Lạc Thần Tái Sinh

Chương 17: Xin chào sen trắng. Tạm biệt sen trắng!




Nhiều ngày nay, An Tiệp vẫn không tỏ thái độ gì, dù thế nào, hôm nay cô ta cũng phải thăm dò được chút suy nghĩ của anh.

“An ca, em thích anh từ lâu rồi. Em thi vào khoa diễn viên của trường điện ảnh cũng là vì muốn đến gần anh thêm một chút.” Nước mắt Lăng Tâm đã chảy ra, “Anh biết không, khi anh nói chuyện với em lần đầu tiên, em vui sướng biết chừng nào. Khoảnh khắc đó, em cảm thấy mình như hạnh phúc đến chết mất. An ca, em thích anh, muốn vĩnh viễn được ở bên anh.”

Dù là người đàn ông nào, chỉ cần phụ nữ ra vẻ đáng thương, nũng nịu đứng trước mặt anh ta nói thích anh ta, thì mọi lỗi lầm căn bản đều có thể bỏ qua được.

Lâm Nhược vòng hai tay trước ngực, đứng dựa vào bàn trang điểm xem kịch hay. An thiên vương, anh có diễm phúc thật đấy!

An Tiệp liếc mắt nhìn Lâm Nhược, không biết làm sao với cô. Mặt anh không chút biến đổi, đẩy Lăng Tâm nhu nhược đáng thương ra.

Tim Lăng Tâm run lên: “An ca…”

“Nam nữ thụ thụ bất tương thân, Lăng Tâm tiểu thư nên giữ chút khoảng cách thì tốt hơn.”

“An ca, chuyện bức ảnh thực sự không phải do em làm mà.” Lăng Tâm khẽ cắn môi nhỏ giọng nói: “Có lẽ là ai đó muốn tiếp cận anh nên cố tình hãm hại em.” Lăng Tâm không nói rõ, nhưng dù là kẻ ngốc cũng hiểu cô ta đang ám chỉ ai.

“An ca, em nghe nói công ty có ý muốn sắp xếp một người bạn gái tin đồn cho anh, anh và chị Lâm Nhược là như thế đúng không?” Lăng Tâm bám lấy bàn tay An Tiệp, “An ca, trong lòng chị Lâm Nhược chỉ có Đổng thiên vương thôi, scandal của hai người chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của Đổng thiên vương dành cho chị Lâm Nhược, trong lòng chị Lâm Nhược hẳn không muốn như thế đâu. An ca, em thích anh, dù chỉ là làm bạn gái tin đồn thôi em cũng sẵn lòng.”

Lâm Nhược đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, cô gái này không bị điên chứ? Đang yên đang lành lại lôi Đổng Luân ra làm gì? Tưởng cô vẫn là Lâm Nhược trước kia, chỉ nghe thấy tên Đổng Luân đã nổi điên lên à?!

“Lăng Tâm tiểu thư, tôi nghĩ là cô hơi hiểu lầm rồi.” Khóe môi Lâm Nhược cong lên cười nhạt, “Tôi và Đổng thiên vương chẳng có một xu quan hệ nào cả, về điểm này, tôi cảm thấy cần phải nói rõ cho cô biết một chút.”

Lăng Tâm ngẩn người, rồi lại lập tức khôi phục vẻ mặt chị em tốt tri âm tri kỷ: “Chị Lâm Nhược, em biết trong lòng chị rất khó chịu, nhưng mấy hôm trước em gặp Đổng thiên vương, anh ấy vẫn nhắc đến chị, chắc chắn anh ấy vẫn còn yêu chị. Chị cần gì phải tự làm khổ, tự giày vò mình như vậy chứ?” Chuyện Lâm Nhược điên cuồng theo đuổi Đổng thiên vương đã không còn là bí mật gì trong giới này. Chỉ cần Đổng thiên vương hơi gần gũi thân thiết với một sao nữ nào đó thôi, cô ấy cũng sẽ phát điên lên khóc lóc ầm ĩ, cũng vì vậy mà bao nhiêu lần bị mất thể diện.

Khóe môi Lâm Nhược run lên, quay sang nhìn An Tiệp, chỉ tay về phía Lăng Tâm: “Cô ta vẫn luôn… hoang tưởng theo ý mình như thế sao?” Cô vốn định nói là ‘không hiểu tiếng người’ gì gì đó, nhưng thẳng thắn quá như vậy lại không lịch sự cho lắm, nên đổi cách nói khéo léo một chút vậy.

Sắc mặt Lăng Tâm cứng lại.

Trong mắt An Tiệp tràn đầy ý cười: “Mỗi người đều có sở thích độc đáo của riêng mình. Có điều, Lăng Tâm tiểu thư này, có lẽ là cô hiểu lầm từ đầu tới cuối rồi. Ai tung mấy bức ảnh đó ra hoàn toàn không quan trọng chút nào. Ngược lại, tôi còn phải cảm ơn người đã tung ảnh lên mạng nữa. Chính người đó đã thúc đẩy tình cảm của tôi và Tiểu Nhược, giúp cho tình cảm của chúng tôi tiến thêm một bước nữa, trở thành người yêu thực sự của nhau.”

Lại phá hỏng thanh danh của cô!!! Lâm Nhược dùng ánh mắt bắn đao về phía An Tiệp.

Nhưng trong mắt Lăng Tâm lại là hai người đang đánh mắt đưa tình với nhau hoàn toàn không kiêng dè ai hết.

Hóa ra quan hệ của họ là nhờ bức ảnh kia nên mới thành sự thực sao?! Hóa ra là do chính tay cô ta thúc đẩy sao? Sắc mặt Lăng Tâm thối y như vừa nuốt phải một con ruồi to. Oán hận cắn môi, quay người đi ra ngoài.

“An thiên vương, còn một phân cảnh nữa. Đi thôi.”

Phân cảnh này là quay cảnh sau khi Lý Ngọc Kỳ, em song sinh của Lý Linh Lung vào cung, đến ngự hoa viên yết kiến Lý Thế Dân lúc đó đã thành Hoàng đế. Lý Linh Lung lấy cớ bị bệnh không xuất hiện, chỉ có Trưởng Tôn Hoàng Hậu và Lý Thế Dân ở đó.

Trong cảnh này có xuất hiện một cái tát.

Vì sau khi Lý Thế Dân đi bàn việc nước, Lý Ngọc Kỳ vì muốn lôi kéo mượn sức Trưởng Tôn Hoàng Hậu, nên bước tới tự mình rót trà cho Trưởng Tôn Hoàng Hậu. Kết quả là nàng bị cung nữ đạp vào váy, nên cả người cùng với ấm trà đều ngã bổ nhào vào váy Trưởng Tôn Hoàng hậu, khiến mu bàn tay của Trưởng Tôn Hoàng hậu bị bỏng đỏ ửng lên. Trưởng Tôn Hoàng hậu giận dữ đứng dậy, tát cho Lý Ngọc Kỳ một cái.

Nhìn đoạn kịch bản vừa được thêm vào này, Lâm Nhược cảm thấy rất khó hiểu. Trong cả bộ phim, Trưởng Tôn hoàng hậu luôn là nhân vật chính diện, nhưng phân cảnh này xem thế nào cũng giống như đang miêu tả một nhân vật phản diện vậy!

Lâu Kiều giải thích là hậu cung rất nhiều phụ nữ có tâm cơ, Trưởng Tôn Hoàng hậu làm như vậy là vì muốn áp đảo tinh thần Lý Ngọc Kỳ, để đạt được mục đích lôi bè kéo cánh của nàng ta.

Các phân đoạn trước quay rất thuận lợi, tiếp theo là màn Trưởng Tôn Hoàng hậu ra oai dằn mặt.

Diễn viên đều đứng vào vị trí của mình!

“Action!”

Lý Ngọc Kỳ bước tới, mang vẻ mặt cung kính nhưng không nịnh bợ, nhấc ấm trà lên, cung nữ bên cạnh đưa chân ra đạp vào váy nàng!

“Dừng lại!!! Tôi bảo cô diễn vai cung nữ đắc lực, chứ không bảo cô làm đầu gỗ diễn vai quần chúng qua đường! Dù là vai quần chúng đi chăng nữa, nhưng cô có thể chuyên nghiệp chút được không? Cơ mặt của cô bị liệt rồi à?! Thần kinh của cô không chỉ huy được chúng nữa à?! Lại lần nữa!” Ngoài việc nổi tiếng là đạo diễn khó tính luôn muốn tác phẩm của mình đã tốt còn phải tốt hơn ra, Lâu Kiều còn có biệt danh là đạo diễn độc mồm. Từ trước đến nay, tất cả các diễn viên tham gia vào phim điện ảnh hay truyền hình của anh ta, ngoài Tạ Thiến có lẽ chỉ có một mình An Tiệp là chưa từng bị anh ta mắng chửi. Hôm nay xuất hiện thêm một người nữa là Lâm Nhược.

Tiểu cung nữ bị mắng đỏ ửng vành mắt, Lâm Nhược cười trấn an cô ấy: “Đóng phim luôn phải tích lũy và tiến bộ từng bước từng bước một, hầu như ai cũng có lúc không hiểu vai diễn mà. Cố gắng nhiều hơn một chút, đừng căng thẳng.”

Tiểu cung nữ cười cảm động, đoàn phim lại tiếp tục quay lại lần nữa.

Có sự động viên của Lâm Nhược, tiểu cung nữ bình tĩnh hơn rất nhiều, cuối cùng cũng không gây ra lỗi nữa.

Lý Ngọc Kỳ ngã xuống, nước từ trong ấm trà văng ra, đổ ập lên người Trưởng Tôn Hoàng hậu.

Trưởng Tôn Hoàng hậu chợt nổi trận lôi đình, tát ‘bốp’ một cái vào mặt Lý Ngọc Kỳ. Cái tát này vốn chỉ là tát giả, làm cho có hình có vẻ thôi, còn khi nào làm hậu kỳ sẽ tạo hiệu ứng âm thanh sau.

Nhưng cái tát này của Lăng Tâm là hàng thật giá thật, tát mạnh vào mặt Lâm Nhược. Âm thanh vang to đến mức ngay cả An Tiệp đứng một bên xem hai người diễn tay đôi cũng đều nghe thấy rõ ràng.

Mọi người ở xung quanh đều sững sờ.

Mặt Lăng Tâm đầy vẻ bất ngờ, lập tức bước tới kéo tay Lâm Nhược: “Chị Lâm Nhược, ngại quá, xin lỗi chị, em không cố ý… A!”

Đột nhiên Lăng Tâm lùi mạnh về phía sau, chân bước lảo đảo rồi ngã vào cái ghế mà cô ta vừa ngồi để quay phim.

Tình huống bất ngờ phát sinh, đối với mọi người, họ đều nhìn thấy như Lâm Nhược đưa tay đẩy Lăng Tâm ra. Mấy diễn viên nữ vội bước tới đỡ cô ta dậy.

Lăng Tâm vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Nhược, nét mặt đầy vẻ khổ sở: “Chị Lâm Nhược, em biết chị không thích em, nhưng vừa rồi em thực sự chỉ lỡ tay thôi mà, chị…” Vừa nói tới đây, vành mắt cô ta đã đỏ lên, nước mắt cứ tự nhiên chảy xuống.

An Tiệp nhíu mày, đứng từ ghế của mình lên, định bước tới, nhưng Lâm Nhược lại nhanh hơn anh một bước, cúi đầu bật cười thành tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.