Trong lòng Lâm Nhược hơi xấu hổ, cô lần lữa không về Lâm gia chủ yếu vẫn là vì không biết phải đối mặt thế nào với người vốn là cô út của mình.
Cô sống lại chiếm mất thân thể của Lâm Nhược, người được cô út và cả Lâm gia coi như bảo bối quý báu, trong lòng không thể không cảm thấy áy náy.
“Em xin lỗi.” Lâm Nhược trầm giọng nhận lỗi.
“Bé ngốc ạ.” Lâm Nhiên xoa xoa đầu Lâm Nhược, cười nói: “Chúng ta là người nhà, dù bất cứ thời điểm nào cũng không cần phải nói xin lỗi.” Vì dù em tùy hứng, em phạm lỗi, thì mọi người cũng sẽ bao dung cho em tất cả. Không vì gì khác, chỉ đơn giản vì là người một nhà! Vì họ đều dùng tình cảm vô tư nhất để yêu thương em!
Lúc này đột nhiên Lâm Nhược cảm thấy mình ngu chết đi được! Nếu vốn đã là người thân mà chuyện cô chiếm cứ thân thể của Lâm Nhược đã trở thành sự thật, vậy thì trốn tránh căn bản chẳng có tác dụng gì. Cô chỉ có thể dùng tình yêu thương gấp bội lần để yêu thương họ, bảo vệ họ thì mới có thể báo đáp được một phần vạn của tình thân này.
Khúc mắc trong lòng Lâm Nhược được cởi bỏ hoàn toàn, cô lập tức nhào vào lòng Lâm Nhiên khóc ầm lên làm nũng: “Anh Hai, họ ức hiếp em! Xử lý họ đi!!!”
Anh ấy biết vừa rồi bé út ra vẻ bình tĩnh ung dung chẳng qua chỉ là ép chính mình phải dũng cảm trước mặt người ngoài thôi. Lâm Nhiên đau nhói cả lòng: “Xử lý chứ! Kẻ nào dám ức hiếp bé út, anh Hai đương nhiên phải xử lý!!! Đừng khóc, đừng khóc nữa!” Lâm Nhiên đau lòng, tim như muốn vỡ ra thành từng mảnh, từng mảnh. Bảo bối nhà họ mấy năm nay ở bên ngoài một mình chắc chắn đã chịu không ít khổ sở!
Lâm Nhược phát tiết xong, hai mắt đỏ hồng, chính bản thân mình cũng cảm thấy ngượng ngùng. Dù là kiếp trước hay từ khi sống lại đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên cảm xúc của cô không thể khống chế được như thế. Có tình thân ấm áp che chở, có ba mẹ và anh trai thuộc về mình, tình yêu thương độc nhất vô nhị đó quả thật không có thứ tình cảm nào khác thay thế được.
Dù cô đã từng được ông nội quan tâm, chiều chuộng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thiếu mất một miếng ghép, giờ rốt cuộc cũng được lấp đầy.
“Anh Hai, họp báo khởi quay vẫn phải tiếp tục, anh lên lầu trước chờ em nhé?” Lâm Nhược hỏi dò.
“Hiện giờ anh Hai là nhà đầu tư của , hẳn là cũng có thể có một chỗ trên này chứ nhỉ?” Lâm Nhiên nói rồi đưa mắt nhìn về phía Trần An.
Trần lão gật đầu: “Đương nhiên.” Dứt lời, ông lập tức vẫy tay ra hiệu cho nhân viên sắp xếp bàn ghế trên sân khấu, còn rất tâm lý đặt ghế của anh bên cạnh Lâm Nhược.
Được ngồi cạnh bé út bảo bối của mình, tâm trạng của Lâm Nhiên hiển nhiên cũng tốt hơn rất nhiều.
Các diễn viên lại ngồi xuống ghế, phóng viên bên dưới cũng đều yên tĩnh hết, không ai dám gây khó dễ cho Lâm Nhược như trước nữa.
Lâm Nhược kéo micro lên tiếng trước: “Tôi muốn lấy ơn báo oán, không ngờ người ta cứ muốn làm cho mọi việc nghiêm trọng hơn, lấy oán trả ơn. Hôm nay trước mặt các bạn phóng viên truyền thông, tôi hy vọng mọi người có thể đòi lại công bằng cho tôi.”
Vệ sỹ nhận được ám hiệu của Lâm Nhược liền dẫn gã đàn ông gây chuyện kia lên.
“Tự anh nói hết toàn bộ sự việc đi.”
Vệ sỹ lẳng lặng dí cán dao đang kề sau lưng gã đàn ông kia, gã sợ đến run người, suýt vãi đái ra quần.
“Vâng, vâng!” Gã gật đầu lia lịa, “Lúc ấy có một người đàn ông tới tìm tôi, cho tôi một số tiền bảo tôi sáng nay đến tấn công cô Lâm Nhược.
Nhưng… nhưng vì lúc trước tôi có xem ảnh quảng cáo phim mà cô Lâm Nhược đóng, rất… rất thích cô Lâm Nhược, nên lúc đập cửa kính mới tự ý đổi sang bên ghế lái.”
“Kể lại chuyện anh nhìn thấy khi nhận tiền.”
“Vâng.” Gã nhớ lại một chút rồi nói: “Lúc ấy tôi cầm tiền xong cũng thấy chột dạ, mới lén đi theo sau người kia để thăm dò. Nhìn thấy người đó chào một người phụ nữ, nói là mọi việc đã lo liệu ổn thỏa…”
Lâm Nhược lên tiếng ngắt lời gã đàn ông kia, không để gã tiếp tục nói người phụ nữ đó được gọi là cô Quý.
“Là người phụ nữ này sao?” Lâm Nhược ra hiệu cho nhân viên bên cạnh phát bức ảnh của Lăng Tâm lên.
Trên màn hình rộng lớn, ảnh Lăng Tâm cực kỳ rõ ràng.
“Đúng, chính là cô ta! Vì cô ta rất xinh đẹp nên tôi còn nhìn mãi.” Gã đàn ông gật đầu khẳng định.
“Lôi anh ta xuống báo công an đi.” Lâm Nhược cho vệ sỹ dẫn gã đàn ông xuống, còn về chuyện báo công an đương nhiên cũng chỉ để tung hỏa mù thôi.
“Có phải mọi người cảm thấy rất kinh ngạc không?” Lâm Nhược mỉm cười lại đưa ipad cho nhân viên, “Còn thứ này muốn để mọi người xem nữa.”
Trên màn hình, toàn bộ những kẻ giả mạo fan An thần phát tán những lời miệt thị đả kích Lâm Nhược đều bị hacker điều tra ra, địa chỉ IP là cùng một chỗ.
Tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều là người hiểu quá rõ quy luật của giới giải trí, cũng không phải chưa từng có chuyện thuê người giả danh để bôi đen hay tô hồng nghệ sỹ.
Địa chỉ IP vừa được phát lên, mọi người xâu chuỗi sự việc lại lập tức hiểu ngay mọi chuyện.
Từ người chụp bức ảnh kia, đến việc tung tin đồn Lâm Nhược bội bạc, rồi đến chuyện bôi nhọ trên internet, thậm chí là dùng bạo lực tấn công, cũng đều có người đứng sau lưng dàn dựng hết.
Mà người đứng sau đó, chính là Lăng Tâm! Mục đích: Trả thù Lâm Nhược.
Hơn nữa, rất có thể chính tay phóng viên vừa rồi hỏi móc máy rất khó nghe, đầy tính khiêu khích kia cũng đã bị Lăng Tâm mua chuộc rồi.
Sắc mặt phóng viên tạp chí Tân Dư trắng bệch, trán vã mồ hôi lạnh. Rốt cuộc anh ta cũng chậm chạp cảm nhận được, hôm nay anh ta toi đời rồi.
Lúc này, Tạ Lâm và Lâu Kiều ra ngoài làm việc đã quay lại, đi cùng với bọn họ còn có chủ của công ty đen kia.
“A Lâm.” Lâm Nhược gọi Tạ Lâm.
Tạ Lâm hiểu ý dẫn tên giám đốc công ty đen lên sân khấu, “Tự nói đi.”
Giám đốc công ty đen nhìn Lâu Kiều một cái, lại cảm thấy mông thít chặt lại, thành thành thật thật khai, “Chính Lăng Tâm đã thuê chúng tôi giả mạo fan An thần trên internet, công kích cô Lâm Nhược. Công ty của chúng tôi có video giám sát, có thể làm bằng chứng.”
Chuyện tô hồng bôi đen người khác trong giới showbiz không phải là ít, nhưng làm to đến mức như Lăng Tâm thì đúng là chưa từng thấy bao giờ.
“Chân tướng sự việc đã rõ ràng, Lăng Tâm không chỉ tấn công tôi gây thương tích về mặt thể xác, mà còn tấn công cả về mặt tinh thần, là một người đồng nghiệp đã từng cộng tác, tôi thực sự cảm thấy rất buồn.” Lâm Nhược dừng một chút, nói tiếp: “Về chuyện lần này, tôi sẽ chọn cách nhờ luật pháp can thiệp để bảo vệ cho sự an toàn và lợi ích của cá nhân tôi. Hơn nữa, cũng cảm ơn các bạn phóng viên đã quan tâm đến chuyện lần này, cảm ơn!”
Lâm Nhược vừa dứt lời, những tiếng phụ họa đầy giận dữ đã vang lên bên dưới: “Cô Lâm Nhược yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa tin đúng sự thật, trả lại sự trong sạch cho cô, cũng sẽ đả kích mạnh mẽ những kẻ xấu xa hại người này.”
“Cô Lâm Nhược cứ tin tưởng chúng tôi! Chúng tôi không phải dạng phóng viên vô lương tâm chỉ vì lượng tiêu thụ mà nói sai sự thật! Tuy chúng tôi là phóng viên giải trí, nhưng chúng tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của mình! Các vị đồng nghiệp thấy có đúng không?”
“Đúng thế!”
“Chân thành cảm ơn sự quan tâm của mọi người dành cho tôi!” Lâm Nhược hơi cúi người, “Sau đây, xin mọi người hãy dồn hết sự chú ý về đi ạ! Không thể không nói, đến thời điểm hiện tại thì đây là một trong những kịch bản hay nhất mà tôi từng đọc. Tình tiết đặc sắc, khó có thể hình dung bằng lời nói được. Đến lúc đó, mọi người cùng chờ đón nhé.”
Trần An thực sự cảm thấy phục sát đất khả năng khống chế bầu không khí toàn hội trường của Lâm Nhược. Hiện giờ cô chỉ mới hơn 20 tuổi mà đã có thể làm được điều này, thời gian trôi qua, chỉ e mọi người trong giới cũng phải tôn cô làm thần.
Hơn nữa, quan trọng nhất là Lâm Nhược không kiêu ngạo vênh váo, lại biết cách đối nhân xử thế, dù vừa rồi có những phóng viên cố tình gây sự, nhưng ngoài tạp chí Tân Dư ra, cô cũng không định làm khó người khác.
Mọi người đều ghi nhớ sự tốt đẹp của cô ấy, sau này dù cô có thực sự xảy ra chuyện gì, thì có khi phóng viên ở đây sẽ còn yểm trợ cho cô chưa biết chừng.
Mấy cô bé fan Lạc thần cùng tới hội trường lẳng lặng ngồi trong góc phòng lau nước mắt, nhưng trên mặt đều mang theo nụ cười tươi đầy kiêu ngạo và tự hào.
Thần tượng của họ thật tuyệt vời!
Cuối cùng buổi họp báo khởi quay cũng được tiến hành thuận lợi.
Những diễn viên khác bị bỏ rơi nãy giờ cũng nở nụ cười tươi, từng người một trả lời các câu hỏi của phóng viên, cũng giới thiệu sơ qua về đặc điểm nhân vật mà mình sẽ thủ vai.
Cuối buổi họp báo khởi quay, đoàn phim công bố một số bức ảnh phục trang của những diễn viên chính, cả vai Phù Tang của Miểu Âm cũng xuất hiện. Các phóng viên lập tức chớp thời cơ chụp ảnh lia lịa, sau đó mọi người chuyển sang phòng bên cạnh dùng trà bánh, nhận phong bì.
Nói chung, buổi họp báo khởi quay cũng coi như là thành công, tuy giữa đường có chút rắc rối nhưng cũng là một cách đẩy mạnh tên tuổi của , mọi người trong giới đều cảm thấy tuy Lâm Nhược còn trẻ tuổi, nhưng cũng đã là tên tuổi đảm bảo cho sự bùng nổ của bộ phim mới.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Lâm Nhược chào Trần lão, xác định chính xác ngày tới phim trường rồi theo Lâm Nhiên về.
Tạ Lâm biết Lâm Nhiên là anh Hai của Lâm Nhược, cũng không tiện đi theo, chỉ dặn dò Lâm Nhược hai ba câu rồi quay về công ty trước để bàn bạc với bộ phận quan hệ cộng đồng xem làm thế nào để nhân cơ hội này châm một mồi lửa thổi bùng danh tiếng của Lâm Nhược lên.
Vương Vĩ giám đốc Tân Thiên thấy tình hình này, sung sướng cười đến không thấy tổ quốc đâu.
Lâu Kiều cũng hỏi thăm Lâm Nhược mấy câu, sau đó sai vệ sỹ đưa tay giám đốc công ty đen kia đến phòng cảnh sát, lại sắp xếp xe và vệ sỹ để hộ tống fan Lạc thân về nhà an toàn.
Lâm Nhiên đưa Lâm Nhược lên phòng riêng của mình trong khách sạn, gã đàn ông hành hung cô lúc trước cũng đã được anh sai người kín đáo đưa lên trên này.
Vừa vào phòng, Lâm Nhiên nhấc chân đạp mạnh gã một cái. Trải qua bao nhiêu chuyện, gã đàn ông kia đã sợ đến mềm nhũn hai chân, một cước của Lâm Nhiên khiến gã ngã lăn ra đất.
“Xin… xin các người tha cho tôi! Tha cho tôi!” Gã quỳ sụp xuống đất, nước mắt nước mũi giàn rụa cầu xin.
Lâm Nhiên kéo kéo cà vạt, cởi cúc cổ áo ra, cúi xuống túm áo gã đàn ông, lạnh lùng nói: “Lần sau khi nhận tiền để làm việc cho người ta, thì nhớ mở to mắt ra một chút, bảo bối của Lâm gia tao là người mà mày có thể chạm vào sao?”
“Vâng vâng vâng! Lần sau tôi sẽ chú ý, cầu xin các người đại nhân đại lượng tha cho tôi! Tha cho tôi!”
“E rằng mày cũng không có lần sau nữa.” Lâm Nhược kinh tởm buông áo gã ra, vệ sỹ chờ bên cạnh lập tức đưa cho anh một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ mềm mại.
Lâm Nhiên vừa thong thả lau tay, vừa lạnh lùng nói: “Lần này không chỉ mày, mà cả người đã thuê mày cũng sẽ không yên thân đâu.”
“Cô Lâm Nhược, cô Lâm Nhược, cô là đại minh tinh, van xin cô đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này đi.” Thấy cầu xin Lâm Nhiên không được, gã lại dập mạnh đầu cầu xin Lâm Nhược.
Lâm Nhược ngồi xuống ghế salon, trên môi cũng giữ nụ cười lạnh: “Tha cho mày? Mày nghĩ tao là Thánh mẫu Maria à?”
Lâm Nhược chưa bao giờ là người tốt đến ngu ngốc, cũng không phải người dễ mủi lòng. Cô có nguyên tắc của mình, cũng có giới hạn về đạo đức riêng, nhưng chắc chắn không nể nang với những kẻ có ác ý với mình. Khi tấn công xe, gã đàn ông kia đã biết Lâm Nhược là người rất tàn nhẫn, giờ nghe cô nói như vậy, gã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Anh Hai, mẹ An vẫn có chuyện cần xử lý với tên này, tạm thời giữ gã lại đi.”
“Thôi được.” Lâm Nhiên hất đầu ra hiệu cho vệ sỹ, vệ sỹ lập tức bước tới đưa gã đàn ông kia đi, “Gọi nhân viên đưa trà chiều lên đây.”
“Vâng, cậu Hai.”
Vệ sỹ rời khỏi phòng, đóng cửa lại.