Lạc Thần Tái Sinh

Chương 53: An phu nhân tới!




Vừa nhìn thấy phượng hoàng cái bước về phía này, Tạ Lâm lập tức che trước mặt Lâm Nhược, cái túi đang đeo ở khuỷu tay cũng hạ xuống cầm trong bàn tay! Nếu cô ta còn dám làm bậy nữa, để xem cô có cầm túi đập nát mặt cô ta không!

Lâm Nhược lách người lên phía trước, đưa tay ra bảo vệ Tạ Lâm sau lưng mình, khóe môi cong lên cười mỉa mai, cô nàng này còn dám tới thì đừng trách cô dùng lý do phòng vệ chính đáng để xử lý cô ta!

Hai người vệ sỹ được phái tới để canh chừng phượng hoàng cái kia vừa nhìn thấy lập tức nhanh chóng bước tới, một trái một phải chặn đường của phượng hoàng cái.

“Mấy người là cái thá gì? Cút ngay cho bản tiểu thư!” Phượng hoàng cái giận đến sắp phát điên rồi! Hôm nay nhất định cô ta phải tát cho cái ả Lâm Nhược kia hai cái mới hả giận!

Hai người vệ sỹ không nói lời nào, chỉ kiên quyết chặn đường của phượng hoàng cái.

“Bản tiểu thư bảo các người cút ngay!” Phượng hoàng cái không đẩy được hai người to con vạm vỡ kia, giận dữ đấm đá bọn họ y như mấy mụ đàn bà chua ngoa.

Không ít người trong đại sảnh đã dừng chân nhìn về phía này, phượng hoàng cái gào thét đấm đá một hồi cuối cùng cũng chậm chạp phát hiện ra dáng vẻ hiện tại của mình quá mất mặt.

Chờ đến khi mấy người qua đường ở đại sảnh thấy không còn gì hay nữa đều tản đi hết rồi, phượng hoàng cái mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người biết thân phận của tôi là gì không mà dám cản tôi?!”

Tùy tiện chạy ra đường rồi khoe khoang thân phận của mình, cô ta nghĩ mình là nguyên thủ quốc gia người người đều biết sao?! Đầu óc cô nàng này không bị bệnh đấy chứ?

Trong đầu hai người vệ sỹ đồng loạt xuất hiện suy nghĩ này, ngoài mặt vẫn không có chút cảm xúc nào, y như hai hung thần vậy.

“Các người nghe cho rõ, tôi chính là…”

“Cô là cái gì?” Một giọng nói không cao không thấp, thanh thanh lạnh lạnh, vừa ôn hòa những cũng vừa uy nghiêm vang lên ngắt lời phượng hoàng cái.

Phượng hoàng cái nghe tiếng nói liền quay đầu sang, vừa nhìn thấy người phụ nữ trung niên cầm túi xách nhỏ nhã nhặn bước tới, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi.

“An… An phu nhân.” Phượng hoàng cái không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi nữa, mặt trắng bệch hơi cúi người chào An phu nhân, thần sắc vừa lễ độ vừa biết điều, hai mí mắt rũ xuống giấu đi vẻ bối rối của cô ta.

An gia coi trọng nhất là lễ nghi, chẳng lẽ vừa rồi mọi việc cô ta làm đều bị An phu nhân nhìn thấy hết rồi sao? Nếu vậy thì sau này làm sao cô ta lấy lòng An phu nhân được, làm sao kiếm cớ tiếp cận Cửu ca ca được?!

Phượng hoàng cái càng nghĩ càng hốt hoảng. Đều do Lâm Nhược đáng ghét kia, làm cô ta mất hết lý trí, vứt bỏ cả lễ nghi mà các thế gia quý tộc coi trọng nhất!

“An phu nhân, vừa rồi… vừa rồi là hiểu lầm thôi ạ. Tại cháu giận quá hóa vụng, nên mới… mới…”

Dưới ánh mắt không chút cảm xúc của An phu nhân, giọng nói của phượng hoàng cái càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không nói ra được lời nào nữa.

“Dù là cô giận quá nên làm bừa, hay là cô tỉnh táo rõ ràng, thì An gia cũng không phải là tấm lá chắn để cô có thể treo trên miệng như thế.” Giọng nói của An phu nhân lạnh như băng, nhưng vẫn duy trì sự cao quý và cẩn trọng của một vị phu nhân.

“Vâng ạ, Quý Lũng biết sai rồi.” Phượng hoàng cái Quý Lũng hoàn toàn bỏ đi dáng vẻ đàn bà chua ngoa vừa rồi, ngoan ngoãn cúi đầu nhỏ giọng nhận lỗi.

“Quý Lũng? Cô là con gái nuôi của lão Quý à?” Lông mày An phu nhân khẽ nhíu lại một chút.

“Vâng ạ! Lúc trước cháu có theo ba đến An gia mấy lần, bao nhiêu năm không gặp, nhìn bác gái vẫn xinh đẹp trẻ trung như xưa, không khác gì cả!” Quý Lũng lập tức thuận gió đổi chiều, xưng hô với An phu nhân cũng thay đổi hẳn, cười nói ra vẻ rất thân thiết: “Hồi ở nước ngoài cháu học trung học và đại học cùng với Cửu ca ca.”

Một cô gái có bộ não như vậy mà cũng có thể thi vào trường của tiểu Tiệp, chẳng lẽ trường mà tiểu Tiệp học ở nước ngoài thực ra không phải trường danh tiếng gì mà là trường rất bình thường sao?

Tâm lý của An phu nhân biến chuyển nhiều đến mấy thì ngoài mặt cũng không lộ ra một phần nào, cũng không cố tình sửa lại cách xưng hô của Quý Lũng đối với mình, khẽ cười xa cách: “Lũng nhi càng lớn càng xinh đẹp đáng yêu, ta nhất thời không nhận ra.” Dù sao Quý Lũng cũng là con gái nuôi của lão Quý, đánh chó phải ngó mặt chủ, hơn nữa, Quý gia và An gia cùng phe, quan hệ trước giờ không tệ.

“Ha ha, bác gái quá khen.” Trên mặt Quý Lủng nảy lên hai rặng mây hồng, cười cười bước lên hai bước, muốn kéo tay An phu nhân nhưng lại bị An phu nhân khéo léo tránh được.

An phu nhân né tránh Quý Lũng, lại quay sang nói với Lâm Nhược: “Tiểu Nhược, có mệt không? Nếu mệt mỏi thì con cứ quay về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, không cần phải cố gắng gượng để đi cùng bác đâu.”

Lâm Nhược biết An phu nhân, nhưng đây là lần đầu tiên dùng thân phận Lâm Nhược để đối mặt với An phu nhân. Cô dám chắc rằng đây chắc chắn cũng là lần đầu tiên An phu nhân gặp cô, nhưng trong giọng nói lại thể hiện sự thân thiết, chân thật, người ngoài nhìn vào có khi còn tưởng quan hệ hai người rất hòa thuận nữa.

Ngay cả Tạ Lâm cũng đều nhìn Lâm Nhược đầy nghi hoặc, em quen An phu nhân này từ bao giờ thế? Hơn nữa nhìn dáng vẻ còn rất quen thuộc.

Lâm Nhược lẳng lặng nháy mắt với Tạ Lâm một cái, rồi lập tức cười khẽ phối hợp với bà, dùng thái độ thoải mái mà nhã nhặn bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay An phu nhân, ghé sát đầu vào rất thân mật, khẽ cọ cọ làm nũng trên vai An phu nhân, nói: “Con không mệt ạ. Nhưng lần đầu tiên bác đến nơi như thế này để xem con quay chương trình, chắc cũng không quen lắm đúng không ạ?”

“Cảm giác cũng không tệ!” An phu nhân cười rất tự nhiên, vỗ nhẹ vào bàn tay Lâm Nhược đang đặt ở khuỷu tay của mình y như người lớn trong nhà yêu thương con cháu của mình vậy, “Con thể hiện rất xuất sắc, bác rất thích.”

Quý Lũng hoàn toàn không ngờ quan hệ giữa An phu nhân và Lâm Nhược lại tốt như vậy, cứ ngẩn người đứng một bên, mắt trợn trừng lên, không thể hiểu được, cũng không thể tin được.

An phu nhân lại hướng mắt về phía Quý Lũng lần nữa, nụ cười thân mật khi đối diện với Lâm Nhược đã biến thành nụ cười nhạt xa lạ: “Lũng nhi, ta còn có việc, ta đi trước. Cháu tự tới đây à? Có cần ta phái vệ sỹ đưa cháu về khách sạn không?”

“Không… Không cần ạ!” Quý Lũng vội xua tay nói: “Bác gái có việc bận thì cứ đi đi ạ, cháu đi dạo một chút rồi bay về thành phố B luôn, bác không cần để ý đến cháu ạ.”

“Vậy chúng ta đi trước.” Hai bên chào nhau. Nhìn Lâm Nhược và An phu nhân vừa cười vừa nói kéo tay nhau đi ra khỏi đại sảnh, Quý Lũng vẫn không kịp phản ứng gì.

Tài xế đã sớm đánh xe ra chờ ở cửa, chiếc xe Audi màu đen giản dị cũng không khiến bất cứ người nào đặc biệt chú ý đến.

Người tài xế xuống xe mở cửa, Lâm Nhược và An phu nhân một trái một phải ngồi vào trong xe.

Lâm Nhược ra dấu qua cửa sổ bảo Tạ Lâm không cần đi theo, lại đưa tay ra hiệu sẽ gọi điện thoại sau, rồi rời đi cùng An phu nhân.

Bên trong xe, hai người phụ nữ vừa rồi còn vô cùng thân thiết như mẹ con ruột thịt, lúc này mỗi người ngồi một bên ở hàng ghế phía sau, khí thế khác biệt, lập trường khác biệt.

An phu nhân ngồi thẳng lưng, dù ở trong hàng ghế sau chật hẹp của xe ô tô, nhưng bà vẫn duy trì phong thái lễ nghĩa của thế gia quý tộc, nhất cử nhất động đều đúng tiêu chuẩn như khuôn mẫu.

Còn dáng vẻ của Lâm Nhược thì tùy tiện hơn rất nhiều, nhưng dù trong vẻ tùy tiện đó, cũng vẫn không mất đi lễ tiết và sự nhã nhặn, dường như vẻ cao quý của cô là do trời sinh như thế, hoàn toàn không liên quan gì đến việc ngồi thế nào hay hành động ra sao.

Hai người ngồi đó, không ai lên tiếng nói chuyện trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.