Lạc Thần Tái Sinh

Chương 74-1: Có hoạn nạn mới biết chân tình (1)




Tay ba Lâm hơi khựng lại, thở dài đặt đũa xuống nói: “Hình như có người gửi tài liệu gì đó lên trên, rất có thể ông cụ An sẽ bị đưa đi điều tra! Còn cụ thể là chuyện gì thì ông cụ An cũng không nói, có điều, nhìn vẻ mặt ông cụ An thì số tài liệu kia tám chín phần là thật.”

Quả nhiên An gia có chuyện!

“Người ta có nói khi nào sẽ đưa cụ An đi không ạ?” Lâm Nhược nghĩ rồi hỏi.

“Có lẽ có người cố tình để lộ tin cho ông cụ An để ông tính toán sớm. Còn về phía bên trên kia thì tạm thời chưa thấy nói gì.” Ba Lâm thở dài, “Ông cụ An là lão tướng còn sống sót bước ra từ cõi chết, không ngờ đến khi về già rồi còn có thể bị thẩm tra, thật đúng là…” Ba Lâm cảm thán.

Lâm Nhược nhíu mày, nếu bên trên còn chưa nói gì, chứng tỏ trong thời gian ngắn hẳn sẽ không động đến An gia. Có lẽ họ đang cân nhắc lợi và hại nếu lật đổ An gia, cũng có thể là đang đan lưới rộng hơn nữa để tung một cú bắt gọn cả An gia!

“Ba, vậy lúc ba nói chuyện từ hôn, ông nói thế nào ạ?”

“Ông cụ đồng ý.” Nói xong, ba Lâm đứng dậy rời khỏi phòng ăn đi lên phòng ngủ trên tầng hai, một lát sau lại quay trở về, trên tay cầm theo một thứ gì đó.

“Chiếc đồng hồ quả quít này là tín vật đính hôn mà năm xưa ông nội con và ông cụ An đưa cho nhau. Ông nội con vì đỡ hộ phát súng cho ông cụ An nên mới qua đời, trong lòng ông cụ An rất áy náy, cũng nhớ mãi chuyện cũ, nên mới quyết định hôn ước giữa An gia và Lâm gia. Bây giờ có thể An gia sẽ gặp nạn, ông cụ cũng không muốn liên lụy Lâm gia.” Vừa nói, ba Lâm vừa đưa đồng hồ quả quít cho Lâm Nhược, “Khi biết chuyện, ba vốn định tạm thời cứ để chuyện hôn ước lại đã, nhưng ông cụ cố tình muốn hủy bỏ. Haizzz.”

Lâm Nhược trầm mặc cầm chiếc đồng hồ quả quít, ông cụ An là người lăn lộn trong giới chính trị cả đời, nếu lúc trước ông nói sau khi An gia và Lâm gia kết thân, sẽ không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ với hai nhà bọn họ, thì tất nhiên ông đã chắc chắn mười phần về chuyện đó. Nhưng hiện giờ ông lại đột ngột thay đổi, rốt cuộc số tài liệu kia có thể ảnh hưởng đến An gia như thế nào?!

Cô phải tới An gia một chuyến! Dù là vì An Tiệp, cô cũng phải đi!

“Ba, mẹ, anh Hai, bây giờ em phải tới An gia một chuyến.” Lâm Nhược đứng dậy nói.

Lâm Nhược vừa đứng lên, Mặc Lâm cũng lập tức đứng lên theo. Tốt quá, không phải ăn mấy thứ đáng ghét này nữa rồi, đi mau thôi!!!

“Nhược nhi.” mẹ Lâm thận trọng hỏi, “Con nghiêm túc với An Tiệp à?”

Chưa có lúc nào Lâm Nhược khẳng định hơn lúc này, cô thực sự yêu An Tiệp, dù rằng anh rất có thể trở thành phạm nhân, thì cô cũng không thể nào bỏ rơi anh, rời xa anh!

“Mẹ, tình cảm của con dành cho An Tiệp, cũng giống như tình cảm của mẹ dành cho ba vậy!”

Mẹ Lâm gật đầu mỉm cười: “Mẹ hiểu rồi. Con đi đi, dù có chuyện gì, thì ba mẹ cũng luôn là hậu thuẫn của con.”

Lâm Nhược bước tới ôm mẹ Lâm: “Mẹ, con cảm ơn mẹ!” rồi lại ôm ba Lâm, “Ba, con cảm ơn ba.”

Lâm Nhiên cũng đứng dậy: “Để con lái xe đưa bé út tới An gia.”

“Ừ.” Ba Lâm gật đầu, “Có chuyện gì gấp thì gọi điện báo cho ba. Tuy hiện giờ Lâm gia chúng ta không xuất hiện nhiều, nhưng bình thường cũng không ai dám chọc vào!”

“Con biết rồi ạ.” Lâm Nhược mỉm cười rồi rời khỏi Lâm gia cùng Lâm Nhiên và Mặc Lâm.

Khi vừa đến cửa Cẩm Giang Hoa Uyển, xe của họ bị chặn lại: “Xin hỏi các vị tìm ai?”

Lâm Nhược ấn cửa kính xe xuống: “Tôi là Lâm Nhược, tôi tìm bà An.”

“Xin chờ một chút.” Cảnh vệ quay lại phòng trực ban, bấm điện thoại, “Alo, xin chào, đây là phòng trực ban, có một cô gái tên Lâm Nhược tìm bà An, xin hỏi bà An có biết cô ấy không ạ?”

“Vâng vâng, được rồi ạ.” Cảnh vệ cúp máy rồi đi ra, nói: “Bà An nói không quen cô Lâm Nhược, mời các vị quay về đi.”

Mẹ An từ chối gặp cô sao?!

Cảnh vệ ở cửa tiểu khu đều được trang bị súng đạn đầy đủ, họ không thể xông vào được. Lâm Nhiên đành phải quay xe ra ngoài đường quốc lộ trong ánh mắt cảnh giác của cảnh vệ.

Lâm Nhược rút điện thoại ra gọi cho bà An, nhưng chỉ vừa được hai tiếng chuông, đầu dây bên kia đã dập máy, gọi lại cũng vẫn bị dập máy. Cô nhíu mày lại gọi cho An Tiệp, tiếng chuông đổ dài chưa từng có, một lúc sau mới có người nhận.

“An Tiệp.”

“Em ở ngoài cửa tiểu khu à?” Giọng An Tiệp vang lên ở đầu dây bên kia, vẫn bình tĩnh như xưa.

“Vâng.”

“Chờ anh.” An Tiệp cúp máy rồi đi ra cửa.

Mắt bà An đỏ hồng, mọi người trong An gia đều ngồi đầy trong phòng khách, không ai nói được lời nào.

Ông cụ An nói: “Tiểu Tiệp, sau khi ra ngoài rồi, đừng quay về nữa. Ngày mai ông sẽ xóa tên cháu khỏi hộ khẩu An gia.”

Nước mắt bà An rơi xuống: “Ba, thật sự chỉ có cách này thôi sao?”

Ba An ôm vai vợ mình, lặng lẽ an ủi và ủng hộ.

“Đây là cách tốt nhất.” Ông cụ nói, “Bây giờ còn có thể giữ cho tiểu Tiệp theo nghiệp chính trị đã là tốt lắm rồi. An Bân và An Hàn cũng nhanh chóng rút chân ra thôi. Ông sẽ sắp xếp cho hai đứa nhập ngũ.”

“Ông nội, cháu tự có tính toán riêng, không định nhập ngũ ạ.” An Hàn nói.

An Bân liếc nhìn An Hàn một cái, rồi nói: “Cháu nhập ngũ.”

“Được rồi. Anh cả, anh Hai, anh Ba, anh Tư vào phòng làm việc của ba. Những người khác đi nghỉ ngơi đi.”

An Tiệp đứng ở cửa chợt ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ An, nét mặt bình thản không có chút bối rối nào: “Ông ngoại, rốt cuộc tài liệu đó là gì? Không thể cho chúng cháu biết được sao?”

“Có một số việc các cháu không thể biết được.” Ông cụ An phẩy tay, nói: “Đi đi, sau này làm việc phải cẩn thận, khép mình một chút, đừng để người ta nắm được nhược điểm.”

“Ông nội, số tài liệu đó nhằm thẳng vào An gia sao ạ?” An Hàn cũng hỏi.

“Không phải An gia thì cũng là An gia, các cháu đừng hỏi nữa! Phải làm gì thì làm đi.” Nói xong, ông cụ An quay người đi.

“Tiểu Tiệp, cháu đi đi!” Bà cụ An vỗ nhẹ vào lưng bà An, “Sau này An gia có thể tiếp tục đứng vững trên chính đàn hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào cháu.”

“Bà ngoại, cháu hiểu ạ. Mẹ, chỉ là gạch tên trên giấy tờ, không phải cắt đứt quan hệ thực sự, mẹ đừng buồn mà.” An Tiệp bước tới ôm bà An, nói: “Con ra gặp tiểu Nhược trước đã. Muộn thế này còn tới đây, chắc cô ấy cũng rất lo lắng.”

“Con đi đi.” Bà An lau nước mắt, thở dài, “Hai đứa vốn có hôn ước với nhau, giờ lại hủy bỏ rồi. Con trai, con phải bắt người về cho bằng được nhé.”

“Mẹ cứ yên tâm.” An Tiệp khẽ gật đầu với những người khác rồi rời khỏi An gia.

Lâm Nhược đứng chờ bên ngoài đường cái, thấy An Tiệp vẫn bước ung dung như bình thường, trong lòng cô chợt thấy yên tâm hơn rất nhiều. Chỉ cần bản thân không gục ngã, những chuyện khác đều có thể bắt đầu lại từ đầu!

Ra khỏi tiểu khu, An Tiệp chỉ thoáng nhìn đã thấy ngay Lâm Nhược đang đứng trên đường cái ở phía Bắc cửa tiểu khu, không khỏi sải bước nhanh hơn.

“Anh đứng yên đó!” Lâm Nhược chợt lên tiếng, “Để em đi tới!”

Những lần trước luôn là An Tiệp đuổi theo cô, lại gần cô, lần này, hãy để cô trở thành điểm tựa của anh trong lúc anh khó khăn nhất.

An Tiệp dừng bước. Lâm Nhược chậm rãi bước về phía trước, càng bước càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy như bay, lao vào lòng An Tiệp.

An Tiệp mở rộng hai cánh tay khóa chặt Lâm Nhược vào lòng mình.

Lâm Nhược cũng đưa tay ôm anh, giữa hai người lúc này, chỉ có cái ôm lặng lẽ ấy, nhưng lại hơn hàng ngàn vạn lời nói!

Lâm Nhiên đứng cách đó không xa nhìn lại mà hậm hực trong lòng, bé út bảo bối của họ trưởng thành rồi lại bị một gã đàn ông như thế bắt đi mất, nghĩ thôi cũng thấy không cam lòng chút nào!

“Hừ hừ.” Lâm Nhiên hừ một tiếng rồi bước tới, “Đang ngoài đường đấy, để ý hình tượng một chút.”

Vừa rồi Lâm Nhược cũng do không dằn lòng nổi, hiện giờ thì yên tâm hơn nhiều rồi, liền ló ra khỏi ngực An Tiệp, lườm anh Hai nhà mình một cái: “Anh Hai, đừng có nhìn chuyện riêng tư của người ta chứ!”

Lâm Nhiên lại nhắm mắt như thật: “Thế nên anh mới nhắm mắt mà.”

Lâm Nhược tức đến bật cười.

“Anh Hai.” An Tiệp gật đầu chào.

“Này! Từ từ đã!” Lâm Nhiên dựng ngón tay lên, “Còn chưa xem tuổi xem tác đâu, đừng có gọi anh Hai sớm thế chứ?”

Y như giọng của anh cả Lâm! Quả nhiên, về vấn đề chiều chuộng em gái, thì anh em Lâm gia hoàn toàn giống hệt nhau.

“Dù sao sớm muộn gì cũng phải gọi như vậy, gọi anh là anh Hai sớm một chút, chẳng phải là chỉ có lợi mà không mất mát gì sao?” An Tiệp bình tĩnh nói.

Sao lại không mất gì? Mất cả bé út bảo bối rồi còn gì, mất quá nhiều ấy chứ!!!

Lâm Nhiên hừ lạnh: “An Tiệp, cậu đừng có đắc ý quá. Nếu không qua được cửa của ba anh em chúng tôi, dù bé út thích cậu, chúng tôi cũng không đồng ý.”

Ngay cả đe dọa cũng giống nhau như đúc! An Tiệp gật đầu: “Vâng, có thử thách gì em cũng chấp nhận hết ạ.”

“Hai người đủ rồi đấy.” Lâm Nhược ngắt lời hai người, nói chen vào: “An Tiệp, An gia thế nào rồi?”

“Tạm thời không sao, ông ngoại chỉ đang tính toán trước thôi.” An Tiệp nói đơn giản để tránh đi, “Đi thôi, anh đưa em về.”

“Vậy chuyện của anh thì sao? Thật sự phải cắt đứt quan hệ sao?” Lâm Nhược tiếp tục hỏi. Cô biết An Tiệp không muốn làm cô lo lắng, nhưng chuyện như thế này, càng không rõ ràng sẽ chỉ càng khiến trong lòng thấy bất an hơn.

“Ừ.” An Tiệp cầm tay Lâm Nhược vừa đi về phía trước vừa nói, “Ngày mai ông ngoại sẽ đi gạch tên anh ra khỏi hộ khẩu.”

Lâm Nhược không hỏi thêm gì nữa. An gia gặp chuyện chẳng lành, ông ngoại làm như vậy nhất định là vì muốn bảo vệ An Tiệp. Tuy mọi người đều biết rằng chỉ cắt đứt quan hệ trên giấy tờ, nhưng vẫn không thể không buồn.

Lâm Nhược nắm chặt tay An Tiệp, đan mười ngón tay vào nhau, lảng sang chuyện khác: “Bao giờ anh quay về thành phố S?”

“Anh bay chuyến 12h đêm.”

Lâm Nhược hiểu rõ, càng vào thời điểm nhạy cảm này, thì An Tiệp càng không thể xảy ra sai sot gì. Rất có thể sau này, anh sẽ là người duy nhất của An gia còn có thể tồn tại trên chính đàn.

Các bác của An Tiệp đều đã là lão làng của giới chính trị, dù muốn bứt ra cũng không thể. Còn hai người anh của An Tiệp cũng đang theo chính trị, chắc hẳn ông cụ An cũng sẽ có tính toán khác cho họ!

“Anh Hai, ngày mai anh còn phải đi làm, anh cứ về trước đi ạ.” Lâm Nhược quay đầu nói với Lâm Nhiên, “Ngày mai em cũng phải đến phim trường rồi, 3, 4 tháng tới có lẽ cũng sẽ không ở thành phố B, đành phiền anh chăm sóc ba mẹ giúp em.”

Tuy Lâm Nhiên rất thích thú với việc làm bóng đèn của bé út nhà mình, nhưng nếu bé út đã nói như vậy, anh ta cũng ngại mặt dày mày dạn tiếp tục phá hoại bầu không khí của hai người họ.

“Thôi được.” Lâm Nhiên nói, “Em đi xe của anh đi, anh bắt taxi về.”

“Không cần đâu ạ, bọn em đi dạo thế này một chút là được rồi.” An Tiệp nói.

Rảo bước dưới ánh trăng à, tình thơ ý họa gớm nhỉ! Thằng nhóc thối, đắc ý đến chết cậu luôn đi!!!

“Bé út, anh về báo với ba mẹ trước một tiếng, để họ đỡ lo lắng lại không ngủ được.”

“Vâng.” Lâm Nhược gật đầu, “Anh Hai, anh lái xe cẩn thận.”

Lâm Nhiên vẫy vẫy tay rồi đi về phía xe ô tô.

Mặc Lâm đứng yên bên cạnh xe, không nói năng câu gì, im lặng y như khúc gỗ.

“Mặc Lâm, dù gì cũng ta cũng có quan hệ ngồi cùng xe, ăn cùng bàn với nhau, cậu giám sát tên nhóc kia giúp tôi nhé. Nếu cậu ta dám động tay động chân với bé út, cậu đánh cậu ta luôn đi. Tiền thuốc men tôi sẽ trả!”

Mặc Lâm quay sang nhìn Lâm Nhiên: “Quan hệ ngồi cùng xe ăn cùng bàn?”

“Có phải chúng ta đã ngồi chung trên một chiếc xe, có phải ngồi ăn cùng bàn không?” Lâm Nhiên lý luận: “Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe câu, ngồi xe người ta thì chân mềm, ăn cơm của người ta thì miệng nhũn hả?” (Bạn ấy nói lái đi câu “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm” ý nói đã nhận của người ta thứ gì đó, thì cũng phải đáp lại, cư xử tử tế lại với người ta – st. baidu)

Mặc Lâm thật thà lắc đầu: “Chưa từng nghe.”

“Sao cậu ngốc thế nhỉ! Dù sao cậu cũng cứ giám sát tên nhóc kia hộ tôi, chướng mắt thì cứ đập luôn!” Lâm Nhiên trừng mắt, “Không phải ngay từ đầu cậu đã muốn đánh tôi sao, cứ như vậy mà đối xử với cậu ta!”

“Anh thuộc dạng chướng mắt, còn anh ta thuộc dạng thuận mắt.” Mặc Lâm nghiêm túc so sánh. Lâm Nhiên nói anh ta ngốc, An Tiệp thì không. Lâm Nhiên hừ lạnh với anh ta, An Tiệp thì không. Lâm Nhiên nói muốn đánh anh ta, An Tiệp cũng không. Cho nên, dù nhìn thế nào thì cũng thấy Lâm Nhiên chướng mắt hơn.

“Đại ca, cậu thắng rồi!” Lâm Nhiên giơ ngón tay cái với Mặc Lâm, “Vậy bây giờ cậu có thể hứa với tôi sẽ giúp tôi bảo vệ bé út thật tốt không?”

Mặc Lâm lườm Lâm Nhiên đầy vẻ chán ghét: “Tôi là vệ sỹ của Lâm Nhược.” Bảo vệ cô ấy không phải là lẽ dĩ nhiên sao, cần anh phải cố tình dặn dò chắc.

Lâm Nhiên có cảm giác ngày hôm nay chắc chắn mình ra đường mà quên xem lịch: “Dù sao cậu cứ bảo vệ bé út thật tốt là được rồi.” Lâm Nhiên mở cửa xe, đóng sầm một cái rồi phóng thẳng đi mất.

Anh Hai bị kích thích gì mà đóng cửa xe mạnh thế? Lâm Nhược kéo tay An Tiệp đi tới trước mặt Mặc Lâm, hỏi: “Cậu làm gì anh Hai vậy?”

“Anh ta hỏi tôi mấy câu, tôi chỉ trả lời thật thôi.” Mặc Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, sao tự dưng Lâm Nhiên lại tức giận?

“Anh ấy hỏi gì cậu?”

“Hỏi tôi vì sao muốn đánh anh ta, mà lại không muốn đánh anh ấy.” Nói xong Mặc Lâm chỉ chỉ An Tiệp.

Khóe môi Lâm Nhược run lên hai cái: “Vậy cậu trả lời thế nào?”

“Anh ta thì chướng mắt, còn anh ấy thì thuận mắt.” Nói xong, Mặc Lâm lại chỉ chỉ An Tiệp.

“Phì!” Chẳng trách anh Hai tức giận như vậy, Mặc tiểu ngốc quả là có bản lĩnh chọc tức chết người ta! Quan trọng nhất là, cậu ấy còn hoàn toàn không hề hay biết.

Lâm Nhược cười giới thiệu: “Đây là An Tiệp, chồng chưa cưới của tôi. Đây là Mặc Lâm, bạn bè kiêm vệ sỹ.” Giới thiệu xong, Lâm Nhược lại nhỏ giọng nói với An Tiệp, “Vệ sỹ dùng bánh bao đậu đỏ thuê được đấy.”

An Tiệp cười đưa tay về phía Mặc Lâm: “Ở thành phố S có một tiệm bánh bao làm bánh bao đậu đỏ rất ngon, để cảm ơn cậu đã bảo vệ tiểu Nhược, tôi sẽ phái người đưa một ít tới đây.”

Quả nhiên, thuận mắt hơn Lâm Nhiên nhiều!!!

Hai mắt Mặc Lâm sáng rực lên, đưa tay ra bắt tay An Tiệp.

“Vừa nghe thấy bánh bao là hai mắt tỏa sáng liền.” Lâm Nhược buồn cười, “Chúng ta đi thôi. Từ đây ra đường chính để bắt xe cũng vừa vặn đến giờ rồi.”

Ba người cùng đi, Mặc Lâm yên lặng đi phía sau, Lâm Nhược và An Tiệp nắm tay nhau đi phía trước. Quãng đường cứ tưởng rất xa, đi chẳng bao lâu đã đến nơi.

Lâm Nhược nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã 10h30 rồi.

“Anh bắt xe ra sân bay đi.” Lâm Nhược dừng một chút, nói tiếp: “Muốn em tiễn anh không?”

An Tiệp cởi áo vest ra khoác lên người Lâm Nhược, cười nói: “Không cần đâu, em về nhà nghỉ sớm một chút. Mai vào phim trường xong là em lại bận rộn rồi.”

“Ừm, vậy anh đi đường cẩn thận.”

Có xe taxi trống đi qua, An Tiệp đưa tay ra cản lại: “Vậy anh đi trước, về đến nhà gửi tin nhắn cho anh nhé.”

“Ừm, bye bye.”

An Tiệp lên xe rời đi. Anh biết, vào lúc như thế này, dù nói thế nào Lâm Nhược cũng sẽ không chịu ngồi xe về trước. Cả đời này anh chỉ yêu duy nhất một người con gái đó, cũng là sự lựa chọn chính xác nhất.

An Tiệp lấy điện thoại ra, ấn bật màn hình. Ảnh nền điện thoại là bức ảnh chụp Lâm Nhược ngủ gật trên ghế, khóe môi anh khẽ cong lên.

Di động rung, trên màn hình hiển thị tên của Tiểu Ất.

Nụ cười của An Tiệp lập tức tắt lịm, nhấc máy nghe: “Alo, Tiểu Ất?”

“An ca, anh về chưa? Có thể đám oắt con kia bắt đầu hành động.” Giọng nói hơi sốt ruột của Tiểu Ất vang lên ở đầu dây bên kia.

Trong mắt An Tiệp hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Báo cho Đại Hắc, bắt gọn!”

Người tài xế thoáng liếc An Tiệp qua gương chiếu hậu một cái rồi lập tức quay đi chăm chú lại xe, thở cũng không dám thở mạnh.

20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.