lâu rồi, có gì từ từ nói chuyện, cứ động tay động chân thế nào cũng ăn đập mà.” Lâu Kiều vòng tay trước ngực châm chọc.

Lâm Nhược nhịn cười bước tới đỡ Pierre dậy: “Ông Pierre, còn chuyện gì nữa sao?”

“Ký hợp đồng! Tôi bằng lòng chờ cô quay xong !” Để bày tỏ thành ý và sự quyết tâm của mình, Pierre còn nghiêm túc gật đầu, “Bất cứ lúc nào cũng được!”

“Thôi được!” Giữ lại cho mình thêm một chút cơ hội cũng không có gì không tốt. Lâm Nhược gật đầu, “Chờ tôi có thời gian rảnh, chúng ta có thể nói chuyện sau.”

“Ok! Quyết định thế nhé!” Pierre sợ Lâm Nhược đổi ý, vừa nói vừa đưa tay ra, “Người Trung Quốc các cô hay thích nói câu, đập tay thay lời thề!”

Nếu có thể làm được thì đương nhiên sẽ làm, nếu không làm được, có thề cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lâm Nhược thầm phỉ nhổ trong lòng, ngoài mặt vẫn cười tươi rất chân thành: “Được! Đập tay thay lời thề!”

Có được lời hứa của Lâm Nhược rồi Pierre mới hài lòng quay về.

“Cứ cảm giác thần kinh của ông Pierre này cũng không bình thường thì phải.” Tạ Lâm đẩy gọng kính, nói: “Không phải mọi người đi lâu rồi à? Sao giờ mới về đến khách sạn?” Hỏi xong, Tạ Lâm lại chợt cảnh giác: “Lâm Tiểu Nhược, có phải em lại đi ăn mấy thứ linh tinh không hả?”

“Đâu mà.” Lâm Nhược lập tức giơ hai tay lên cam đoan, “Mặc tiểu ngốc chưa ăn cơm, em dẫn cậu ấy đi mua bánh bao. Đó, cậu ấy còn đang cầm trong tay kìa.”

“Thật sao?” Tạ Lâm không tin, với diễn xuất của Lâm Nhược, thì dù nói dối cũng khó mà nhận ra được.

“Thật mà. Nếu em ăn đồ linh tinh thì làm sao về nhanh thế này được.” Lâm Nhược chỉ Mặc Lâm ở bên cạnh, “Không tin chị hỏi Mặc tiểu ngốc đi, xem có phải bọn em đi mua bánh bao rồi quay về ngay không. Cậu ấy không biết nói dối mà.”

“Mặc Lâm, tiểu Nhược nói thật không? Cô ấy thực sự không ăn linh tinh chứ?”

Mặc Lâm gật đầu không chút do dự: “Không có.” Gọi mà chưa ăn, cũng choi như không ăn rồi. Anh ta có nói dối đâu.

“Được rồi, tạm thời tin em.” Tạ Lâm nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Đại Binh đâu?”

“Em nhờ cậu ấy đi lo chút việc.” Lâm Nhược xem đồng hồ trên tay Tạ Lâm, hỏi: “A Lâm, ngày 20 có thể sắp xếp cho em chút thời gian rảnh không?”

“Sinh nhật của An thien vương, chị biết thừa em sẽ xin nghỉ ngày đó nên đã sớm để trống lịch làm việc ra cho em rồi.”

“A Lâm nữ vương anh minh thần võ thiên thu vạn đại!”

“Lâm tiểu Nhược, cô nghĩ chị cô đây là pê đê chắc! Muốn ăn đòn à!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.