Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 27




Thứ Hai

Ngày 29 tháng 10 năm 2012

4:35 chiều.

“Đừng có động bàn tay khốn kiếp vào bạn ấy!”

Holder hét lên và có một áp lực dưới cánh tay tôi. Giọng cậu rất gần, nên tôi biết cậu đang đỡ lấy tôi. Tôi buông thõng cánh tay bên mình, cảm thấy những ngón tay đang lùa qua cổ.

“Cưng ơi, mở mắt ra đi. Xin cậu.” Bàn tay Holder đang vuốt ve mặt tôi. Tôi chầm chậm mở mắt nhìn lên. Cậu ấy đang nhìn xuống tôi, bố tôi đang thấp thoáng ngay sau. “Ổn rồi, cậu vừa bị ngất thôi. Mình cần cậu đứng dậy. Chúng ta cần rời khỏi đây.”

Cậu ấy kéo tôi đứng lên, ôm lấy eo tôi, giúp tôi trụ vững.

Bố tôi giờ đã ở ngay trước mặt tôi, nhìn chằm chằm. “Phải con không?” Ông ta hỏi, liếc sang Holder rồi nhìn lại tôi. “Hope? Con còn nhớ bố không?” Mắt ông ta tràn đầy nước mắt.

Mắt tôi thì không.

“Đi thôi,” Holder lại nói. Tôi chống lại lực kéo, vùng ra khỏi vòng tay cậu. Tôi nhìn lại bố… nhìn lại gã đàn ông bằng cách nào đó đang phô ra những xúc cảm như thể ông ta từng yêu tôi lắm vậy. Thật là khốn nạn.

“Phải con không?” Ông ta lại hỏi, bước tới gần hơn. Ông ta tiến thêm một bước, Holder lại kéo tôi nhích về sau một chút. “Hope, con có nhớ bố không?”

“Làm sao tôi quên ông được?”

Mỉa mai là, tôi đã thực sự quên ông ta. Quên hoàn toàn. Tôi đã quên đi mọi thứ về ông ta, những chuyện ông ta làm với tôi, quên cả quãng đời lúc đó. Nhưng tôi không muốn ông ta biết điều đó. Tôi muốn ông ta biết tôi vẫn nhớ, nhớ mọi chuyện ông ta từng làm với tôi.

“Là con,” ông ta nói, bồn chồn buông tay xuống bên mình. “Con vẫn sống. Con vẫn ổn.” Ông ta lôi bộ đàm ra, chắc để báo tin. Trước khi ngón tay ông ta chạm được vào nút bấm, Holder đã vươn tới đánh văng bộ đàm xuống đất. Bố tôi cúi xuống chộp lấy nó, rồi lùi lại một bước phòng vệ, bàn tay lại đặt lên bao súng.

“Nếu là ông, tôi sẽ không cho ai biết Hope đang ở đây,” Holder nói. “Ông không muốn việc mình là kẻ đồi bại khốn kiếp được đăng lên trang nhất chứ?”

Sắc mặt bố tôi lập tức trắng bệch, ông ta nhìn lại tôi, mắt tràn đầy sợ hãi. “Gì cơ.” Ông ta nhìn tôi, vẻ không tin nổi. “Hope, dù ai mang con đi… họ đã nói dối con. Những điều họ nói với con về bố là không đúng.” Giờ ông ta lại tiến gần hơn, ánh mắt tuyệt vọng van nài. “Ai đã mang con đi, Hope? Là ai?”

Tôi tự tin bước lên một bước về phía ông ta. “Tôi nhớ mọi việc ông làm với tôi. Bây giờ, ông chỉ cần cho tôi những gì tôi muốn, tôi thề sẽ đi khỏi và ông sẽ không bao giờ phải nghe tin gì về tôi nữa.”

Bố tôi tiếp tục lắc đầu, không tin vào sự thật là con gái ông ta đang đứng ngay trước mặt. Chắc ông ta cũng đang cố nhận thức rằng toàn bộ cuộc đời ông ta đang kề cận hiểm nguy. Sự nghiệp, danh tiếng, tự do của ông ta. Khả năng là như thế, mặt ông ta dường như càng tái xanh hơn khi ông ta nhận ra mình chẳng thể phủ nhận được chút nào. Ông ta biết là tôi đã biết.

“Con muốn gì?”

Tôi nhìn về phía ngôi nhà, sau đó nhìn lại bố. “Những câu trả lời,” tôi nói. “Và bất cứ thứ gì thuộc về mẹ tôi ông còn giữ.”

Holder lại siết chặt eo tôi. Tôi với xuống nắm lấy tay cậu, cần được trấn an rằng lúc này tôi không chỉ có một mình. Lòng tự tin của tôi đang nhanh chóng phai nhạt dần theo mỗi khoảnh khắc đứng trước mặt bố. Mọi thứ ở ông ta, từ giọng nói, nét mặt cho đến cử chỉ, đều làm bụng tôi đau quặn.

Bố tôi liếc nhanh Holder, sau đó nhìn lại tôi. “Chúng ta có thể vào nhà nói chuyện,” ông ta lặng lẽ nói, mắt đảo một vòng về những ngôi nhà xung quanh. Việc lúc này ông ta trở nên bồn chồn chứng tỏ ông ta đang cân đo những khả năng. Không có quá nhiều chọn lựa. Hất đầu về phía cửa trước, ông ta bắt đầu bước lên những bậc thềm.

“Để súng lại,” Holder nói.

Bố tôi ngừng bước, nhưng không quay lại. Ông ta chầm chậm với sang hông gỡ súng ra, nhẹ nhàng đặt nó xuống bậc thềm, rồi bước lên tiếp.

“Cả hai khẩu,” Holder nói.

Bố tôi lại ngừng bước trước khi tới được cửa chính. Ông ta cúi xuống mắt cá chân vén gấu quần lên, gỡ nốt khẩu súng kia ra. Khi cả hai khẩu súng đã ngoài tầm với, ông ta bước vào nhà, để cửa mở cho chúng tôi. Trước khi tôi vào trong, Holder xoay tôi lại đối diện với cậu.

“Mình sẽ ở ngay đây, giữ cho cửa mở. Mình không tin ông ta. Đừng đi đâu xa hơn phòng khách nhé.”

Tôi gật đầu. Cậu hôn tôi nhanh và dứt khoát, rồi buông tôi ra. Tôi bước vào phòng khách. Bố tôi đang ngồi trên đi văng, hai tay đan vào nhau trước mặt. Ông ta cứ dán mắt xuống sàn nhà. Tôi bước tới chiếc ghế gần mình nhất, ngồi nơi mép ghế, từ chối việc ngồi thoải mái. Ở trong ngôi nhà này, trước sự hiện diện của bố khiến tâm trí tôi hỗn loạn, ngực thì thắt lại. Tôi chậm rãi hít vào vài hơi, cố trấn an nỗi sợ trong lòng.

Nhân khoảnh khắc im lặng giữa hai người, tôi dò tìm xem mình được thừa hưởng những nét nào từ ông ta. Màu tóc chăng? Ông ta cao hơn tôi nhiều và đôi mắt - khi có thể nhìn vào tôi - có màu xanh lá sẫm, không giống tôi. Ngoài màu tóc caramen, tôi chẳng giống ông ta chút nào. Tôi mỉm cười trước sự thật ấy.

Bố tôi hướng ánh mắt lên tôi rồi thở dài, cựa mình không thoải mái. “Trước khi con nói bất cứ điều gì,” ông ta nói, “con cần biết bố yêu con và mỗi giây phút trong cuộc đời bố đều vô cùng ân hận vì những gì đã làm.”

Tôi không đáp lại câu nói đó, nhưng tôi phải thực sự kìm mình để không phản ứng lại những lời lẽ bẩn thỉu của ông ta. Dù ông ta có xin lỗi suốt quãng đời còn lại, nó cũng không xóa được dù chỉ một đêm nắm cửa phòng tôi xoay.

“Tôi muốn biết tại sao ông lại làm thế,” giọng tôi cất lên run rẩy. Tôi ghét việc nói năng yếu đuối một cách đáng thương vào lúc này. Tôi nói năng như một đứa bé con từng hay van xin ông ta dừng lại. Tôi không còn là đứa bé con ấy nữa, không đời nào tôi muốn trở nên yếu đuối trước mặt ông ta.

Bố tôi ngả người ra ghế, day day hai mắt. “Bố không biết,” ông ta kích động. “Sau khi mẹ con qua đời, bố lại bắt đầu uống rất nhiều. Chưa đầy một năm sau, một đêm bố uống say đến nỗi sáng hôm sau tỉnh dậy bố biết mình đã làm một chuyện kinh khủng. Bố đã hy vọng đó chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng, nhưng khi bố vào đánh thức con dậy sáng hôm đó, con trông… rất khác. Con không còn là cô bé vui vẻ thường ngày nữa. Qua một đêm, con dường như đã biến thành một người kinh sợ bố. Bố căm ghét bản thân mình. Thậm chí bố còn không chắc mình đã làm gì với con vì đã uống quá say. Nhưng bố biết đó là một chuyện khủng khiếp và bố vô cùng, vô cùng ân hận. Chuyện đó không bao giờ lặp lại và bố làm mọi chuyện có thể để bù đắp cho con. Bố mua cho con thật nhiều quà, cho con bất cứ thứ gì con muốn. Bố không muốn con nhớ lại đêm đó nữa.”

Tôi ghì chặt đầu gối để ráng không lao qua mà bóp cổ ông ta. Việc ông ta đang cố giả vờ là chuyện đó chỉ xảy ra một lần khiến tôi còn ghét ông ta thêm bội phần. Ông ta đang dối trá rằng chuyện đó như một tai nạn vậy. Như thể ông ta vô tình làm vỡ một tách café hay chẳng may quệt vào một chiếc xe.

“Đêm đó… rồi đêm hôm sau… hôm sau nữa,” tôi nói. Tôi phải huy động từng chút kiềm chế có thể để không gào lên đến cháy họng. “Tôi đã sợ phải đi ngủ, sợ thức dậy, sợ phải tắm, sợ phải nói chuyện với ông. Tôi không còn là một con bé sợ gặp phải quái vật trong tủ đồ hay dưới gầm giường nữa. Lẽ ra ông phải bảo vệ tôi khỏi những kẻ khốn nạn như ông cơ mà!”

Lúc này Holder đã quỳ xuống cạnh tôi, nắm chặt tay tôi khi tôi hét vào mặt gã đàn ông đối diện. Toàn thân run rẩy, tôi dựa vào Holder, cần cảm nhận sự bình tĩnh từ cậu ấy. Cậu ấy xoa cánh tay tôi và hôn lên vai tôi, để tôi trấn tĩnh lại từ những điều cần nói mà không một lần cố ngăn tôi lại.

Bố tôi lún sâu vào ghế ngồi, nước mắt trào ra. Ông ta không biện hộ gì, vì biết rằng tôi nói đúng. Ông ta chẳng còn gì để nói với tôi. Ông ta chỉ biết khóc, hai tay ôm lấy mặt, cảm thấy ân hận vì cuối cùng cũng phải đối mặt với chuyện này, chứ không phải vì những gì đã thực sự làm với tôi.

“Ông còn con cái nào không?” Tôi hỏi, trừng trừng nhìn đôi mắt đang ngập tràn xấu hổ đến mức không thể nhìn vào mắt tôi. Ông ta gục đầu xuống, một bàn tay ấn lấy trán, không thể trả lời. “Có không?” Tôi gào lên. Tôi cần biết liệu ông ta còn làm chuyện này với ai đó khác không. Vẫn còn làm chuyện này với ai đó khác không.

Bố tôi lắc đầu. “Không. Bố chưa từng tái hôn sau khi mất mẹ con.” Giọng ông ta thể hiện sự thua cuộc hoàn toàn và ánh mắt ông ta cũng vậy.

“Tôi là người duy nhất ông làm chuyện này đúng không?”

Mắt ông ta cứ dán xuống sàn nhà, tiếp tục tránh né những câu hỏi của tôi bằng những khoảng lặng dài. “Ông nợ tôi sự thật,” tôi đều đều nói. “Trước tôi ông có làm chuyện này với ai khác không?”

Tôi có thể cảm thấy ông ta không muốn nói chuyện nữa. Ánh mắt đanh lại, rõ ràng ông ta không có ý định thú nhận thêm bất cứ sự thật nào. Tôi gục đầu xuống hai bàn tay, không biết phải làm gì tiếp theo. Thật sai trái khi cứ để ông ta sống tiếp cuộc đời thế này, nhưng tôi cũng hoảng sợ trước những điều có thể xảy đến nếu tố giác ông ta. Tôi sợ đời mình sẽ biến động quá nhiều. Tôi sợ sẽ chẳng ai tin, vì chuyện đã cách đây quá lâu. Nhưng điều làm tôi hoảng sợ hơn cả chính là tôi yêu ông ta quá nhiều, đến mức không thể hủy hoại quãng đời còn lại của ông ta. Ngồi trước mặt ông ta thế này, tôi không chỉ nhớ về tất cả những chuyện kinh hoàng mà còn nhớ về một người cha tử tế là ông ta trước kia. Ở trong căn nhà này, trong tôi trào lên một cơn bão cảm xúc. Tôi nhìn chiếc bàn ăn trong bếp và bắt đầu nhớ về những đoạn trò chuyện vui vẻ của bố con tôi khi ngồi ở đó. Tôi nhìn ra cửa sau, nhớ hai bố con từng hay chạy ra ngoài xem đoàn tàu hỏa băng qua cánh đồng sau nhà. Mọi kỷ niệm về những thứ quanh tôi ùa về, tôi không thích phải yêu bố tôi nhiều tương tự việc căm ghét ông ta.

Chùi nước mắt, tôi nhìn lại ông ta. Ông ta đang lặng lẽ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Dù cố xua đi, nhưng tôi vẫn thấy hình ảnh thoáng hiện của người cha thân thương. Tôi thấy một con người yêu thương tôi như đã từng yêu thương tôi… thật lâu trước khi tôi trở nên kinh hãi mỗi khi nắm cửa xoay.

Thứ Ba

Ngày 6 tháng 1 năm 1998

6:20 sáng.

“Suỵttt,” mẹ nói, vén tóc tôi ra sau tai. Hai mẹ con đang nằm trên giường tôi, mẹ nằm phía sau, kéo tôi áp sát vào ngực bà. Tôi đã bị ốm suốt đêm, nhưng rất thích được mẹ chăm sóc những lúc thế này.

Tôi nhắm mắt lại, cố chợp mắt ngủ để thấy dễ chịu hơn. Đang thiu thiu thì nghe thấy tiếng nắm cửa xoay, tôi bèn mở bừng mắt. Bố bước vào, mỉm cười với mẹ con tôi. Nhưng trông thấy tôi, bố không cười nữa - ông nhận ra tôi không được khỏe. Bố tôi không thích những lúc tôi ốm, vì ông yêu tôi và việc đó khiến ông buồn.

Ông quỳ xuống bên giường, chạm vào khuôn mặt tôi. “Bé con của bố thấy thế nào rồi?” Ông hỏi.

“Con thấy không khỏe lắm, bố ơi,” tôi thì thào. Ông nhíu mày khi nghe thấy thế. Lẽ ra tôi nên nói mình khỏe, để ông không phải nhíu mày.

Bố nhìn lên mẹ - đang nằm phía sau tôi - và mỉm cười với bà. Bố chạm tay lên gương mặt mẹ như đã chạm vào tôi. “Thế còn người phụ nữ này của tôi có mệt lắm không?”

Tôi cảm thấy mẹ chạm vào tay bố. “Mệt lắm,” mẹ nói. “Em đã thức cả đêm với con.”

Bố đứng lên, kéo tay mẹ cho đến khi mẹ cũng đứng lên. Tôi nhìn bố vòng tay ôm lấy mẹ, rồi hôn lên má mẹ. “Vậy để anh trông con tiếp cho,” ông nói, vuốt tay xuống mái tóc mẹ. “Em đi nghỉ đi, nhé?”

Mẹ gật đầu, hôn lại bố rồi rời khỏi phòng. Bố đi vòng qua giường tôi, nằm xuống đúng chỗ mẹ vừa nằm. Ông cũng ôm lấy tôi như mẹ vừa ôm và bắt đầu hát cho tôi nghe bài hát ông yêu thích. Ông thích bài hát đó, vì nó nói về tôi.

“Bố đã mất quá nhiều trong cuộc đời dài dằng dặc.

Ừ. Bố đã thấy nỗi đau và những cãi vã, bất hòa.

Nhưng bố sẽ không dừng chân, không bao giờ từ bỏ.

Vì bố luôn có Hy vọng ở phía xa.”

Tôi mỉm cười, dù đang không được khỏe. Bố cứ hát cho đến khi tôi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ say…

Thứ Hai

Ngày 29 tháng 10 năm 2012

4:57 chiều.

Đó là ký ức đầu tiên tôi có về quãng thời gian trước khi những thứ tồi tệ kia tràn đến. Ký ức duy nhất trước lúc mẹ qua đời. Tôi vẫn không nhớ mẹ trông thế nào, bởi những hình ảnh hiện về rất mờ nhạt, nhưng tôi nhớ rõ cảm giác của mình. Tôi yêu họ. Cả hai người họ.

Lúc này bố ngẩng lên nhìn tôi, khuôn mặt thấm đẫm khổ sở. Tôi chẳng thấy thương cảm ông ta chút nào vì… lòng thương cảm của tôi đâu rồi nhỉ? Tôi biết rõ ông ta đang ở vị trí dễ bị tổn thương và nếu có thể lợi dụng điều đó để khai thác toàn bộ sự thật từ ông ta, thì tôi sẽ làm vậy.

Tôi bèn đứng dậy. Holder cố nắm lấy tay tôi, vì thế tôi nhìn xuống cậu, lắc đầu. “Không sao đâu,” tôi trấn an. Cậu gật đầu, miễn cưỡng buông tay tôi ra, để tôi bước về phía bố. Khi tới gần, tôi quỳ xuống sàn nhà trước mặt ông ta, nhìn lên đôi mắt chứa đầy ân hận. Ở gần ông ta thế này khiến người tôi căng cứng lại, cơn giận dữ lại trào lên trong tim, nhưng tôi biết mình phải làm việc này nếu muốn ông ta đưa ra câu trả lời tôi cần. Ông ta cần phải tin rằng tôi rất đồng cảm, rất thương cảm ông ta.

“Con đã bị ốm,” tôi nói, giọng điềm tĩnh. “Mẹ và con… đang nằm trên giường thì bố đi làm về. Mẹ rất mệt vì phải thức cả đêm trông con, vì thế bố bảo mẹ đi nghỉ đi.”

Một giọt nước mắt lăn xuống má bố tôi, ông ta khẽ gật đầu.

“Bố đã ôm con cả đêm hôm đó như một người cha thường ôm con gái. Bố còn hát cho con nghe. Con nhớ bố hay hát cho con một bài hát về tia Hy vọng của bố.” Tôi chùi nước mắt, vẫn nhìn vào ông ta. “Trước khi mẹ mất… trước khi bố phải vật lộn với nỗi đau đó… bố không làm những chuyện kia với con, đúng không?”

Ông ta lắc đầu, chạm tay lên khuôn mặt tôi. “Không, Hope. Bố yêu con nhiều lắm. Bây giờ vẫn vậy. Bố yêu con và mẹ con còn hơn cả cuộc sống này, nhưng khi mẹ con mất đi… những phần tốt đẹp nhất trong bố cũng chết theo.”

Tôi nắm chặt tay, khẽ lùi lại trước cảm giác những ngón tay ông ta trên má mình. Tôi cố gắng, cố gắng và bằng cách nào đó đã giữ được bình tĩnh. “Con rất tiếc vì bố phải trải qua những chuyện đó,” tôi cứng rắn nói. Tôi tiếc cho ông ta thật. Tôi nhớ lại ông ta đã yêu mẹ tôi nhiều đến thế nào. Bất chấp cách ông ta đối phó với buồn đau, tôi vẫn thầm mong ông ta không bao giờ phải trải qua những mất mát kia.

“Con biết bố yêu mẹ. Con vẫn nhớ. Nhưng biết được điều đó không khiến trái tim con tha thứ cho những việc bố làm dễ dàng hơn chút nào. Con không biết tại sao phần nào đó bên trong bố lại quá khác so với những người khác… đến mức bố dung túng cho bản thân làm chuyện đó với con. Nhưng bất chấp tất cả, con biết bố yêu con. Tuy rất khó khăn để thừa nhận… con cũng từng yêu bố. Con yêu những phần tốt đẹp trong con người bố.”

Tôi đứng dậy, lùi lại một bước, vẫn nhìn vào mắt ông ta. “Con biết bố không hoàn toàn tồi tệ. Con biết thế. Nhưng nếu bố yêu con như bố nói… nếu bố có thực sự yêu mẹ con… vậy bố nên làm bất cứ điều gì có thể để giúp con hàn gắn cõi lòng. Bố nợ con sự thật. Con chỉ muốn bố thành thật, để con có thể rời khỏi đây với chút bình yên. Con đến đây chỉ vì thế, được không? Con chỉ muốn chút bình yên.”

Giờ thì bố tôi nấc lên, ông ta gật đầu trong hai bàn tay. Tôi đi về chỗ chiếc đi văng. Holder ôm chặt lấy tôi trong khi vẫn quỳ cạnh đó. Từng đợt run rẩy vẫn chạy dọc cơ thể, tôi khoanh tay lại ôm lấy chính mình. Cảm nhận được điều đó, Holder liền trượt tay xuống dưới cánh tay tôi cho đến khi tìm được ngón út của tôi và lồng ngón út của cậu vào đó. Đó là một cử chỉ cực kỳ nhỏ nhoi, nhưng lại đem đến cho tôi cảm giác an tâm hoàn hảo nhất mà tôi cần ngay lúc này. Bố tôi thở dài khó nhọc, rồi buông hai tay xuống. “Khi bố uống rượu lần đầu tiên… thì có một lần. Bố đã làm chuyện gì đó với em gái bố… nhưng chỉ có lần duy nhất ấy.” Ông ta nhìn lên tôi, đôi mắt vẫn đầy hổ thẹn. “Đó là nhiều năm trước khi bố gặp mẹ con.”

Tim tôi tan vỡ trước sự thành thật đau đớn ấy, nhưng nó còn đau đớn hơn khi ông ta lại nghĩ rằng sẽ chẳng sao khi chuyện đó chỉ xảy ra một lần. Tôi nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng và hỏi tiếp. “Thế còn sau con? Sau khi con bị bắt cóc, bố có làm chuyện đó với ai nữa không?”

Ánh mắt ông ta lại dán xuống sàn nhà, mặc cảm tội lỗi trong thái độ ấy như một cú đấm giáng thẳng vào bụng tôi. “Ai? Bao nhiêu người nữa?”

Ông ta khẽ lắc đầu. “Chỉ một lần nữa. Mấy năm trước bố cai rượu, và từ đó chẳng động vào ai.” Ông ta lại nhìn lên tôi, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa hy vọng. “Bố thề đấy. Chỉ có ba lần, chúng đều rơi vào những lúc đời bố chạm xuống đáy vực. Khi tỉnh rượu, bố có thể kiểm soát bản thân. Thế nên bố chẳng còn uống nữa.”

“Cô ấy là ai?” Tôi hỏi, muốn ông ta phải đối mặt với sự thực thêm vài phút nữa trước khi tôi bước khỏi cuộc đời ông ta vĩnh viễn.

Bố tôi hất đầu sang bên phải. “Cô bé sống ở nhà bên. Họ chuyển đi khi cô bé khoảng mười tuổi, vì thế bố không biết chuyện gì xảy đến với cô bé nữa. Nhiều năm qua rồi, Hope. Bố đã không làm việc đó trong nhiều năm, đó là sự thực. Bố thề đấy.”

Bất thình lình tim tôi như nặng tựa nghìn cân. Vòng ôm quanh tay tôi biến mất. Tôi nhìn lên, thấy Holder đang sụp xuống ngay trước mắt mình.

Gương mặt cậu tràn ngập một nỗi thống khổ không thể chịu đựng nổi. Cậu quay đi khỏi tôi, tay cào tóc. “Les,” cậu thì thào đau đớn. “Ôi Chúa ơi, không.” Cậu gục đầu vào khung cửa, hai tay siết chặt sau gáy. Tôi lập tức đứng lên bước về phía đó, đặt tay lên vai cậu, sợ cậu sắp sửa nổ tung. Cậu run lên và bật khóc, khóc không thành tiếng. Tôi không biết phải nói gì hay làm gì. Cậu cứ vừa lắc đầu vừa nói “Không” hết lần này đến lần khác. Tim tôi tan nát, nhưng tôi không biết phải làm gì để giúp cậu lúc này. Tôi đã hiểu ý cậu ấy khi cậu ấy nghĩ rằng mọi điều nói với tôi đều sai trái, vì đúng thật lúc này tôi hoàn toàn chẳng thể nói gì giúp cậu ấy nguôi ngoai. Thay vào đó, tôi vùi đầu vào cậu ấy, cậu ấy khẽ quay lại, ôm chặt tôi trong vòng tay.

Từ cách lồng ngực cậu thổn thức, tôi cảm nhận được cậu đang cố kìm nén cơn giận. Hơi thở cậu khó nhọc và dồn dập khi cậu ráng cố gắng bình tâm. Tôi ôm cậu chặt hơn, mong rằng có thể giúp cậu nén lại cơn phẫn nộ. Dù vô cùng muốn… dù vô cùng muốn Holder trả thù bố tôi thẳng tay vì những gì ông ta đã làm với Les và tôi, tôi cũng sợ trong khoảnh khắc này cậu đang mang quá nhiều hận thù đến mức không thể ngăn mình dừng lại.

Holder nới lỏng vòng ôm, đặt hai tay lên vai tôi, đẩy tôi ra. Ánh nhìn trong mắt cậu quá tăm tối, lập tức khiến tôi cảm thấy phải đề phòng. Tôi bước vào giữa cậu và bố, không biết có thể làm gì để ngăn một vụ tấn công, nhưng mọi chuyện xảy ra như thể tôi không có mặt ở đây vậy. Khi hướng mắt vào tôi, Holder nhìn xuyên qua tôi. Tôi nghe thấy tiếng bố đứng dậy phía sau, nhìn ánh mắt Holder dõi theo ông ta. Tôi quay lại, định bảo bố rằng ông ta hãy cút khỏi phòng khách, thì Holder đã túm lấy tay tôi, đẩy tôi sang một bên.

Tôi ngã nhào xuống sàn, nhìn mọi thứ diễn ra như một bộ phim quay chậm. Bố tôi với ra sau lưng ghế và quay lại, súng cầm trong tay, chĩa thẳng về phía Holder. Tôi như chết lặng. Không thể hét lên. Không thể cử động. Thậm chí không thể nhắm mắt. Tôi buộc phải nhìn.

Bố tôi kéo điện đàm lại gần miệng, vẫn giữ chắc khẩu súng trong tay với nét mặt vô hồn. Ông ta nhấn nút điện đàm, không một lần rời mắt khỏi Holder trong khi nói. “Cho người xuống số 3522 phố Oak.”

Tôi lập tức liếc sang Holder, rồi trở lại phía bố. Bộ điện đàm rơi xuống sàn trước mặt tôi. Tôi đứng dậy, vẫn không thể hét lên. Đôi mắt tuyệt vọng của bố hướng vào tôi khi ông chầm chậm quay súng lại. “Bố rất xin lỗi, Công chúa.”

Rồi âm thanh ấy bùng nổ, vang vọng khắp căn phòng. Nó quá lớn. Tôi nhắm nghiền mắt, bịt chặt tai lại, không chắc âm thanh ấy đến từ đâu. Nó có âm vực rất cao, như một tiếng hét. Tiếng hét của một cô gái.

Là tôi.

Tôi đang hét.

Tôi mở mắt ra, thấy thân thể bất động của bố đang nằm dưới chân mình. Bàn tay Holder đang bịt lấy miệng tôi, cậu ấy nhấc tôi lên, kéo tôi qua cửa trước. Thậm chí cậu ấy không cố bế tôi lên. Gót chân tôi kéo lê trên cỏ khi cậu ấy vừa bịt chặt miệng vừa túm lấy eo tôi bằng tay còn lại. Ra đến xe, cậu vẫn giữ chặt bàn tay trên miệng tôi, khiến tiếng hét của tôi nghẹt lại. Cậu điên cuồng nhìn quanh để chắc chắn không có ai chứng kiến sự hỗn loạn này. Mắt tôi mở to, tôi lắc đầu phủ nhận, mong rằng giây phút vừa rồi sẽ tan biến đi nếu tôi từ chối tin vào nó.

“Ngừng lại. Mình cần cậu ngừng hét. Ngay bây giờ.”

Tôi gật đầu lia lịa, bằng cách nào đó ngưng bặt ngay thứ âm thanh tùy tiện đang thoát khỏi miệng mình. Cố gắng hít thở, tôi có thể nghe thấy tiếng không khí được hít vào rồi thở ra dồn dập qua mũi. Ngực tôi thở dốc. Khi nhận ra vết máu bắn ngang một bên mặt Holder, tôi cố không hét lên lần nữa.

“Cậu nghe thấy không?” Holder nói. “Còi hiệu đấy Sky. Họ sẽ tới đây trong vòng chưa đầy một phút nữa. Mình sẽ bỏ tay ra, mình cần cậu chui vào trong xe rồi hết sức bình tĩnh lại, vì chúng ta phải rời khỏi đây.”

Tôi lại gật đầu. Holder bỏ tay khỏi miệng tôi rồi đẩy tôi vào trong xe. Cậu chạy sang bên ghế lái, vội vã chui vào, khởi động xe rồi lái ra đường. Chúng tôi vừa qua chỗ ngoặt thì hai chiếc xe cảnh sát rẽ vào từ phía bên kia con đường. Holder lái đi, còn tôi vùi đầu giữa hai đầu gối, cố gắng hít thở. Tôi thậm chí không nghĩ về những gì vừa xảy ra. Tôi không thể. Nó không xảy ra. Đáng lẽ không thể xảy ra. Tôi dồn sức nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng và cố thở đều. Tôi thở, chỉ để chắc rằng mình còn sống, vì tất cả những chuyện chết tiệt này không giống cuộc sống một chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.