Lạc Thần Tái Sinh

Chương 18: Muốn xác định quan hệ sao?




Nghe tiếng cười này, mọi người đều cảm thấy khó hiểu, bản thân Lăng Tâm cũng sững người.

Nụ cười tươi trên mặt Lâm Nhược vẫn không hề thay đổi, bước tới hai bước đỡ Lăng Tâm lên, nói: “Sao Tâm nhi lại nói thế, từ nhỏ tôi đã có bệnh cuồng sạch sẽ, không quen với việc đột nhiên va chạm tay chân với người không thân thiết gì thôi. Hơn nữa, Tâm nhi xinh đẹp đáng yêu như vậy, tôi thích vô cùng ấy chứ. Không tin thì em thử hỏi An Tiệp mà xem, hôm qua tôi còn nói với anh ấy là muốn xin chữ ký của em đấy.”

Bị vu oan, không phải đều giải thích kêu oan, thậm chí to tiếng cãi cọ với cô ta sao? Lăng Tâm hoàn toàn không ngờ Lâm Nhược lại phản ứng như thế này, cô ta cứ ngây ra một lúc cũng không hồi phục được tinh thần, để mặc cho Lâm Nhược tùy ý cầm cánh tay mình, kéo mình đứng dậy.

“Tâm nhi ngã có đau không? Có muốn đi bệnh viện khám thử một chút không?! An Tiệp, hay là anh lái xe đưa Tâm nhi đi bệnh viện khám được không?” Lâm Nhược quay đầu hỏi An Tiệp.

An Tiệp cau mày nhưng cũng không phản bác. Vừa nhìn thấy phản ứng này của An Tiệp, Lăng Tâm làm sao dám nhân cơ hội này để đòi An Tiệp đưa đi bệnh viện nữa, đành cắn răng nói: “Chị Lâm Nhược, chỉ ngã một chút thôi, không sao ạ.”

“Thực sự không có chuyện gì chứ? Có thể quay tiếp được không?” Lâm Nhược tiếp tục sắm vai chị gái tri kỷ, vẻ mặt vô cùng chân thành, ngay cả ánh mắt cũng đều tỏ rõ sự lo lắng và thương xót.

“Vâng, không sao ạ.” Lăng Tâm gật đầu.

“Nếu vậy thì tiếp tục thôi. Lăng Tâm, lần này đừng lỡ tay nữa đấy.” Lâu Kiều cầm kịch bản cố tình nhấn mạnh một câu rồi quay về ghế giám sát của mình.

Tuy ngoài mặt mọi người không thể hiện cảm xúc gì, nhưng trong lòng đều hiểu rõ như gương sáng.

Sắc mặt Lăng Tâm hơi khó coi, nắm đấm giấu trong tay áo siết chặt lại. An thiên vương bênh vực Lâm Nhược, ngay cả đạo diễn Lâu luôn rất hà khắc cũng thiên vị Lâm Nhược. Vừa rồi cô ta cố tình dồn cả gốc lẫn lãi ngã một cú cho chân thật, lưng va mạnh vào thành ghế e là cũng tím bầm cả rồi. Nhưng bây giờ lại không thể nói gì cả, chỉ có thể tự nuốt ấm ức vào lòng, còn phải tỏ ra không sao cả nữa chứ.

Có lời cảnh cáo của Lâu Kiều, lần quay lại thứ hai này, Lăng Tâm không dám giở trò ma quỷ gì nữa, quy quy củ củ diễn qua cảnh.

Những cảnh quay tiếp theo diễn ra rất thuận lợi, cho đến tận nửa đêm khi phần quay của hôm nay kết thúc, cũng không xảy ra sai sót lớn nào nữa.

Khi tiểu Lý tẩy trang cho Lâm Nhược, nhìn thấy trên mặt Lâm Nhược vẫn còn có vết đỏ hồng, xót ruột nói: “Cô ta có cần phải mạnh tay thế không? Đâu phải là diễn viên mới mà còn lỡ tay như thế chứ?! Chị Lâm Nhược, chị chờ một chút, em đi lấy mấy viên đá đến cho chị chườm lên.”

“Tiểu Lý, không cần phiền vậy đâu, ngày mai sẽ ổn thôi mà. Chị về trước, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Lâm Nhược nhéo nhéo hai má xị ra như bánh bao của tiểu Lý rồi đi ra khỏi phòng trang điểm.

Tiểu Lý vẫn còn rất bất bình giận dữ, lấy di động ra bắt đầu trút giận điên cuồng trong nhóm các chị em của mình.

Tiểu Lật tử: “Oa oa oa oa oa, tức chết tôi mất thôi!”

Lòng ta vẫn vẹn nguyên: “Tiểu Lý tử, ai chọc giận cô thế? Nói ra đi, chị đây sẽ đánh gãy răng hắn cho cô!”

Tiểu Lật tử: “Không phải em! Mà là có người ức hiếp nữ thần nhà em! Hu hu, làm em đau lòng chết đi được!”

Mái tóc phiêu bồng: “Lý tử, không phải cô chỉ luôn thần tượng An thần thôi sao? Từ lúc nào mà còn có cả nữ thần nữa rồi?”

Tiểu Lật tử: “(ưỡn ngực kiêu ngạo) Chị lạc hậu quá! Nữ thần của em chính là bạn gái của An thần ấy! Không phải lúc trước em đã chụp ảnh gửi cho các chị xem rồi sao? Nữ tướng quân oai phong lẫm liệt, đâm trúng tim của người ta trong nháy mắt, muốn không ngã lòng cũng không được!”

Muốn chạy khỏa thân: “Gớm, cô chỉ có mỗi hai cái bánh màn thầu bé xíu thế kia, còn ưỡn ngực cái rắm ấy! Không phải nữ thần nhà cô còn đang quay phim sao? An đại thần cũng hộ vệ ở bên cạnh rồi, còn ai dám to gan lên khiêu khích thế? Không sợ An đại thần gọt cho vài cái chết tươi sao?”

Tiểu Lật tử: “Nhắc đến là lại thấy tức! Hoa sen trắng đi chết đi! Chết đi! Chết đi! Trà xanh biểu chết đi chết đi chết đi!(*) Lại còn dám mượn lúc quay phim để tát nữ thần của em, còn giả vờ vô tội, giả vờ yếu đuối! A a a a a, muốn đập cho cô ta vài cái quá!”

(*) Theo ngôn ngữ mạng của TQ thì Hoa sen trắng là chỉ những người ra vẻ thánh mẫu, cao thượng. còn Trà xanh biểu là chỉ những người chuyên cướp người yêu của chị em bạn bè mình. Vì mình không tìm được từ nào tương tự nên đành phải giữ nguyên và giải thích. Mong cả nhà thông cảm.

Lòng ta vẫn vẹn nguyên: “Tiểu Lý tử, tĩnh trứng lại, tĩnh trứng lại!!!” (Ý bạn ấy nói bình tĩnh lại nhưng cố tình nói bậy bạ ấy)

Tiểu Lật tử: “Trứng tôi nát lâu rồi.”

Muốn chạy khỏa thân: “Phiền các cô lịch sự chút được không? Lý tử, người cô đang nói là Lăng Tâm à?”

Tiểu Lật tử: “(Bĩu môi) không phải cô ta thì còn ai vào đây nữa! Rõ ràng là vì không chiếm được An thần nên mới ghen tị với nữ thần nhà em, ngực nhỏ hẹp hòi đã đành, đây bụng to mà lòng như ruột gà ấy!”

Mái tóc phiêu bồng: “Hai cô tranh một chàng, lại là một kịch bản máu chó nữa!”

Tiểu Lật tử: “Còn lâu ấy! Em phát hiện ra nhé, An thần thực sự rất thích nữ thần nhà em, nhưng hình như nữ thần nhà em không có cảm tình với An thần mấy đâu. Chẹp chẹp, nữ thần nhà em quá cao tay luôn, ngay cả An thần cũng phải ngoan ngoãn nghe lời!”

Muốn chạy khỏa thân: “Tiểu Lý tử, cô hoàn toàn rút chân ra khỏi đảng An thần rồi! Khinh bỉ cô!”

Tiểu Lý cầm di động cười ha hả, dù sao An thần và nữ thần cũng là một đôi, cô bảo vệ nữ thần, chắc chắn An thần sẽ không ghen đâu.

Quay phim xong, Lâm Nhược cũng không trở về lều vải ngay mà cầm một chiếc túi to cùng một ít bánh ngọt đi xa ra ngoài.

Cô nàng này, đêm hôm rồi còn chạy lung tung, không sợ gặp nguy hiểm à?! An Tiệp luôn đi theo cô khẽ nhíu mày, nhưng vẫn im lặng đi theo không nói gì.

Lâm Nhược đã ra ngoài phạm vi của đoàn làm phim, lục lọi trong túi một lúc mới lôi ra một cái bẫy đã được gài sẵn bánh ngọt, đặt bên cạnh rồi chậm rãi ngồi chờ con mồi sa bẫy.

An Tiệp ngồi xuống cạnh Lâm Nhược hỏi: “Em định bẫy cái gì đấy?”

“Chuột.” Lâm Nhược đứng dậy, tự nhiên kéo tay An Tiệp: “Bọn chuột thông minh lắm, chúng ta trốn xa một chút, nếu không chúng sẽ không tới đâu.”

“Em định bắt chuột dọa Lăng Tâm à?” Quả nhiên, tính cách của cô gái này vẫn luôn không chịu thiệt thòi như thế. An Tiệp khẽ cười.

“Đâu đơn giản thế. Ôi, tôi cũng thực sự rất bó tay với bản chất có thù tất báo của mình, nhưng chết cũng không thay đổi được ấy.” Lâm Nhược ngồi xuống mặt cỏ.

Trên bầu trời đầy sao, mặt trăng như chiếc mâm bạc treo trên không trung, dải ngân hà ẩn ẩn hiện hiện, tô điểm thêm cho bầu trời đen sâu thẳm, đẹp y như một tấm ảnh động có hiệu ứng đặc biệt vậy.

An Tiệp ngồi cạnh cô, nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tuyệt trần của cô dưới ánh sao, cả cõi lòng như dịu đi. Ngón tay thon dài bất giác phủ lên khuôn mặt nghiêng của cô, đầu ngón tay dịu dàng lướt qua đường viền khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại ở cái cằm nhỏ xinh xắn.

“Lâm Nhược, tôi muốn hôn em.” Câu nói còn chưa dứt, An Tiệp đã hôn lên cánh môi ửng hồng như cánh hoa của Lâm Nhược.

Đầu lưỡi lướt qua cánh môi mềm mại, đàn hồi y như chiếc bánh pudding mát lạnh, vừa thơm vừa trơn mịn rất ngon miệng.

Lâm Nhược không ghét nụ hôn của An Tiệp, hơi ngẩng đầu tỉ mỉ đáp lại.

Hai đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, y như lửa gần rơm, lập tức bùng cháy.

Hơi thở của An Tiệp dần trở nên hỗn loạn, thu tay về ôm lấy eo Lâm Nhược như muốn ép chặt cô vào trong máu thịt của mình.

Cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể An Tiệp, trong đầu Lâm Nhược đột nhiên xuất hiện hai chữ “dã chiến”, mặt chợt đơ ra.

“An Tiệp, nếu còn hôn nữa thì con chuột tôi khó khăn lắm mới dụ tới được sẽ chạy mất.” Hơi thở cũng Lâm Nhược cũng không mấy bình tĩnh, hai mắt như tỏa sáng dưới ánh sao, đẹp lung linh lại phủ thêm một lớp sương mờ ảo.

“Lâm Nhược, em cũng không ghét tôi, vì sao không thể ở bên tôi?” An Tiệp hôn nhẹ vào chóp mũi Lâm Nhược, cụng trán vào trán cô, nhỏ giọng hỏi.

Lâm Nhược chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú như thần tiên của người đàn ông ưu tú này. Không thể phủ nhận, dù là kiếp trước hay kiếp này, cô cũng đều không ghét anh, thậm chí còn rất yêu thích.

Lâm Nhược chủ động ghé sát lại gần, hôn nhẹ lên khóe môi An Tiệp.

Hết chương 18.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.