Lạc Thần Tái Sinh

Chương 12: Fan cuồng!




Mấy ngày sau đó, những nữ diễn viên lúc trước cố tình làm xấu mặt Lâm Nhược đều sán lại làm thân, ra vẻ chị em tốt.

Phản ứng của Lâm Nhược rất bình thản. Cái giới nghệ sỹ này vốn là nơi mạnh được yếu thua, ai cũng muốn làm ngôi sao nổi tiếng, nhưng đâu có mấy người thực sự nổi tiếng được.

Tiến trình quay phim rất thuận lợi, đêm hôm đó, sau khi kết thúc quay phim, Lâm Nhược tẩy trang xong, sửa sang lại gọn gàng rồi quay về lều vải của mình. Vừa vén màn cửa lên, một con rắn độc liền rơi từ trên xuống, nếu không phải vì phản ứng của Lâm Nhược rất trấn tĩnh, thì có lẽ con rắn độc vừa rơi xuống cánh tay cô đã lập tức cắn cô vì cảm giác bị uy hiếp rồi.

Lâm Nhược điều chỉnh hơi thở nhẹ đi, đứng yên ở cửa lều không động đậy. Con rắn độc nhỏ kia đã dần bình tĩnh lại sau khi hoảng hốt vì bị rơi xuống dưới, bắt đầu trườn người quấn quanh cánh tay cô.

Vũ Thư bê đồ ăn khuya định đến tìm Lâm Nhược, vừa nhìn thấy cô đứng ngoài cửa, cô ta rất thắc mắc: “Tiểu Nhược, cô đứng ở cửa lều làm… A!” Nhìn thấy con rắn độc trên cánh tay Lâm Nhược, cô ta sợ hãi hét ầm lên.

Lâm Nhược khẽ nhíu mày, có điều cũng may vì Vũ Thư vẫn còn đứng khá xa, nên tiếng hét kia cũng không đánh động đến con rắn.

Màn lều vải vẫn còn móc ở ngón tay, Lâm Nhược nhìn thấy hai con rắn nhỏ cũng đang chậm rãi bò từ trong thảm cô nằm ngủ ra, tuy loài khác nhau nhưng con nào cũng đều rất độc, chỉ cắn một nhát thôi cũng đủ mất mạng rồi.

Mấy người khác nghe tiếng hét của Vũ Thư đều chạy lại, An Tiệp đi đầu tiên. Lớp trang điểm trên mặt anh đã được tẩy đi, nhưng trang phục diễn vẫn chưa thay ra. Lăng Tâm quay chung với anh cảnh quay đêm cuối cùng cũng bước ra theo, mặt còn chưa kịp tẩy trang.

Nhìn thấy con rắn độc trên cánh tay Lâm Nhược, Lăng Tâm sợ đến bạc mặt, lập tức ngã người nhào vào lòng An Tiệp.

“Không được lại gần!” An Tiệp lạnh lùng đẩy Lăng Tâm ra, nhẹ nhàng bước tới.

Lâm Nhược chậm rãi quay đầu sang, chớp mắt hai cái với anh. An đại thần, anh làm được không? Không được thì đừng có làm liều! Cắn chết tôi anh đền được không?!

An Tiệp tức khí, cô nàng này… đến lúc nào rồi mà còn nghĩ lung ta lung tung thế? Đủ chưa hả?

“Đừng sợ.”

Sắc mặt của Lâm Nhược thực sự rất bình tĩnh, An Tiệp cũng không biết rốt cuộc cô có sợ không, nhưng vẫn không kìm lòng được an ủi một câu.

Lâm Nhược không dám đáp lời vì sợ làm kinh động đến con rắn quấn trên tay, chỉ nhếch môi nở nụ cười.

An Tiệp nhẹ nhàng tới gần, sau đó đột ngột đưa tay ra, nói là dùng tốc độ nhanh như chớp cũng không đủ để miêu tả, nhưng chỉ trong nháy mắt, khi mọi người kịp phản ứng, thì con rắn độc vốn đang quấn trên cánh tay Lâm Nhược đã bị anh túm chặt trong lòng bàn tay rồi.

Lâu Kiều cũng nghe thấy động tĩnh nên vội vàng chạy từ bên bối cảnh sang, trong tay vẫn còn đang cầm kịch bản, xem ra vừa rồi anh ta đang bận bàn bạc về nội dung kịch bản với biên kịch.

“Sao thế?”

“Rắn.” An Tiệp đáp rồi nói với trợ lý bên cạnh: “Kiếm cái hộp lại đây để đựng.”

“Vâng.” Trợ lý chạy đi, chỉ một lát sau liền ôm một chiếc hộp xốp thường dùng để đựng đá về.

An Tiệp ném con rắn độc vào, cậu ta nhanh chóng đậy nắp lại.

“Xung quanh khu này đều phun thuốc chống rắn rồi, làm sao lại có rắn ở đây được?” Lâu Kiều nhíu mày hỏi.

Lâm Nhược nhún vai cười: “An thiên vương bắt rắn giỏi thật, trên thảm ngủ của tôi còn hai con nữa đấy.”

Giờ thì dù là kẻ ngu cũng biết trong lều vải của Lâm Nhược tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện rắn độc một cách trùng hợp như thế được.

“Tôi biết bắt rắn, để tôi vào.”

“Tôi cũng biết!” Làm sao có thể tiếp tục để cho An thiên vương bắt rắn được, lỡ mà sẩy tay bị cắn thì sao! Hai trợ lý đi theo An thiên vương lập tức chạy vào trong lều của Lâm Nhược, cẩn thận bắt gọn hai con rắn trên thảm rồi ném cả vào trong hộp xốp.

Những người khác quay sang nhìn nhau, người trong đoàn làm phim nói nhiều cũng không nhiều, mà nói ít thì cũng chẳng phải là ít, rốt cuộc ai muốn hại Lâm Nhược? Hơn nữa, thả rắn độc rõ ràng là muốn đẩy cô vào chỗ chết.

Những nữ diễn viên đang lấy lòng Lâm Nhược mấy ngày nay bất giác lùi về phía sau hai bước, sợ bị vạ lây.

Sắc mặt Lâu Kiều vô cùng khó coi: “Báo công an, dừng quay để điều tra!”

“Đạo diễn, dừng quay một ngày sẽ tổn thất rất nhiều, chi bằng để cho mình Lâm Nhược nghỉ ngơi hai ngày, những người khác vẫn quay theo kế hoạch được không?”

Đã bắt đầu bấm máy, thì từ việc thuê địa điểm, đồ đạc linh tinh, tất cả mọi thứ đều tốn tiền cả, mỗi ngày tiêu tốn khoảng mấy chục vạn, làm sao nói dừng là dừng được.

An Tiệp nói: “Ngày mai cứ quay những cảnh khác trước, cũng không cần báo công an.”

An thiên vương đã nói vậy, chắc chắn cũng không muốn làm chậm tiến độ quay, hơn nữa, bộ phim chỉ mới bấm máy được mấy ngày mà đã suýt nữa xảy ra án mạng chết người, nếu bị đưa tin ra ngoài, thì không tốt với cả đoàn làm phim.

Những người khác đều hùa theo ý An thiên vương, quyết định cuối cùng là, Lâm Nhược được nghỉ hai ngày cho đỡ sợ, người trong đoàn phim sẽ điều tra xem rốt cuộc có chuyện gì.

Vì mọi người đều đã mặc định An Tiệp và Lâm Nhược là người yêu, nên việc An Tiệp ở lại sau cùng để ‘an ủi’ Lâm Nhược cũng hoàn toàn hợp lý hợp tình.

Lâm Nhược ngồi trên ghế, thật ra cũng không có biểu hiện sợ hãi gì cả, sắc mặt vẫn rất ung dung bình thản ngồi uống nước.

An Tiệp gọi hai cuộc điện thoại, hai trợ lý được cử đi ra ngoài điều tra cũng đã quay về.

“An ca, có tin rồi.”

“Nói.” Mặt An Tiệp không chút thay đổi, ánh mắt chứa đầy vẻ tàn bạo.

Trợ lý giấu đi vẻ hoảng sợ trên mặt, vội nói: “Một nhân viên chạy việc của đoàn phim nói, khoảng 8h tối đã nhìn thấy có người quanh quẩn ở gần lều của Lâm Nhược tiểu thư.”

“Có nhìn thấy là ai không?”

“Một người đàn ông lạ mặt. Hơn nữa, nhân viên đó nói là lúc trước hình như có nhìn thấy người đàn ông đó nói chuyện với Tô Xán. Ban đầu anh ta còn nghĩ đó là bạn Tô Xán đến thăm phim trường, nên không để ý mấy.”

“Tô Xán?” Lâm Nhược đặt cốc nước xuống, đáp án này khiến cô hơi ngạc nhiên. Tô Xán giết cô cũng chẳng được lợi gì cả.

“Đi bắt gã đàn ông đó lại! Chắc chắn hắn ta đang ngồi chờ xem kết quả, sẽ không bỏ đi xa.” An Tiệp ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đừng để lộ ra ngoài, bắt được người thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Vâng!” Hai trợ lý bước nhanh ra ngoài.

Lâm Nhược liếc mắt nhìn An Tiệp, như cười như không nói: “Bản lĩnh của hai cậu trợ lý nhà anh cũng không tồi.”

“Bọn họ cũng kiêm chức vệ sỹ cho tôi.” An Tiệp vừa nói vừa rót nước ấm trong phích ra, thản nhiên bước tới lau cánh tay bị rắn quấn cho Lâm Nhược.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng luồng khí lạnh bao quanh cơ thể anh lại tỏ rõ anh đang cố gắng kiềm chế cơn giận nào đó.

Vì anh ấy thực sự lo cô sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Nụ cười trên mặt Lâm Nhược thoáng dịu dàng đi một chút, cụp mắt nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú có một không hai của An Tiệp. Người đàn ông này, hình như cũng không tệ.

An Tiệp dừng tay, bỗng nhỏm người về phía trước, ôm lấy hai vai Lâm Nhược, hôn lên môi cô. Nụ hôn này không hề dịu dàng chút nào, thậm chí còn vô cùng ngang ngược, độc tài. Nhưng đằng sau sự ngang ngược đó, lại như ẩn chứa sự hoảng sợ, vội vàng muốn chứng thực gì đó.

Lâm Nhược khẽ cười một tiếng rồi vòng tay ôm thắt lưng An Tiệp, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh.

An Tiệp tỉ mỉ thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng cô, tâm trạng bực bội cuối cùng cũng được vỗ về.

Suýt nữa lại để mất cô! May quá, may mà tất cả vẫn còn kịp!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.