Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 15




Thứ Bảy

Ngày 29 tháng 9 năm 2012

10: 25 sáng.

Tôi đang đứng bên cửa sổ, sốt ruột chờ đợi thì thấy Holder rẽ vào lối đỗ xe. Sau khi ra khỏi cửa chính và khóa nó lại, tôi quay về phía xe thì bỗng đứng khựng. Cậu ấy không đi một mình. Cửa bên ghế khách bật mở, một cậu con trai bước ra. Khi cậu ta quay người lại, biểu cảm trên mặt tôi mắc kẹt giữa hai trạng thái “OMG!” và “WTF?” Tôi đang học thích nghi với cách dùng từ này đây.

Breckin giữ cửa xe mở với nụ cười toe toét. “Hy vọng hôm nay cậu không ngại kỳ đà cản mũi. Người bạn thân thứ hai trên thế giới này của cậu đã mời mình đi cùng.”

Tôi đi tới cửa xe, bối rối không tưởng được. Breckin chờ tôi trèo vào trong rồi mới mở cửa ghế sau và chui vào. Tôi nghiêng đầu sang Holder vì cậu ấy đang cười phá lên như thể vừa phát hiện ra mấu chốt của một câu chuyện rất buồn cười. Một câu chuyện chả liên quan gì đến tôi.

“Có ai trong hai người có thể giải thích chuyện quái gì đang xảy ra không?” Tôi nói.

Holder túm lấy tay tôi, đưa lên miệng hôn lên khớp ngón tay. “Mình sẽ để Breckin giải thích. Dù sao cậu ấy nói cũng nhanh hơn.”

Tôi quay ngoắt lại trong lúc Holder bắt đầu lùi xe, nhướng một bên mày với Breckin.

Cậu bạn nhìn tôi với vẻ mặt tội lỗi. “Mình đã ký hiệp ước đồng minh được hai tuần rồi,” cậu ấy ngượng ngùng nói.

Tôi lắc đầu, cố nhét lời thú tội này vào não, rồi nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ. “Hai tuần ư? Hai người đã nói chuyện với nhau được hai tuần rồi ư? Mà không có tôi? Sao chẳng ai nói gì với tôi hết vậy?”

“Mình đã bị bắt thề phải giữ bí mật,” Breckin đáp.

“Nhưng mà…”

“Quay lại thắt dây an toàn vào đi,” Holder bảo tôi.

Tôi trừng trừng nhìn cậu ấy. “Tí nữa. Mình đang cố tìm hiểu tại sao cậu lại làm lành với Breckin từ tận hai tuần trước, còn với mình thì đến tận hôm nay.”

Cậu ấy liếc tôi, sau đó lại nhìn đường, “Breckin đáng được nhận một lời xin lỗi. Hôm ấy mình cư xử như một thằng tồi mà.”

“Còn mình thì không đúng không?”

Lần này cậu ấy nhìn thẳng vào tôi. “Đúng,” cậu ấy quả quyết nói rồi lại chuyển ánh mắt xuống đường. “Cậu không xứng đáng để nhận xin lỗi bằng lời, Sky ạ. Cậu xứng đáng nhận bằng hành động.”

Tôi nhìn Holder chằm chằm, không biết cậu phải thức đến mấy giờ đêm để nghĩ ra câu trả lời hoàn hảo đó. Cậu ấy liếc nhìn và bỏ tay tôi ra, cù vào đùi tôi. “Đừng ra vẻ nghiêm trọng thế nữa. Bạn trai cùng anh bạn cực kỳ thân của bạn đang đưa cậu đến chợ trời đấy.”

Tôi cười, gạt tay cậu ấy ra. “Làm sao mình có thể vui vẻ được khi đồng minh của mình đã bị mua chuộc cơ chứ? Hôm nay hai cậu có rất nhiều việc phải làm để chuộc tội đấy.”

Breckin tựa cằm vào sau ghế tôi, cúi xuống nhìn tôi. “Mình lại nghĩ mình mới là người phải chịu đựng nhiều nhất trong mớ bòng bong này. Bạn trai cậu đã hủy hoại hai đêm thứ Sáu vừa qua của mình, rên rỉ, than vãn về việc cậu ta muốn cậu đến thế nào và không muốn làm cậu thất vọng ra sao, vân vân và vân vân. Khó khăn lắm mình mới không phàn nàn với cậu về cậu ta vào mỗi bữa trưa đấy.”

Holder quay ngay lại phía Breckin. “Rồi, bây giờ hai cậu có thể phàn nàn về mình nếu muốn. Đời đã trở lại như xưa.” Cậu ấy lướt ngón tay trên tay tôi và siết nhẹ. Da tôi râm ran, không biết vì sự động chạm hay vì lời nói của cậu ấy.

“Mình vẫn nghĩ hôm nay mình xứng đáng được đền bù,” tôi nói với hai cậu bạn. “Hai người phải mua cho mình bất cứ thứ gì mình thích ở khu chợ. Mình không quan tâm giá cả bao nhiêu, to bé nặng nhẹ thế nào.”

“Chơi luôn,” Breckin đáp.

Tôi rên rỉ. “Cậu đã nhiễm kiểu của Holder rồi đấy.”

Breckin cười phá lên, với tay qua ghế để túm lấy tay tôi kéo về phía mình. “Hẳn rồi, vì ngay lúc này mình thực sự muốn ôm ghì lấy cậu ở ghế sau.”

“Nếu cậu nghĩ là tớ sẽ chỉ ôm ghì lấy Sky ở ghế sau thì cậu chưa nhiễm tớ nhiều lắm đâu,” Holder nói. Cậu ấy vỗ vào mông tôi trước khi tôi ngã ra sau với Breckin.

***

“Không đùa đấy chứ!” Holder nói khi cầm lọ muối tôi vừa đặt vào tay cậu ấy. Chúng tôi đã đi lòng vòng quanh khu chợ hơn nửa tiếng rồi mà tôi vẫn chưa thỏa mãn với kế hoạch của mình. Họ đã mua cho tôi tất cả những thứ tôi muốn. Nhưng tôi phải mua thật nhiều thứ linh tinh nữa mới thấy hả lòng hả dạ được.

Tôi nhìn chiếc lọ trong tay cậu ấy, gật đầu. “Cậu nói đúng. Mình nên lấy nguyên bộ cho hợp.” Rồi nhặt thêm lọ tiêu đưa cho Holder. Chúng chẳng phải là thứ tôi muốn. Chẳng biết có ai muốn mua chúng không. Ai lại làm hộp tiêu và muối bằng sứ trông giống hình ruột non ruột già thế không biết?

“Mình cá là chúng từng thuộc về một bác sĩ,” Breckin nói trong lúc ngắm nghía cùng tôi. Tôi thò tay vào túi Holder lấy ví của cậu ấy ra, sau đó quay về phía người đàn ông đứng bên kia bàn. “Bao nhiêu ạ?”

Ông ta nhún vai. “Tôi không biết,” ông ta đáp không nhiệt tình cho lắm. “Mỗi cái một đô được không?”

“Một đô cho cả hai thì sao ạ?” Tôi hỏi. Ông ta cầm lấy tờ tiền từ tay tôi rồi gật đầu cho xong chuyện.

“Mặc cả giỏi gớm,” Holder vừa nói vừa lắc đầu. “Lần tới mình ghé qua, những cái này nên có mặt trên bàn ăn nhà cậu.”

“Eo, còn lâu,” tôi đáp. “Ai mà dám nhìn chằm chằm vào ruột khi đang ăn cơ chứ?”

Chúng tôi ghé vào vài gian hàng nữa cho đến khi tới chỗ mẹ Karen và chú Jack ngồi bán. Lúc ba đứa đến nơi, mẹ tôi liếc mắt nhìn cả Breckin và Holder.

“Òa,” tôi giơ tay ra. “Ngạc nhiên chưa!”

Chú Jack nhảy dựng lên, đi vòng qua quầy hàng ôm tôi một cái thật nhanh. Mẹ Karen đi theo chú ấy, mắt vẫn dán vào tôi đầy cảnh giác.

“Thoải mái đi mẹ,” tôi nói sau khi thấy mắt bà nhìn cả Holder lẫn Breckin đầy lo ngại. “Chẳng ai trong họ làm con có thai cuối tuần này đâu.”

Bà bật cười, cuối cùng cũng vòng tay quanh người tôi. “Chúc mừng sinh nhật.” Bà lùi lại. Bản năng làm mẹ của bà xuất hiện muộn mất mười lăm giây. “Đợi đã. Sao con lại ở đây? Mọi chuyện ổn chứ? Con ổn chứ? Nhà có sao không?”

“Mọi thứ ổn cả. Con cũng ổn. Con chán quá nên bảo Holder đi mua sắm với con.”

Holder đang đứng sau tôi, tự giới thiệu mình với Jack. Breckin lách qua người tôi để ôm mẹ Karen. “Cháu là Breckin,” cậu ấy nói. “Cháu đang liên minh cùng con gái cô để chống lại hệ thống trường công cùng đám bợ đỡ trong đó.”

“Trước đây thôi,” tôi chỉnh lại, trừng mắt nhìn Breckin. “Trước đây cậu ấy từng hợp tác với con.”

“Cô thích cháu rồi đấy,” mẹ Karen mỉm cười với Breckin. Bà nhìn qua vai tôi để thấy Holder rồi bắt tay cậu ấy. “Holder,” bà lịch sự nói. “Cháu khỏe chứ?”

“Khỏe ạ,” cậu nói, phản ứng có vẻ đề phòng. Tôi nhìn sang, thấy hình như cậu ấy đang cực kỳ bứt rứt. Tôi không biết có phải do lọ muối và tiêu cậu đang cầm không, hay việc gặp mẹ Karen lần này khiến cậu ấy phản ứng khác lạ, khi mà cậu đang hẹn hò với con gái bà. Tôi cố gắng thay đổi không khí bằng cách quay sang hỏi mẹ Karen xem bà có chiếc túi nào để chúng tôi đựng đồ không. Bà với tay xuống dưới bàn rồi đưa túi cho Holder. Cậu ấy đặt mấy cái lọ vào trong, còn bà nhìn xuống túi rồi lại ngẩng lên nhìn tôi, vẻ dò hỏi.

“Mẹ đừng hỏi,” tôi nói, cầm lấy túi mở ra để Breckin đặt một món khác vào trong. Đó là một bức tranh nhỏ đóng khung gỗ với chữ “Tan chảy” viết bằng mực đen trên giấy trắng. Nó có giá hai mươi lăm xu và hoàn toàn chẳng có nghĩa gì, vậy nên tất nhiên là tôi phải có nó rồi.

Có hai khách hàng đi về phía bàn. Mẹ Karen và chú Jack đi vòng qua quầy để giúp họ. Tôi quay người lại thì thấy Holder đang nhìn họ với ánh mắt khắc nghiệt. Tôi chưa bao giờ thấy cậu có biểu hiện như vậy trước đây, kể từ hôm trong quán ăn trưa đó. Hơi sợ, tôi bèn lại gần vòng tay quanh lưng cậu ấy, cực kỳ mong vẻ mặt đó biến mất.

“Này,” tôi nói để thu hút sự chú ý của cậu ấy vào mình. “Cậu ổn chứ?”

Holder gật đầu, hôn lên trán tôi. “Mình ổn mà,” cậu ấy ôm lấy eo và mỉm cười trấn an tôi. “Cậu đã hứa với mình về vụ bánh funnel[1] đấy,” vừa nói cậu ấy vừa đưa tay lên vuốt má tôi.

[1] Funnel Cake là món bánh có nguồn gốc từ Bắc Mỹ, khá phổ biến trong các dịp lễ hội, sự kiện, và là món ăn quen thuộc tại các khu nghỉ dưỡng bên bờ biển. Funnel Cake thường được làm từ hỗn hợp các loại bột bánh, trứng, sữa tươi, đường, kết hợp cùng bột đường và các loại trái cây tươi hoặc mứt phủ trên bề mặt.

Cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu vẫn ổn, tôi gật đầu. Tôi không muốn Holder căng thẳng trước mặt mẹ Karen. Tôi không biết liệu mẹ có hiểu được cách sống nhiệt thành của cậu ấy như tôi đang bắt đầu hiểu không.

“Bánh funnel ư?” Breckin hỏi. “Các cậu vừa mới nhắc tới bánh funnel phải không?”

Tôi quay người lại thấy vị khách của mẹ Karen đã đi rồi. Mẹ đang đứng yên sau bàn nhìn cánh tay vòng quanh eo tôi. Trông mẹ thật xanh xao.

Hôm nay có chuyện quái gì với mọi người và vẻ mặt lạ lùng của họ thế không biết?

“Mẹ ổn chứ ạ?” Tôi hỏi bà. Có phải mẹ chưa bao giờ thấy tôi đi cùng bạn trai đâu chứ. Matt gần như sống ở nhà chúng tôi nguyên một tháng trời tôi hẹn hò cậu ta mà?

Mẹ ngẩng lên nhìn tôi, sau đó liếc nhanh sang Holder. “Mẹ chỉ không nhận ra là hai đứa đang hẹn hò.”

“Vâng. Việc đó,” tôi nói, “đáng ra con nên nói với mẹ, nhưng chúng con mới chỉ bắt đầu hẹn hò cách đây bốn tiếng.”

“Ồ,” bà nói. “Ừm… hai đứa trông đẹp đôi lắm. Mẹ nói chuyện với con một lát được không?” Bà hất đầu về phía sau, ra hiệu muốn nói chuyện riêng. Tôi gỡ tay ra khỏi tay Holder và đi theo bà đến chỗ kín đáo. Bà quay lại, lắc đầu.

“Mẹ không biết mình cảm thấy thế nào về chuyện này,” mẹ tôi nói bằng giọng thì thầm.

“Về chuyện gì cơ ạ? Con mười tám tuổi rồi, con có bạn trai. Đơn giản mà mẹ?”

Bà thở dài. “Mẹ biết, chỉ là… tối nay chuyện gì sẽ xảy ra? Khi mẹ không ở đó? Làm sao mẹ biết cậu ta sẽ không ở lại qua đêm?”

Tôi nhún vai. “Mẹ chỉ cần tin con,” tôi nói, ngay lập tức cảm thấy tội lỗi vì nói dối. Nếu bà biết đêm qua cậu ấy đã ở bên tôi, chắc bây giờ Holder không còn sống sót mà làm bạn trai tôi nữa.

“Như thế thật kỳ lạ, Sky ạ. Chúng ta chưa bao giờ thảo luận về các quy định về con trai khi mẹ không ở nhà.” Trông bà cực kỳ lo lắng, nên tôi gắng làm bà cảm thấy thoải mái hơn.

“Mẹ? Tin con đi. Chúng con mới chỉ chính thức đồng ý hẹn hò nhau được vài tiếng. Không thể có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa con mà mẹ phải lo đâu. Đến nửa đêm cậu ấy sẽ về, con hứa.”

Karen lưỡng lự gật đầu. “Mẹ chỉ… Mẹ không biết nữa. Thấy hai đứa đi cùng nhau rồi ôm nhau. Cái cách hai đứa cư xử với nhau nữa. Đó không phải là ánh mắt hai người mới hẹn hò nhìn nhau, Sky ạ. Điều đó khiến mẹ lo lắng, vì biết đâu con đã hẹn hò nó được một thời gian rồi nhưng con giấu mẹ. Mẹ muốn con có thể chia sẻ với mẹ về mọi chuyện.”

Tôi cầm lấy tay bà, siết nhẹ. “Con biết mà mẹ. Mẹ tin con đi, nếu chúng con không đến đây hôm nay thì ngày mai con cũng sẽ nói với mẹ. Có lẽ con sẽ kể đến khi tai mẹ ê ầm đấy. Con không giấu mẹ điều gì cả, được không?”

Bà mỉm cười, siết tay tôi. “Mong là ngày mai con sẽ làm tai mẹ ê ầm vì kể về thằng bé.”

Thứ Bảy

Ngày 29 tháng 9 năm 2012

10:15 tối.

“Sky, dậy đi.”

Tôi nhấc đầu khỏi cánh tay Breckin và chùi nước dãi bên má. Cậu ấy nhìn xuống chiếc áo sơ mi ướt và nhăn nhó.

“Xin lỗi,” tôi cười phá lên. “Lẽ ra cậu không nên gây cảm giác dễ chịu đến vậy.”

Chúng tôi vừa về đến nhà cậu ấy sau tám tiếng đồng hồ lượn lờ xem mấy thứ vớ vẩn. Cuối cùng, Holder và Breckin cũng phải chấp nhận, cả lũ chúng tôi thi nhau xem ai tìm được món đồ vớ vẩn nhất. Tôi nghĩ mình vẫn về nhất với mấy chiếc lọ hình ruột, nhưng Breckin cũng chẳng kém cạnh với bức tranh nhung vẽ một con chó cưỡi trên lưng một con kỳ lân.

“Đừng quên bức tranh của cậu,” tôi nói khi cậu ấy bước khỏi ô tô. Cậu bạn bèn thò vào túm lấy bức tranh trên sàn xe rồi hôn lên má tôi.

“Hẹn gặp lại cậu vào thứ Hai,” Breckin nói với tôi rồi ngẩng lên nhìn Holder. “Đừng có nghĩ cậu được tranh chỗ của tớ trong tiết đầu chỉ vì cô ấy là bạn gái cậu nhé.”

Holder cười. “Tớ không phải người mang cà phê cho Sky vào mỗi sáng. Tớ nghi ngờ việc nàng sẽ cho tớ chiếm quyền của cậu.”

Breckin đóng cửa lại. Holder chờ đến khi cậu ấy vào nhà mới lái đi. “Cậu ngồi phía sau đấy làm gì hả?” Cậu ấy mỉm cười với tôi qua gương chiếu hậu. “Lên đây ngồi đi.”

Tôi lắc đầu, ngồi nguyên tại chỗ. “Mình thích có người lái xe cho hơn.”

Holder đỗ xe, tháo dây an toàn, sau đó quay người lại. “Lên đây nào,” cậu ấy đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, kéo lên cho đến khi mặt hai đứa chỉ cách nhau vài phân, rồi đưa tay lên ép hai má tôi lại như thể tôi là một đứa trẻ vậy. Hôn nhanh một cái rõ kêu lên đôi môi đang chu lại của tôi, cậu nói, “Hôm nay mình rất vui. Cậu đúng là lạ thường.”

Tôi nhướng mày, không biết có phải cậu ấy vừa mới khen mình hay không. “Cảm ơn?”

“Mình thích lạ thường mà. Bây giờ thì nhấc mông lên đây với mình trước khi mình trèo xuống và dùng biện pháp mạnh với cậu.” Holder kéo tay tôi lại, thế là tôi trèo lên ghế trước, thắt dây an toàn.

“Giờ bọn mình làm gì? Về nhà cậu à?” Tôi hỏi.

Cậu ấy lắc đầu. “Không. Còn một điểm dừng nữa.”

“Nhà mình ư?”

Cậu ấy lại lắc đầu. “Rồi cậu sẽ biết.”

***

Chúng tôi lái xe cho tới khi ra đến ngoại ô thành phố. Lúc tôi nhận ra mình đang ở sân bay thì Holder đã đỗ xe lại bên đường. “Bọn mình dừng ở đây,” cậu ấy nói và vẫy tay về phía đường băng trải dài trên khoảng đất rộng bên kia.

“Holder, đây là sân bay nhỏ nhất trong vòng bán kính hai trăm dặm. Nếu cậu đang mong ngắm máy bay hạ cánh thì bọn mình phải ở đây trong hai ngày đấy.”

Holder kéo tay tôi dẫn xuống một ngọn đồi nhỏ. “Bọn mình không đến đây để xem máy bay.” Cậu ấy bước tiếp cho đến khi tới chỗ hàng rào ngăn cách sân bay. Lắc lắc để kiểm tra độ vững chắc rồi cậu ấy lại nắm lấy tay tôi. “Cởi giầy ra đi, như thế sẽ dễ dàng hơn,” cậu ấy nói. Tôi nhìn hàng rào, rồi lại nhìn cậu ấy.

“Cậu nghĩ là mình sẽ trèo qua cái thứ này ư?”

“Ừ,” cậu ấy nhìn vào nó. “Mình có thể bế cậu lên và ném cậu qua, nhưng như thế sẽ đau hơn một chút đấy.”

“Mình đang mặc váy mà! Cậu có bảo mình là tối nay bọn mình sẽ leo qua hàng rào đâu? Hơn nữa, như thế là phạm pháp.”

Holder lắc đầu rồi đẩy tôi về phía hàng rào. “Khi cha dượng mình quản lý sân bay này thì sẽ không phạm pháp đâu. Và đúng, mình không nói với cậu về chuyện leo hàng rào vì mình sợ cậu sẽ thay cái váy này ra mất.”

Tôi túm lấy hàng rào, đang bắt đầu thử nghiệm thì, thật nhanh, tay cậu ấy đã đặt vào eo tôi và tôi lơ lửng trong không khí, phía bên trên hàng rào.

“Chúa ơi, Holder!” Tôi hét lên, nhảy xuống phía bên kia.

“Mình biết, như thế hơi nhanh quá. Mình quên không để ý đến cảm giác.” Cậu ấy leo lên hàng rào, tung chân qua nhảy xuống. “Đi nào,” cậu ấy nói rồi túm lấy tay tôi kéo về phía trước.

Chúng tôi đi tới chỗ đường băng. Tôi dừng lại, chăm chú nhìn chiều dài bất tận của nó. Tôi chưa bao giờ đi máy bay, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đã đủ khiếp vía rồi. Nhất là khi nhìn thấy có một cái hố to tướng ở đầu kia đường băng.

“Đã có chiếc máy bay nào từng đáp xuống cái hố đấy chưa?”

“Mới có một cái thôi,” cậu ấy nói rồi kéo tôi đi cùng. “Nhưng đó là một chiếc Cessna nhỏ, phi công bị bỏng. Ông ta không sao, còn chiếc máy bay vẫn đang ở dưới đáy hồ.” Cậu ấy hạ người xuống đường băng, kéo tôi xuống theo.

“Bọn mình đang làm gì thế?” Tôi hỏi, chỉnh lại váy và cởi giày ra.

“Suỵt,” Holder nói. “Nằm xuống và nhìn lên đi.”

Tôi ngẩng lên nhìn, rồi bỗng hít một hơi thật sâu. Trải ra trước mặt tôi, ở khắp các hướng là một tấm màn sao sáng hơn bao giờ hết.

“Oa,” tôi thì thào. “Trên sân sau nhà mình trông chúng không giống thế này.”

“Mình biết. Thế nên mình mới đưa cậu đến đây.” Cậu ấy với xuống vòng ngón tay út vào ngón tay út của tôi.

Chúng tôi lặng lẽ ngồi bên nhau một lúc lâu, một sự im lặng yên bình. Thỉnh thoảng Holder nhấc ngón út lên lướt qua cạnh bàn tay tôi, nhưng chỉ dừng lại ở đó. Chúng tôi ngồi bên nhau. Váy tôi đang mặc có khá nhiều khoảng hở, nhưng cậu ấy thậm chí không hề cố gắng hôn tôi. Rõ ràng Holder không đưa tôi đến đây, giữa nơi đồng không mông quạnh này để vuốt ve này nọ. Cậu ấy đưa tôi đến đây để cùng trải nghiệm điều tuyệt vời này. Một thứ khác mà cậu ấy say mê.

Có quá nhiều điều ở Holder khiến tôi ngạc nhiên, nhất là trong vòng hai mươi tư giờ qua. Tôi vẫn chưa hiểu điều gì khiến cậu ấy khó chịu đến thế trong quán ăn hôm đó, nhưng cậu ấy dường như chắc chắn biết rõ điều đó là gì và nó sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai. Ngay bây giờ, tất cả những gì tôi có thể làm là chấp nhận lời nói của cậu ấy. Tôi chỉ có thể đem niềm tin của mình đặt lại vào tay cậu ấy. Tôi chỉ hy vọng cậu ấy biết đó là tất cả niềm tin còn lại trong tôi. Nếu cậu ấy làm tôi tổn thương như thế lần nữa, đó sẽ là lần cuối cùng cậu ấy có thể làm tôi tổn thương.

Tôi nghiêng đầu ngắm Holder trong lúc cậu chăm chú nhìn bầu trời. Lông mày nhíu lại, rõ ràng cậu ấy đang nghĩ ngợi điều gì đó. Có vẻ như lúc nào cậu cũng suy nghĩ về điều gì đó. Tôi tò mò không biết có bao giờ mình khám phá ra điều đó không. Còn quá nhiều điều tôi muốn biết về quá khứ, về em gái và gia đình cậu ấy. Nhưng khi cậu ấy đang suy tư, nếu tôi hỏi dồn, tôi sẽ lôi cậu ấy ra khỏi dòng suy nghĩ đang chìm đắm mất. Tôi không muốn làm thế. Tôi biết đích xác cậu ấy đang ở đâu, cậu ấy đang làm gì, khi nhìn trân trân vào khoảng vũ trụ mông lung chẳng khác gì mình thế này. Tôi biết, vì tôi cũng làm y như thế khi nhìn chằm chằm lên những ngôi sao trên trần nhà tôi.

Nhìn Holder một lúc lâu, tôi lại hướng ánh mắt lên trời rồi bắt đầu lẩn trốn những suy nghĩ của chính mình. Bỗng cậu ấy phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi không đâu.

“Bấy lâu nay cậu sống vui vẻ chứ?” Giọng cậu ấy thật lặng lẽ.

Tôi cân nhắc câu hỏi đó, nhưng chủ yếu vì muốn biết tại sao cậu ấy lại hỏi thế. Cậu ấy đang nghĩ đến cuộc sống của tôi hay của chính mình nhỉ?

“Ừ,” tôi thành thật đáp. “Mình sống vui vẻ.”

Cậu ấy thở dài thật mạnh, rồi nắm chặt lấy tay tôi. “Tốt rồi.”

Chẳng ai nói thêm câu nào. Nửa tiếng sau, Holder nói cậu ấy đã sẵn sàng ra về.

***

Chúng tôi dừng lại trước cửa nhà tôi. Còn vài phút nữa là tới nửa đêm. Hai đứa ra khỏi xe, Holder túm lấy mấy túi đựng đồ linh tinh của tôi rồi theo tôi đến cửa chính. Đứng ở bậc cửa, cậu ấy đặt đồ xuống. “Mình không vào trong đâu,” cậu ấy nói rồi nhét tay vào túi.

“Sao không? Cậu là ma cà rồng hay sao mà cần cho phép mới được vào nhà?”

Cậu ấy mỉm cười. “Mình chỉ nghĩ là mình không nên ở lại.”

Tôi đi đến chỗ Holder, vòng tay quanh người cậu ấy rồi hôn lên cằm. “Sao lại không? Cậu mệt hả? Bọn mình có thể nằm xuống, mình biết đêm qua cậu gần như không ngủ.” Tôi thực sự không muốn cậu ấy về tí nào. Đêm qua trong vòng tay cậu ấy, tôi chưa bao giờ ngủ ngon đến thế,

Holder đáp lại vòng tay tôi bằng cách ôm lấy vai tôi, kéo tôi vào ngực. “Mình không ở được,” cậu ấy nói. “Có nhiều lý do lắm. Ví như mẹ mình sẽ hỏi cung mình về việc đã đi đâu từ đêm qua. Ví như cậu đã hứa với mẹ cậu là mình sẽ về trước nửa đêm. Ví như trong suốt thời gian cậu đi lại ngày hôm nay, mình không thể ngừng nghĩ xem có gì bên dưới lớp váy này.”

Cậu ấy đưa tay lên mặt tôi và nhìn chằm chằm vào môi tôi. Mí mắt khép hờ, giọng cậu ấy chuyển thành tiếng thì thầm. “Còn chưa kể đến đôi môi này nữa,” cậu ấy nói. “Cậu không biết việc cố gắng nghe từng từ cậu nói hôm nay khó khăn đến thế nào đâu, khi mà tất cả những gì mình nghĩ được là môi cậu mềm đến thế nào. Chúng có mùi vị tuyệt vời như thế nào. Chúng vừa khít với môi mình ra sao.” Holder cúi xuống hôn tôi thật nhẹ, sau đó lùi ra ngay khi tôi bắt đầu tan chảy vào cậu ấy. “Và cả chiếc váy này nữa,” cậu ấy vừa nói vừa lướt tay xuống dưới lưng tôi, nhẹ nhàng lướt qua hông xuống đến đùi. Tôi rùng mình dưới những ngón tay ấy. “Chiếc váy này là lý do chính khiến mình sẽ không bước sâu hơn vào ngôi nhà này.”

Trước cách cơ thể tôi phản ứng lại với Holder, tôi nhanh chóng đồng ý với quyết định ra về của cậu ấy. Dù thích được ở bên và hôn cậu ấy, tôi biết trước mình sẽ không kiềm chế được, mà có lẽ tôi chưa sẵn sàng để trải nghiệm lần đầu tiên kia.

Tôi thở dài, nhưng cảm giác như đang rên rỉ. Dù đồng ý với quyết định của cậu ấy, cơ thể tôi vẫn đang điên lên vì tôi không van nài cậu ấy ở lại. Thật kỳ lạ, mới ở bên cậu ấy một ngày hôm nay thôi mà tôi đã mong muốn được bên cậu ấy thường xuyên rồi.

“Như thế này có bình thường không?” Tôi ngẩng lên nhìn vào mắt cậu ấy, lúc này chúng ẩn chứa nhiều khao khát hơn bao giờ hết. Tôi biết tại sao Holder phải về, bởi vì rõ ràng cậu ấy cũng muốn trải nghiệm lần đầu tiên này.

“Cái gì bình thường cơ?”

Tôi vùi đầu vào ngực cậu ấy để tránh không phải nhìn vào mắt cậu khi nói. Thỉnh thoảng tôi nói những điều đáng xấu hổ, nhưng dù gì vẫn phải nói ra. “Cách bọn mình cảm nhận về nhau ấy? Bọn mình chưa quen nhau được bao lâu. Đa phần thời gian là tránh mặt nhau. Nhưng mình không biết nữa, mọi chuyện với cậu rất khác. Mình cho rằng khi mọi người hẹn hò, những tháng đầu tiên là dành để xây dựng mối liên hệ.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn Holder. “Mình cảm thấy có mối liên hệ nào đó với cậu ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Mọi thứ giữa bọn mình thật tự nhiên. Cảm giác như bọn mình đã ở đó và bây giờ bọn mình đang cố quay lại ấy. Như kiểu bọn mình đang cố làm quen lại với nhau bằng cách đi chậm lại ấy. Như thế có phải là kỳ lạ không?”

Holder vén tóc ra khỏi mặt tôi và cúi xuống nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn khác. Sự khao khát, đê mê bị thay thế bởi nỗi đau đớn, điều đó khiến tim tôi chùng xuống.

“Dù là gì đi chăng nữa, mình cũng không muốn phân tích nó. Mình cũng không muốn cậu phân tích nó, được không? Hãy cứ biết ơn vì cuối cùng mình đã tìm được cậu đi.”

Tôi cười trước câu nói cuối cùng của cậu ấy. “Cậu nói cứ như thể cậu đã tìm mình rất lâu vậy.”

Holder nhíu mày ôm lấy đầu tôi, nâng mặt tôi ngẩng lên. “Mình đã đi tìm cậu trong suốt cuộc đời mình.” Vẻ mặt cậu rất cương nghị và quả quyết, cậu ấy áp miệng của chúng tôi lại với nhau ngay khi câu nói đó kết thúc. Cậu ấy hôn tôi mạnh mẽ, thiết tha hơn tất cả những lần chúng tôi hôn nhau ngày hôm nay. Tôi định kéo Holder vào nhà cùng mình, nhưng cậu ấy lùi lại ngay khi tay tôi nắm chặt tóc cậu.

“Mình sống vì cậu.” Cậu ấy nói rồi ép mình bước ra khỏi bậc cầu thang. “Gặp lại cậu vào thứ Hai nhé.”

“Mình cũng sống vì cậu.”

Tôi không hỏi vì sao ngày mai không được gặp cậu, vì tôi nghĩ chúng tôi cần thời gian để hiểu hết những việc xảy ra trong vòng hai mươi bốn tiếng qua. Điều đó cũng tốt cho mẹ Karen nữa, vì tôi thực sự cần nói chuyện với bà về tình yêu mới của mình. À, cuộc sống mới của mình thì đúng hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.