Lạc Thần Tái Sinh

Chương 44: Tạm thời xa nhau




An Tiệp thu tay lại, nghe cô nói vậy liền lườm cô một cái, nói: “Em cứ thử từ hôn xem.”

Ngữ điệu rất bình tĩnh nhưng tràn ngập sự uy hiếp. Lâm Nhược hơi nghiêng người ghé sát vào An Tiệp, cười nói: “Nếu em từ hôn thật, anh làm được gì nào?”

Đúng là không thể làm được gì! Muốn nói là đánh đòn cô mấy cái, thì bản thân An Tiệp sẽ không nỡ trước. Nhưng nếu buông cô ra, thì chắc chắn càng không thể được!

An Tiệp chán nản thở dài, đưa tay lên nhéo nhéo má Lâm Nhược: “Đúng là anh cũng không biết được chính mình sẽ phải làm thế nào.”

Trong mắt Lâm Nhược đầy ý cười, thì ra An thiên vương không gi không làm được cũng có lúc phải bó tay à.

“Sáng mai anh bay chuyến mấy giờ?” Lâm Nhược đổi đề tài, hỏi.

“Mười rưỡi.”

“Từ đây lên thị trấn rồi đi đến sân bay ít ra cũng phải mất 4,5 tiếng, nếu thế thì anh phải dậy từ 3,4h sáng à?”

Tiểu Ất đừng vằn vò nắm tay nhìn đôi tình nhân đang ngồi bên đống lửa, rõ ràng đã sắp xếp để An ca xuất phát vào hôm nay, nếu thế thì đâu cần phải dậy sớm chứ.

An Tiệp cười không mấy bận tâm, sau hôm nay chia tay nhau, anh đi thành phố S, cô quay về thành phố B, nếu muốn gặp nhau còn phải đi máy bày mất 2 tiếng. Hơn nữa, công việc của Lâm Nhược đã sớm bị Tạ Lâm sắp xếp kín mít, căn bản không có thời gian rảnh, mà anh đi nhận công tác ở thành phố S, cũng có rất nhiều việc cần phải xử lý, trong một khoảng thời gian ngắn e cũng không giành ra được chút thời gian rảnh nào.

Vậy nên anh mới muốn nán lại, ở bên Lâm Nhược thêm một chút nữa.

Mấy cảnh quay bổ sung hôm nay hoàn toàn không có liên quan gì đến An Tiệp, thật ra anh hoàn toàn có thể rời đi. Hơn nữa, với địa vị của anh thì chắc chắn cũng không ai dám nói gì cả. Nghĩ một chút là Lâm Nhược hiểu ngay lý do An Tiệp nán lại. Ngón tay cô chạy xuống dưới, nép vào bên người, lặng lẽ gãi gãi nhẹ vào lòng bàn tay An Tiệp.

An Tiệp quay sang nhìn cô, Lâm Nhược nhỏ giọng nói: “Ngày mai anh ngủ bù trên xe và máy bay sau nhé.”

“Được.” An Tiệp khẽ cười, nắm bàn tay lại cầm lấy ngón tay đang gây sự của Lâm Nhược.

Ngọ nguậy một chút, bàn tay của hai người úp vào nhau, mười ngón siết chặt.

Lâm Thiên bĩu môi quay mặt đi chỗ khác! Thằng nhóc thối, coi thường khả năng quan sát của anh ta à, đừng tưởng rằng lặng lẽ kín đáo thì anh ta không phát hiện ra bọn họ lén cầm tay nhau nhé.

“Đại ca, anh đừng chỉ uống rượu như thế, ăn chút gì đi ạ. Mùi vị của thịt dê nướng này thật sự không tệ, anh nếm thử xem.” Lâm Nhược gắp một miếng thịt dê đã chấm gia vị, mỉm cười đưa lên miệng Lâm Thiên.

Tâm trạng của Lâm Thiên lập tức tươi tỉnh hẳn: “Chỉ có bé út là biết thương đại ca.”

Cuồng em gái gì gì đó, thật sự quá dễ dỗ dành!

Tiệc đóng máy nướng thịt dê vẫn tiến hành đến tận 2 – 3 giờ sáng mới tàn. Mọi người hầu như đều uống nhiều, lảo đà lảo đảo quay về lều của mình để ngủ.

Bình thường Lâm Thiên cũng hay uống rượu nên tửu lượng khá cao, một chút bia đó căn bản không làm anh ta say được. Anh ta nhìn thoáng qua An Tiệp và Lâm Nhược đang nhỏ giọng nói chuyện, rồi đứng dậy giúp Tạ Lâm đỡ Lâu Kiều về lều vải.

“Tửu lượng không tốt còn đòi làm anh hùng, uống chết anh luôn!” Tạ Lâm ôm ngang eo Lâu Kiều, dưới sự giúp đỡ của Lâm Thiên, cô ấy đỡ anh ta đứng dậy, vừa đi vừa cằn nhằn.

Lâm Nhược khẽ cười: “A Lâm đúng là miệng cứng lòng mềm, ánh mắt của đạo diễn Lâu cũng không tệ.”

“Ánh mắt của anh càng không tệ.” An Tiệp kéo Lâm Nhược đứng dậy, “Tối nay em ăn nhiều như thế, đi dạo một chút cho tiêu đi.”

“Còn không biết xấu hổ mà nói em ăn nhiều nữa, không phải đều là anh gắp cho em à. Cứ ăn thế này, sớm muộn gì cũng thành lợn mất.” Lâm Nhược lườm anh một cái, rồi để mặc cho An Tiệp nắm tay cô, chậm rãi đi dạo.

Đại Binh và Tiểu Ất tự giác giữ khoảng cách xa.

An Tiệp cười: “Em có biết về Lâm gia không?”

“Trước đây có nghe nói một chút,” Lâm Nhược gật đầu, “Ba người con trai, mỗi người một vẻ, đều rất xuất sắc. Chỉ có duy nhất cô con gái cưng lại là một người vừa bốc đồng vừa vô dụng. Lâm gia là một thế gia lớn trong quân đội, từ đời nhà Thanh đã là tướng quân cầm binh đi đánh giặc, sau đó lại gia nhập vào Đảng chống Nhật, mỗi thế hệ đều là quân nhân. Có thể nói, địa vị và vinh quang hiện giờ của Lâm gia đều là do tổ tiên Lâm gia dùng nhiệt huyết và tuổi trẻ để đổi lấy.”

“Cũng có thể nói như vậy.” An Tiệp cũng biết giống như thế, “Có điều hiện giờ Lâm gia đã có ý muốn lui về ở ẩn rồi. Trong ba người con trai, chỉ có đại ca Lâm Thiên nhập ngũ, hơn nữa cũng không cố gắng thăng tiến, từ 4 năm trước đã cố tình ở lại quân hàm Trung tá. Nhị ca Lâm Nhiên sau khi du học ở nước ngoài về thì lập tức xuất ngũ theo kinh doanh, thành lập công ty. Tam ca Lâm Phong bỏ nhà đi từ năm 18 tuổi, trưởng thành ở ngoài xã hội, hiện giờ đã rất có địa vị trong giới xã hội đen.”

“Nếu Lâm gia đã có ý định ẩn dật, thì sao lại đính hôn với An gia?” Lâm Nhược không hiểu.

An Tiệp khụ một tiếng nói: “Thật ra hôn ước của chúng ta là do ông nội định đoạt.”

Lâm Nhược không để ý tới điểm ấy mà lại nhớ ra một chuyện khác: “Nếu em nhớ không nhầm, thì phu nhân Lâm gia hẳn là con gái của Tạ gia đúng không?”

“Tính ra thì đúng là cô út của em rồi.”

Thì ra là người một nhà! Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà cô có thể sống lại trong cơ thể của Lâm Nhược. Dù sao cũng là người thân có quan hệ huyết thống.

Kiếp trước, từ khi cô còn rất nhỏ bố mẹ cô đã qua đời vì gặp tai nạn, một tay ông nội nuôi cô lớn lên. Quan hệ trong Tạ gia tương đối phức tạp, trừ ông nội ra, người duy nhất thân thiết với cô cũng chỉ có người cô này thôi.

Có điều, cô út gả tới Lâm gia khiến ông nội rất tức giận, vì thế cũng dẫn đến việc tuy hai nhà Lâm Tạ là thông gia nhưng căn bản không hề qua lại gì, cũng chưa từng chính thức gặp gỡ thăm hỏi nhau, khi gặp gỡ giữa chốn đông người, cũng đều coi như người xa lạ.

Nhưng cô út vẫn rất thương cô, đối xử với cô như con gái ruột, dù sau này có con gái ruột của mình rồi, nhưng tình yêu đó cũng không hề giảm đi chút nào.

Chỉ là, khi cô 13 tuổi chuyển ra khỏi Tạ gia vào ở ký túc xá của trường, đa số đều chỉ gọi điện thoại liên lạc với cô út, còn rất ít khi gặp nhau. Sau đó cô lại bước chân vào giới nghệ sỹ, ngay cả điện thoại cũng ít dần đi. Khi ấy cô chỉ biết cô út có một cô con gái nhỏ tên là tiểu Nhươc, còn chưa gặp mặt bao giờ.

Thế nên khi vừa sống lại, dù soi vào gương cô cũng chỉ nghĩ là mặt mũi Lâm Nhược hơi hao hao giống mình, còn nghĩ rằng đó chính là lý do mình có cơ hội sống lại. Bây giờ nghĩ kỹ mới thấy, khuôn mặt này không phải là đặc trưng của Tạ gia sao?!

Tất cả các gia đình có gia thế ở thủ đô đều biết Tạ gia sản sinh toàn người đẹp!

Lâm Nhược cười, trong lòng có thêm vài phần thân thiết với mọi người trong Lâm gia, bọn họ đúng là người thân thật!!!

An Tiệp cầm tay Lâm Nhược nói: “Sức khỏe của ông nội Tạ cũng rất tráng kiện, nhưng 5 năm trước khi nghe nói em gặp chuyện không may, ông cũng đau lòng rất lâu.”

Đương nhiên Lâm Nhược rất nhớ ông nội, nhưng cô đột ngột sống lại một cách kỳ quái thế này, dù có đi gặp ông nội thì cô cũng không biết phải giải thích từ đâu. Hơn nữa, lúc đó cô còn chưa biết thân phận của mình, thầm nghĩ dù có đến cửa thăm nom e cũng sẽ bị từ chối, nên mới tạm thời hoãn lại việc đến thăm ông nội.

“Mấy năm nay anh vẫn chăm sóc ông nội à?”

“Chỉ thỉnh thoảng có thời gian thì đến tắm nắng, chơi hai ba ván cờ vua với ông thôi.” An Tiệp cũng không nói nhiều.

Trong lòng Lâm Nhược vô cùng cảm động: “Cảm ơn anh, An Tiệp! Chân thành đấy!”

Lâm Nhược luôn là người phóng khoáng, tùy hứng, hầu như không bận tâm đến bất cứ chuyện gì, cảm xúc luôn lưng chừng không rõ. Nhưng lúc này, cô nhìn thẳng vào mắt An Tiệp, vô cùng chân thành nói lời cảm ơn.

“Nếu muốn cảm ơn anh thì đừng từ hôn, coi như để trả ơn đi!”

“Quân tử giúp đỡ người ta không cần phải báo đáp chứ An thiên vương.”

An Tiệp đưa tay kéo Lâm Nhược vào lòng, nói: “Anh vốn đâu phải là quân tử.”

Lâm Nhược không kìm được bật cười một lúc mới nói: “Để em nghĩ xem đã nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.