Lạc Thần Tái Sinh

Chương 61-2: Kế hoạch từ hôn




Chờ bác sĩ Lưu đi rồi, Lâm Nhược mới nói: “Ba anh lái xe bám theo ông ta, xem ông ta về thẳng nhà chính hay đi gặp ai.”

Một người vệ sĩ có thể được làm việc trong một gia đình danh giá thì đều có tố chất cao và rất chuyên nghiệp. Bài học đầu tiên họ học được ở trong trường huấn luyện vệ sĩ chỉ có một câu duy nhất: mắt mù, tai điếc, miệng câm!

Thứ không nên nhìn thì không nhìn, thứ không nên nghe thì không nghe, thứ không nên nói cũng không được nói.

Nghe lệnh của Lâm Nhược xong, ba người vệ sĩ kia lập tức bám sát bác sĩ Lưu.

Viện trưởng Quan đã sớm lánh sang một bên, ông ta chỉ là một viện trưởng nhỏ bé thôi, không dám xía vào chuyện của Tạ gia.

“Hôm nay làm phiền viện trưởng Quan quá, anh bận gì thì cứ đi đi, chúng tôi tự xuống là được rồi.” Lâm Nhược quay lại lịch sự cười nói.

Lại nói, đúng là hôm nay có một nhân vật ông ta không thể đắc tội đến đây, vừa rồi vì nghe nói Tạ lão tới nên ông ta mới vội vàng chạy từ phòng bệnh bên kia sang.

“Hai vị đi thong thả, chú ý an toàn.” Viện trưởng Quan tiễn hai người tới cửa thang máy, còn tự mình ấn nút gọi thang.

Thang máy từ tầng một lên, ‘đinh’ một tiếng rồi dừng lại ở tầng ba.

Cửa thang máy mở, An phu nhân ngẩng đầu nhìn thấy ngay Lâm Nhược, ánh mắt thoáng nhìn về phía bả vai của cô trước, nói: “Bả vai đã đỡ chưa?”

“Đỡ nhiều rồi ạ.” Lâm Nhược lùi lại hai bước để An phu nhân tiện ra khỏi thang máy.

Lâm Nhược thoáng nhìn lướt qua cặp lồng cơm trong tay An phu nhân, thuận miệng hỏi: “Nhà bác có ai bệnh nằm viện ạ?”

“Vợ lão Tam bị động thai, mọi người đều bận rộn, chỉ có mình bác rảnh rỗi.” Hiếm khi An phu nhân chịu khó giải thích như thế, mắt lại nhìn sang Tạ lão ở bên cạnh, “Vị này là?”

“Ông ngoại cháu ạ.”

An phu nhân cười tươi, khẽ gật đầu chào: “Chào bác!”

An phu nhân không biết Tạ lão, nhưng Tạ lão lại biết bà! Cô con gái duy nhất của An gia, từng được mệnh danh là Thượng Quan Uyển Nhi thời hiện đại của giới chính trị thủ đô, hiện giờ cũng là An phu nhân duy nhất của An gia, không ai không biết, không ai không hiểu!

“An phu nhân, nghe tiếng đã lâu!” Trên mặt Tạ lão cũng nở nụ cười tươi khách sáo, lịch thiệp, “Còn nhớ năm đó nếu không có An phu nhân đưa ra một loạt đề án cải cách các mặt về thương mại, thì chỉ e là bây giờ chúng tôi cũng không phát triển mạnh được như thế. Chắc An phu nhân không biết, chứ mấy người chúng tôi đều tôn cô lên làm nữ thần may mắn đấy.”

“Bác cứ trêu cháu.” An phu nhân không ngạc nhiên vì ông ngoại của Lâm Nhược nhận ra mình. Thời trẻ bà làm chính trị, thường xuyên xuất hiện trên bản tin thời sự, hơn nữa, những thương nhân thường rất chú ý xem bản tin thời sự, nên nhận ra bà cũng không có gì là lạ.

An phu nhân cười chuyển chủ đề: “Bác có chỗ nào không khỏe ạ?”

“Đúng thế.” Tạ lão khẽ gật đầu, “Già rồi cũng rệu rã, cứ không mệt chỗ này thì lại bệnh chỗ kia, đành chịu thôi.”

Tạ lão cố tình giấu chuyện đưa Đổng Luân đến đây, đương nhiên viện trưởng Quan cũng hiểu ngay ý ông, lập tức nói chen vào: “Cơ thể của Tạ lão tiên sinh rất cường tráng, sau này chỉ cần chú ý luyện tập hơn một chút chắc chắn sẽ khỏe mạnh đến trăm tuổi mà.”

An phu nhân vốn chỉ thuận miệng hỏi cho phải phép, nhưng nghe câu trả lời bà mới chợt chú ý đến họ của ông cụ. Họ Tạ à?!

“Bác à, cháu xin phép đi trước!” An phu nhân cầm cặp lồng cơm nói.

“Vâng, chào cô.” Dù là thời đại nào thì địa vị của người làm chính trị cũng cao hơn thương nhân.

Vì Tạ lão là ông ngoại của Lâm Nhược, nên An phu nhân cũng tự hạ thái độ xuống rất nhiều.

An phu nhân khẽ gật đầu với Tạ lão rồi lại nhìn về phía Lâm Nhược, cố tình hất cằm lên, lạnh lùng nói: “Vai cháu bị rạn xương, cũng nên uống chút canh xương hoặc canh chân giò đi.”

Rõ ràng là quan tâm người ta, còn tỏ vẻ khó chịu, cố tình tỏ ra cao ngạo nữa chứ!

Lâm Nhược cười: “Bác lo cho cháu thì cứ nói thẳng đi, sao cứ ra vẻ khó chịu thế làm gì ạ. Cháu biết rồi ạ, từ mai sẽ bắt đàu uống một bát canh xương thật to!”

“Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa, ai lo cho cô.” An phu nhân hừ khẽ một tiếng rồi đẩy hộp canh cầm trong tay vào tay Lâm Nhược, “Về uống luôn đi!”

Dứt lời, bà lập tức quay người đi.

Lâm Nhược cười lắc đầu, mở hé nắp cặp lồng giữ nhiệt ngửi thử, “Canh thơm quá! Nhưng bác cho cháu thì người bệnh ăn gì ạ?”

“Đang ở bệnh viện, la hét ầm ĩ cái gì.” An phu nhân dừng bước quay lại lườm Lâm Nhược một cái, nói: “Chẳng lẽ tôi không biết gọi người đưa thêm tới sao.” Nói xong bà lại quay đi, trong mắt đầy ý cười, trong đầu thầm nghĩ, có khi về nhà nên hỏi má Lý xem nấu canh này thế nào nhỉ? Dù sao bây giờ bà cũng rảnh rỗi suốt cả ngày, không có việc gì thì học hầm canh cũng không tệ.

Lâm Nhược cầm cặp lồng canh cùng bước vào thang máy với Tạ lão.

Tạ lão cười nói: “Hình như mẹ cậu nhóc An kia rất thích con.”

“Có điều là rất gượng gạo ạ.” Lâm Nhược đậy nắp hộp lại, “Cũng vì bác ấy cứ luôn cố tình ra vẻ xa cách, kiêu ngạo với con, nên con mới thích trêu chọc bác ấy như vậy. Rất thú vị.”

“Ha ha…” Tạ lăo bật cười, “An phu nhân là người phụ nữ rất bản lĩnh đấy, con trêu chọc người ta như vậy, coi chừng người ta xử lý con.”

“Không đâu ạ.” Lâm Nhược bình tĩnh nói, “Bác ấy cực kỳ bênh vực con, về phương diện này thậm chí bác ấy còn ghê gớm hơn ông nữa. Nếu là ông, liệu ông có nỡ xử lý con không?”

Nỡ không à? Nếu thực sự nỡ, thì trước kia Tạ lão nên dùng tất cả mọi thủ đoạn để ngăn không cho Tạ Thiến bước vào giới giải trí cuối cùng còn đánh mất tính mạng như vậy.

Nói tới nói lui, ông vẫn không nỡ kiên quyết cứng rắn với con bé, không nỡ làm con bé khó xử!

Tạ lão lắc đầu cười: “Con bé tinh quái này, cháu ỷ chúng ta nuông chiều nên mới càn quấy như thế chứ gì.”

Lâm Nhược cười, trong lòng rất ấm áp, cũng chỉ có người quan tâm đến mình mới có thể bao dung không điều kiện gì như thế nhỉ.

Khi An phu nhân đẩy cửa vào phòng bệnh, vợ của An lão Tam đã đưa báo chiều cho An phu nhân nói: “Cô biết chuyện Cửu thiếu rời khỏi giới giải trí chưa?”

“Không thấy tiểu Tiệp gọi điện thoại nói việc này.” An phu nhân cầm tờ báo xem một chút rồi để sang bên cạnh, “Nó đi làm diễn viên vốn đã là hạ thấp thân phận rồi, rời khỏi giới giải trí đó sớm một chút cũng tốt. Chị bây giờ thế nào rồi?”

“Chỉ trượt chân rồi lo lắng một chút thôi mà, không sao cả. Tại lão Tam cứ bắt tôi đến bệnh viện khám, tôi không lay chuyển/ thay đổi/ cản được anh ấy.”

“Tình trạng của chị đặc biệt như vậy, đừng nói là bố đứa bé, ngay cả mọi người trong nhà mình cũng đều căng thẳng chẳng khác gì ra chiến trường đánh giặc ấy.” Vừa nói, An phu nhân vừa cầm táo lên gọt vỏ.

Vợ An lão Tam khẽ vỗ nhẹ vào vai An phu nhân như trách móc, cười mắng: “Xấu xa, cô đang giễu cợt chị chứ gì! Hơn bốn mươi tuổi rồi còn mang thai, tuổi này cũng đâu còn là tuổi sản phụ nữa đúng khống? Là lão sản phụ à?” Vợ An lão Tam nói xong cũng tự bật cười trước.

“Chị nói linh tinh gì thế? Em rất muốn xinh thêm cho tiểu Tiệp một đứa em, nhưng cuối cùng cũng có tốt số được như chị đâu.”

An phu nhân rất muốn sinh thêm một cô con gái, từ rất nhiều năm trước đã luôn mong ngóng có thai nhưng lại không có kết quả gì, người An gia đều biết điều này.

“Nếu đứa bé này là mà con gái, chị cho cô nuôi nhé.”

“Phì, chẳng đứng đắn gì cả, chị đừng có nói con gái mình như con heo con thế chứ.” An phu nhân cắt nhỏ quả táo vừa gọt vỏ xong bày lên đĩa.

“Ơ? Khiết Như, không phải cô bảo mang canh xương hầm đến cho tôi à? Canh đâu?” Vợ An lão Tam khẽ cười chuyển chủ đề.

“Em gọi điện cho má Lý rồi, sẽ cho người đưa tới cho chị ngay. Cặp lồng em mang tới tặng cho người khác mất rồi.”

“An tiểu Như, cô giỏi thật, mang cặp lồng tới lại đưa cho ai? Để chị đoán xem nào, trừ tôi đang nằm viện ra thì mọi người trong nhà đều khỏe mạnh, mà những người bên ngoài thì cũng không có tư cách nhận canh xương của cô.” Vợ An lão Tam vỗ tay một cái, “A! Có phải trên đường đến bệnh viện cô gặp bạn gái Tiểu Tiệp không? Đúng không? Lần trước nghe nói cô bé ấy bị thương ở vai mà, hình như bị rạn xương nhỉ?”

An phu nhân cũng không giấu diếm: “Đúng là cho con bé. Cái con bé vụng về đó không biết nấu cơm, canh xương mua bên ngoài làm sao chất lượng được như canh xương nhà mình nấu. Hơn nữa, với tính cách của con bé, chỉ e cũng chẳng nghĩ đến mấy thứ này.”

“Phải rồi, hôm nay em đến cũng để bàn bạc với chị chuyện của con bé đây.” An phu nhân nói, “Không phải hiện giờ chị đang mang thai sao, ngay cả ông cụ nhà mình cũng rất coi trọng chuyện này.”

“Đừng có nói lòng vòng với chị, đi thẳng vào trọng tâm đi.”

“Em muốn nhờ chị đứng cùng một chiến tuyến với em để xin ông cụ hủy bỏ hôn ước với Lâm gia.”

“Hôn ước của An gia và Lâm gia là do bố và ông cụ đã qua đời của Lâm gia quyết định, làm sao bố đồng ý hủy bỏ được?”

An phu nhân thở dài: “Thì còn cách nào được nữa ạ? Tiểu Tiệp vừa mới nghe chuyện bố ấn định hôn ước với Lâm gia cho nó là đã chạy thẳng ra nước ngoài không ừ hử gì rồi, đi mất tích bao nhiêu năm trời, lúc quay về cũng chạy đi làm diễn viên chứ không chịu về nhà. Em là mẹ nó chẳng lẽ em không đau lòng à. Hơn nữa, chị không biết đâu, hai ngày trước tiểu Tiệp nghe tin em suýt bị bắt cóc liền vội vàng quay về, sắc mặt khó coi như muốn giết người vậy. Lúc ấy em còn mừng thầm rằng con trai biết chuyện lại thương mình như vậy. Ai ngờ nó ngồi còn chưa nóng ghế ở nhà đã vội vội vàng vàng chạy như lửa đốt mông đi tìm con bé rồi. Nó thích con bé như vậy, sẽ càng không thể chấp nhận hôn ước mà gia đình sắp đặt. Thế nên, người làm mẹ như em đây bắt buộc phải để tâm thôi.”

“Cô bé kia thực sự tốt như vậy sao? Thực ra chị cũng có nhìn thấy trên báo rồi, rất xinh đẹp, nhưng chỉ xinh đẹp không thì cũng không thể chinh phục được Cửu thiếu và cô chứ.” Vợ An lão Tam vô cùng hào hứng, “Khiết Như, cô mau kể chị nghe xem nào, rốt cuộc cô bé đó là người thế nào?”

“Cũng chẳng có gì.” An phu nhân cười tươi, “Tâm tư cũng khá tinh tế, biết chăm sóc người khác. Biết quan sát sắc mặt người khác, là một đứa bé thông minh, hình như cũng biết đánh nhau, đối mặt với tình huống đột ngột phát sinh rất bình tĩnh, ung dung. Hành vi cử chỉ cũng có thể coi là đoan trang, khéo léo, biết tiến biết lùi, gia giáo hẳn cũng không tồi…”

An phu nhân còn chưa nói xong, vợ An lão Tam đã ngắt lời: “Chà chà, hiếm có quá đấy Khiết Như, lần đầu tiên chị nghe thấy cô khen một người khác như vậy, hơn nữa còn khen toàn bộ không sót chỗ nào nữa chứ, y như đánh giá một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không tì vết ấy.”

“Vậy sao?” An phu nhân ngớ người, bà chỉ đánh giá theo những gì bà thực sự nhìn thấy mà, cũng đâu cố tình phóng đại gì đâu.

“Được rồi được rồi, chỉ cần mấy yếu tố đó thôi cũng đủ để chị đứng cùng chiến tuyến với cô rồi, phải thuyết phục bố từ hôn với Lâm gia thôi. Thời buổi bây giờ, tự do yêu đương cũng đã lạc hậu lắm rồi, còn ép duyên ép phận gì nữa chứ.”

“Có chị hỗ trợ, chắc ông cụ sẽ xiêu lòng thôi.”

Hai chị em bí mật lập mưu, kiên quyết nhất định phải hủy bỏ được hôn ước với Lâm gia, hoàn toàn không hề nghĩ đến không biết rốt cuộc An thần và An tẩu có vui hay không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.