Lạc Thần Tái Sinh

Chương 70-3: Tai nạn của Lăng Tâm, bão tố ập tới! (3)




Lâu Kiều là người rất thông minh, chỉ cần người ta chỉ điểm một câu, anh ta có thể xâu chuỗi hết mọi chuyện lại.

Anh ta ngồi ở ghế salon trong phòng khách nghĩ suốt một buổi chiều, tận đến khi mặt trời ngả về phía Tây, anh ta mới day day mi tâm cười khổ.

Anh ta bị bệnh cuồng lộ hàng à? Sao lại đi thích một cô gái bạo lực đã từng nhìn lén mình tắm chứ?

Lâu Kiều nghĩ thông suốt liền đứng dậy đi lòng vòng trong phòng khách. Nếu đã biết mình thích Tạ Lâm rồi, thì phải làm sao thu phục được người ta đây?

Anh ta chợt nhớ tới An Tiệp càng yêu Lâm Nhược càng gắn chặt như keo kia…

An Tiệp đang xem tài liệu cấp dưới thu thập được, điện thoại di động trên bàn lại vang lên. Cứ tưởng Lâm Nhược, cầm điện thoại lên mới biết là Lâu Kiều. An thiên vương hơi mất hứng ấn nút nhận cuộc gọi, vừa tiếp tục xem tài liệu, vừa hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Cậu làm thế nào cưa đổ được Lâm Nhược?”

Bàn tay đang lật tài liệu của An Tiệp thoáng khựng lại: “Rốt cuộc cũng hiểu ra rồi à?”

“Cái gì mà rốt cuộc cũng hiểu ra?” Lâu Kiều xù lông nhím, “Không phải! An Tiệp, cậu giỏi thật, cậu phát hiện ra từ lâu rồi mà cố tình không nói cho tôi biết phải không?”

“Tôi cứ tưởng với IQ của cậu thì sẽ nhanh chóng hiểu ra cơ.” An Tiệp khẽ cười đáp.

Cậu ta nghi ngờ IQ của mình sao?!!!

Lâu Kiều hăm hở phản kích: “12345×12345 là bao nhiêu? Cho cậu 5s phải có câu trả lời.”

An Tiệp thản nhiên lấy máy tính ở bên cạnh sang, hai giây lập tức có câu trả lời: “152.399.025”

“Cậu dốt toán lắm cơ mà?!” Lâu Kiều không thể tin được, đây là phương diện duy nhất mà anh ta đánh bại được An Tiệp!

“Có một thứ công cụ gọi là ‘máy tính’!”

Chỉ số IQ của anh ta quả thực đã bị đả kích!!!

Lâu Kiều chán nản: “Nói cho tôi biết cậu làm thế nào cưa đổ được Lâm Nhược đi!”

“Hai chúng tôi đều có tình cảm với nhau, không cần cưa.” An Tiệp đắc ý đáp.

Lâu Kiều thực sự muốn đập nát di động: “An Tiệp, khoe khoang hạnh phúc trước mặt một người đàn ông lớn tuổi độc thân đang khổ sở vì tình thì thú vị lắm sao? Hả?!”

“Ít ra là tạm thời tôi cảm thấy rất vui vẻ!”

“Tôi muốn tuyệt giao với cậu! Hừ hừ!!!” Lâu Kiều tức tối gằn giọng, muốn cho An Tiệp biết, anh ta không chỉ nói không cho vui miệng đâu!!!

Trêu chọc người ta đã đời rồi, An Tiệp mới nghiêm túc nói: “Những kinh nghiệm của mọi người chỉ để tham khảo thôi, chính mình trải qua mới thực tế nhất. Cả đời này, có lẽ cậu chỉ có một cơ hội duy nhất để theo đuổi vợ mình, sao không nắm chặt lấy, trân trọng, hưởng thụ cả quá trình này chứ?”

Lâu Kiều im lặng một lúc mới nói: “Nói thẳng ra là… cậu không muốn chia sẻ quá trình cậu theo đuổi Lâm Nhược chứ gì?!”

“Chúc mừng cậu đã trả lời đúng!”

Lâu Kiều thở dài: “Tôi hiểu hết những điều cậu nói, nhưng Tạ Lâm không dễ thu phục như Lâm Nhược. Quan trọng nhất là, hình như cô ấy có không ít ấn tượng xấu về tôi.”

“Hiện giờ rốt cuộc cậu cũng nhận ra tính cách của mình tệ đến mức nào rồi hả.” An Tiệp thản nhiên nói, vừa nghe điện thoại vừa dọn dẹp bàn làm việc. Xem ra, trong vòng hai tiếng nữa, anh không thể nào xem được chỗ tài liệu này rồi.

“Cảm ơn, cậu thì hơn tôi chắc!” Lâu Kiều khinh khỉnh đáp.

“Cảm ơn cậu chuyện mấy hôm trước.”

“Anh em với nhau cả, cảm ơn cảm huệ cái gì. Bà xã cậu thì không phải cũng là bà… bạn tôi sao.”

“Cậu dám nói bừa là tôi xử đẹp cậu đấy!”

“Đồ cuồng chiếm hữu biến thái!!!” Lâu Kiều đổi chủ đề, “Cậu không định ở mãi thành phố S đấy chứ?”

“Ý của ông ngoại lúc trước là muốn tôi dùng thành phố S làm bàn đạp, nhưng gần đây các phe phái khác khá manh động, hình như vị bên trên kia cũng có ý muốn ra tay, làm việc gì cũng phải xem tình thế đã.”

“Hiện giờ ở bên cậu thế nào rồi?”

An Tiệp cười lạnh: “Mấy lần gặp chuyện bất ngờ.”

“Người của phe Du gia quả nhiên vẫn to gan lớn mật thật! Tôi lại phái thêm mười vệ sỹ giỏi sang cho cậu nhé!” Lâu Kiều nghĩ chút, lại nói: “Phải rồi, cậu có biết chuyện tên nhóc Du Sướng kia về nước không?”

An Tiệp dừng tay, cất tài liệu vào túi hồ sơ, nói: “Nói qua tôi nghe chút đi.”

“Tôi cũng vừa nghe nói hôm trước. Thằng oắt đó cố tình giấu diếm hành tung rất kỹ, về cũng không đi giúp ông nội hắn, ngược lại không biết thành lập công ty tên SC từ bao giờ, chuyên nghiên cứu và phát triển về mỹ phẩm, cũng làm nhiều năm rồi. Lúc trước chúng ta không để ý thôi.”

“Du Sướng là đứa con mà Du Nhất Minh ưng ý nhất, đương nhiên sẽ có điểm hơn người. Tôi sẽ cho người điều tra kỹ công ty SC này.”

“Còn chuyện lần trước ông cụ giao cho tôi…” Lâu Kiều nhìn ra bầu trời chiều bên ngoài cửa sổ, ngừng một chút rồi nói: “Có chút manh mối rồi.”

Mặt trời ngả dần về phía Tây nhưng Lâm Nhược và Tạ Lâm vẫn ngồi trong phòng họp của SC như trước.

Đối diện bàn làm việc là người phụ trách của SC, cô ta nói hết một lượt tất cả chi tiết từ khi SC sáng lập và phát triển tới giờ đứng trên vị trí đứng đầu của ngành mỹ phẩm, cuối cùng mới nói đến chuyện Lâm Nhược có thể làm đại diện độc quyền cho nhãn hàng sữa tắm và dầu gội đầu mới ra mắt của công ty SC.

Lâm Nhược và Tạ Lâm quay sang nhìn nhau một cái. Lâm Nhược không nói gì, để Tạ Lâm lên tiếng: “Nếu tôi nhớ không nhầm, thì ý định ban đầu của chúng ta là ký hợp đồng đại diện độc quyền cho nhãn hàng mỹ phẩm chứ?”

“Đúng là thế.” Người phụ trách SC giải thích: “Vì hợp đồng đại diện của cô Quan Vũ Tình với công ty SC vẫn chưa hết thời hạn, nên tạm thời cô Lâm Nhược chỉ cần phụ trách mảng sữa tắm và dầu gội đầu thôi. Buổi ra mắt sản phẩm mùa xuân tới, cô Lâm Nhược vẫn sẽ là đại diện độc quyền cho mảng mỹ phẩm và dầu gội đầu, sữa tắm của SC mà.”

“Lúc trước cô đâu có nhắc đến chuyện hợp đồng của cô Quan Vũ Tình chưa kết thúc?” Sắc mặt Tạ Lâm hơi sa sầm xuống, nói vậy là SC hoàn toàn coi Lâm Nhược là hàng dự bị của Quan Vũ Tình chứ gì.

“Đây có lẽ là sơ suất của nhân viên bên phía chúng tôi. Chúng tôi sẵn sàng nhận lỗi.” Người phụ trách SC rất bình tĩnh đáp, “Nhưng chúng tôi cũng sẽ không giảm bớt catse đã thông báo lúc trước.”

Quảng cáo đại diện giảm đi ¾ , nhưng catse lại không giảm chút nào, trên đời này làm gì có bánh ngon rơi từ trên trời xuống như thế?

“Xin lỗi, tôi nghĩ có lẽ quý công ty hơi hiểu lầm về tiểu Nhược nhà chúng tôi.” Sắc mặt Tạ Lâm lúc này hoàn toàn không thể nói là đẹp được nữa, “Chúng tôi đồng ý đến đàm phán với quý công ty về chuyện đại diện nhãn hàng, là vì danh tiếng của quý công ty trên thương trường, cũng vì phản hồi của người sử dụng rất tốt, chứ không phải vì để ý chút tiền catse kia. Nói thật, chúng tôi không phải dạng người vì chút tiền catse mà nhận đại diện không cần phải để ý đến chất lượng của sản phẩm.”

Nói xong, Tạ Lâm đứng dậy: “Nếu quý công ty không có thành ý hợp tác với tiểu Nhược, thì buổi nói chuyện của chúng ta dừng lại ở đây đi.”

“Xin chờ một chút.” Người phụ trách SC cũng đứng dậy, “Cô Tạ Lâm, tôi nghĩ có lẽ cô có chút hiểu lầm với công ty chúng tôi rồi! Chúng tôi thực sự có thành ý 100%, hy vọng có thể mời được đại minh tinh như cô Lâm Nhược đến làm đại diện cho sản phẩm của công ty chúng tôi. Nếu không cũng sẽ không năm lần bảy lượt hẹn cô Lâm Nhược đến bàn bạc, đúng không?”

Sắc mặt Tạ Lâm đẹp hơn một chút, mỹ phẩm của SC đều là hàng cao cấp, danh tiếng cũng rất tốt, chủ công ty cũng là người chịu đầu tư, trên các trung tâm thương mại lớn đều có thể nhìn thấy màn hình 3D quảng cáo sản phẩm SC. Nếu Lâm Nhược có thể nhận được hợp đồng đại diện này, quả thật cũng rất có lợi cho danh tiếng của Lâm Nhược.

Dù sao hiện giờ danh tiếng của Lâm Nhược nổi như cồn trên mạng, nhưng chưa được khởi chiếu, những người không mấy khi lên mạng thì hầu như không biết đến Lâm Nhược.

Hơn nữa, trong giới này, luôn có những ngôi sao nổi nhanh trên internet rồi cũng tắt rất nhanh. Nổi tiếng chưa được bao lâu sẽ bị những nhân vật mới khác trên mạng thay thế.

Tạ Lâm biết Lâm Nhược không phải đóa phù dung sớm nở tối tàn trên mạng, nhưng vẫn muốn đẩy danh tiếng của cô lên cao hơn một chút trước khi khởi chiếu.

Người phụ trách SC thấy mặt Tạ Lâm có vẻ hơi dịu đi, lập tức nói tiếp: “Hơn nữa, bây giờ đã tháng 10 rồi, cùng lắm là năm tháng nữa sẽ tổ chức buổi ra mắt sản phẩm mùa xuân, nếu cô Lâm Nhược bằng lòng hợp tác với công ty của chúng tôi, thì 3 tháng nữa có thể bắt đầu quay quảng cáo mỹ phẩm được rồi. Trong 3 tháng chờ đợi này, chẳng phải cũng vừa vặn để cô Lâm Nhược quay phim điện ảnh sao? Hơn nữa, nếu đến lúc đó, cô Lâm Nhược vẫn chưa quay phim xong, chúng tôi cũng có thể lùi thời gian quay quảng cáo lại một chút. Cô Tạ Lâm, cô thấy thế nào?”

Tạ Lâm nhìn Lâm Nhược, quả thật cô vẫn cảm thấy hơi động lòng.

Lâm Nhược mỉm cười ra hiệu cho cho Tạ Lâm ngồi xuống trước đã.

Ánh mắt người phụ trách SC sáng rực lên, chỉ cần Lâm Nhược vừa ý với việc làm đại diện này, thì Tạ Lâm có do dự cũng vô ích.

Người phụ trách SC lập tức chuyển hướng nói chuyện: “Cô Lâm Nhược, cô thấy thế nào?”

Thật ra, trước mặt Tạ Lâm mà người phụ trách SC hỏi trực tiếp Lâm Nhược như vậy là hành vi cực kỳ thiếu tôn trọng Tạ Lâm.

Hỏi trực tiếp nghệ sỹ trước mặt người đại diện, chẳng khác nào hoàn toàn phủ nhận năng lực của người đại diện. Chuyện này nếu xảy ra ở những nghệ sỹ và người đại diện khác, thì chắc chắn nghệ sỹ sẽ thầm trách móc người đại diện không đủ năng lực.

Tạ Lâm lạnh lùng nhìn người phụ trách SC một cái.

Lâm Nhược khẽ nhướng mày nói: “Có thể rót thêm cho chúng tôi tách trà không? Dù sao nghe cô tự biên tự diễn cả buổi chiều, à không, là thuyết trình quá trình gây dựng và phát triển đầy khó khăn, tôi cũng hơi khô miệng.”

Nụ cười trên mặt người đại diện SC cứng lại. Lâm Nhược rõ ràng đang châm chọc thẳng thừng công ty SC và cả cá nhân cô ta.

Tạ Lâm lại khoái trá, thoải mái ngồi xuống lần nữa. Quả nhiên, tiểu Nhược nhà cô không bao giờ để cho người khác thất vọng.

Lâm Nhược làm ra vẻ kinh ngạc: “Sao thế? SC cũng không thể cung cấp thêm trà nước à?! Thôi được, tôi đành nhịn chút vậy.”

Khóe môi người phụ trách SC run lên mấy cái, mở cửa phòng gọi nhân viên sai anh ta đi pha thêm hai tách trà bê vào đây.

Nhân viên rất nhanh nhẹn, lập tức bê hai tách trà mới pha tới.

Lâm Nhược chậm rãi thổi thổi, ngửi ngửi rồi đặt tách trà xuống.

“A Lâm, chúng ta về thôi.” Lâm Nhược nói xong, uể oải đứng dậy vặn vặn người.

Hả? Thế này là sao?

Người phụ trách SC không hiểu gì cả: “Cô Lâm Nhược, chúng ta còn chưa bàn bạc xong chuyện đại diện mà? Đã ký hợp đồng đâu?” Sao chưa gì đã đòi về?!

Tạ Lâm nhìn cười, cô biết thừa Lâm Nhược đòi thêm trà vì cố tình muốn gây sự mà.

Lâm Nhược miễn cưỡng ngước mắt nhìn người phụ trách SC một cái nói: “Rõ ràng là chúng ta không cần thiết phải bàn bạc thêm nữa rồi! Công ty của các cô, không đủ sức mời tôi làm đại diện đâu!”

Khẩu khí thật quá kiêu ngạo!

Sắc mặt người phụ trách SC đen như đít nồi, nếu không phải cô ta đại diện cho hình tượng của cả công ty, lại thêm nhiệm vụ mà tổng giám đốc đã giao, thì thế nào cô ta cũng nhảy dựng lên mà chửi cho đã.

Chỉ là một tiểu minh tinh vừa có chút danh tiếng, cô kiêu ngạo như thế làm gì chứ?!

Cửa phòng làm việc mở ra từ bên ngoài, Du Sướng mang bộ mặt ngoài cười nhưng trong không cười đi tới.

Ánh mắt Lâm Nhược vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Du Sướng, khiến cô chợt có cảm giác rờn rợn như bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy.

Du Sướng tươi cười, không để ý đến Tạ Lâm và người phụ trách SC, chậm rãi bước về phía trước, đến tận trước mặt Lâm Nhược mới dừng lại.

    « Chương sau 743) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["1401847915","1401848210"]); document.write(''); document.write(''); }]]>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.