[...]
Yên Nhi và Nhu Linh cùng nhau khoáy đảo các khu vui chơi trong thành phố đến chiều muộn mới chịu lết xác về nhà. Trên tay còn xách theo hàng chục túi đồ lỉnh kỉnh.
- Mọi người ơi, con có quà tặng cho mọi người này!!
Thì ra là cô mua quà tặng cho toàn bộ người giúp việc trong nhà. Vì sắp không gặp được mọi người trong một khoảng thời gian dài nên Yên Nhi muốn mua cho họ thứ gì đó. Cô cùng Nhu Linh dạo vòng quanh cái trung tâm mua sắm cũng không biết nên mua gì. Cuối cùng quyết định sẽ biếu mỗi người hai bộ đồ.
Yên Nhi lon ton cầm từng túi quà đưa tận tay cho họ. Người đầu tiên cô nhớ đến chính là vú Liên. Trong khoảng thời gian qua vú luôn yêu thương, chăm sóc cho cô rất tận tình. Cô luôn xem vú như một người bà thứ hai của mình.
- Yên Nhi. Sao em không chờ anh ở phòng làm việc?
Sau khi ai cũng nhận được phần của mình thì Yên Nhi ngồi phòng khách thưởng thức món bánh su kem cho vú Liên chính tay làm. Tự nhiên Thiên Hạo từ ngoài bước vào không chào không hỏi mà đã xâm xâm đến chất vấn cô. Yên Nhi ngơ ngác không hiểu kiểu gì.
- Anh có kêu em chờ đâu chứ? Với lại em có việc bận cũng không chờ được.
- Anh có nhờ nhân viên xuống đón em mà?
Yên Nhi vô tư bỏ miếng bánh vào mồm, chậm rãi nhai nuốt rồi mới đáp lại Thiên Hạo.
- Cái cô ngực bự đó đấy hả? Nhìn là thấy không ưa rồi, cô ta nhận nhầm em là người giúp việc, giật lấy tập tài liệu trên tay em rồi đi mất tiêu.
Yên Nhi sắc xéo trả lời, càng nghĩ càng tức mà. Không ngờ anh lại tuyển mấy người như vậy. Đi làm chưa có phải đi trình diễn thời trang, hình thể đâu chứ. Cô tạm biệt anh rồi bỏ lên lầu.
- Cậu đuổi việc ngay cái cô trợ lý của cậu vừa tuyển lúc sáng ngay cho tôi.
Thiên Hạo nhấc điện thoại gọi cho Mạnh Nam. Cô gái đó là trợ lý của anh ta vừa mới tuyển. Ban đầu khi đến phỏng vấn cô ta ăn mặc rất kín kẽ, hồ sơ, lý kích và học vấn cũng khá tốt. Nào ngờ mới ngày đầu đi làm mà cô ta đã lộ rõ bản chất của mình rồi.
Còn cái cậu Mạnh Nam cũng thật là, tuyển một cô trợ lý bị lãng tai hay gì? rõ ràng anh dặn dò rất kĩ càng là xuống lấy tài liệu rồi dẫn Yên Nhi lên phòng của anh đợi. Thế mà qua tai của cô ta thì được chữ mất chữ không.
[...]
- Tạm biệt mọi người, con sẽ nhớ mọi người lắm.
Mới đó mà đã trôi qua hai ngày, cũng đã đến lúc cô phải ra sân bay. Chuyển bay của cô xuất phát từ tám giờ tối, bây giờ đã là bảy giờ rồi. Yên Nhi chào tạm biệt toàn thể mọi người trong nhà, khung cảnh lúc này vô cùng thắm thiết, bi thương. Cô cố nén nước mắt, gượng cười đi vào trong xe.
Ba người Nhu Linh, Lương Hữu Khang và Yên Nhi hẹn nhau tại sân bay. Thiên Hạo là người lái xe chở cô đến đó.
- Anh không có lời nào nói với em sao?
Từ nãy giờ lái xe anh luôn giữ im lặng. Thỉnh thoảng lén nhìn cô gái nhỏ đang mít ướt bên cạnh.
- Không có.
Giọng anh hơi lạc đi, cổ họng run run nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Yên Nhi. Cô không nhận ra được sự khác biệt của anh. Yên Nhi thất vọng tràn về, cô xụ mặt nhìn vô định vào lòng bàn tay. Giọng nói vô cùng buồn bã đáp lại anh.
- Thật sự không có sao?
Đoạn đường từ nhà đến sân bay hôm nay bỗng nhiên vắng tanh, ít người qua lại. Thiên Hạo tấp xe vào lề đường, cởi bỏ dây an toàn của mình nhổm người qua ôm lấy Yên Nhi.
- Anh...
- Ngồi yên, năm phút thôi.
Yên Nhi bất ngờ với hành động của Thiên Hạo. Nhưng không đẩy ra mà vòng tay vuốt ve, vỗ lên lưng của anh. Bỗng nhiên cô cảm nhận bả vai mình hơi ươn ướt. Sát bên tai nghe thấy tiếng hít mũi khịt khịt. Là anh đang khóc sao?
- Qua đó nhớ ăn uống đầy đủ, khi nào có thời gian rảnh anh sẽ bay qua đó thăm em.
Thiên Hạo buông cô ra, anh dịu dàng xoa đầu Yên Nhi dặn dò đủ thứ. Kì lạ thay là áo cô có vệt nước mà sao mắt anh chả có dấu hiệu nào cho thấy anh vừa khóc cả.
- Vâng...
Chiếc xe tiếp tục lăng bánh trên con đường dài. Từ nhà đến sân bay nội thành khá xa, nếu ước chừng thì phải chạy xe hai mươi phút mới đến nơi. Còn phải đi qua một đoạn đường đèo siêu dốc nữa.
- Gì thế...sao lại mưa rồi.
Trời đang thoáng đãn thì bỗng dưng mây đen kéo đến. Sau đó thì những giọt nước mưa nặng hạt nhanh chóng đổ xuống, mưa lúc nào không mưa tại sao lại chọn lúc cô sắp bay cơ chứ.
- Ággg...
Không những chỉ có mưa giông mà còn kèm theo tiếng sấm chớp đùng đùng nổ lên liên hồi. Yên Nhi sợ hãi cuộn ngươi, co rúm hai chân lại trên ghế phụ của xe.
- Đừng sợ.
Thiên Hạo vừa lái xe vừa nắm lấy tay Yên Nhu, bàn tay to bao trọn lấy đôi tay nhỏ nhắn, mềm mịn như em bé. Ngón tay thô ráp của anh vuốt nhẹ lên mu bàn tay ấy như đang trần an, dỗ dành.
- Em không sợ, anh tập trung lái xe đi.
Cô rút tay về, trời thì đang mưa, đường xá cũng trở nên trơn trượt nếu không tập trung lái xe thì có thể xảy ra tai nạn bất cứ lúc nào. Cho nên dù có sợ đến mấy thì cô cũng nghĩ cho sự an toàn của cả hai.
Cô nhìn lên màn hình định vị được gắn trên xe, cũng sắp đến nơi rồi. Nhưng mà trời vẫn còn đổ nước như thác, không biết có ảnh hưởng gì đến chuyến bay của cô không nữa.
Từ phía xa họ, có một chiếc container đang chạy ngược chiều lao đến với tốc độ kinh hồn, chiếc xe container đấy còn sử dụng cả đèn pha rọi thẳng vào hai người khiến Thiên Hạo không bị hạn chế tầm nhìn, ánh đèn quá chói làm anh không thể quan sát rõ mọi vật xung quanh.
Chiếc ô tô của Thiên Hạo bắt đầu lảo đảo, chiếc xe phía đối diện dường như không có ý định dừng lại hay thắng gấp. Yên Nhi cố gắng nheo mắt để nhìn thì thấy hai xe sắp va chạm trực diện vào nhau rồi. Với chiếc xe tải to như thế nếu đâm vào xe của cô thì chỉ có mất mạng chứ không sống nỗi. Ở khoảng cách gần như vầy cũng chẳng thể đánh lái được họ đang ở trên đoạn đường đèo, sẽ rơi xuống vực mất.
- Yên Nhi, em làm gì vậy? Leo xuống cho anh.
Yên Nhi tháo dây an toàn trườn người qua chỗ của anh, cô ngồi lên đùi Thiên Hạo dùng cả cơ thể nhỏ bé của mình che chắn cho người đàn ông này. Với tạng người của Yên Nhi thì cô có thể ngồi thụp xuống gầm xe sẽ giảm được thương tích, và cũng có thể sống sót. Nhưng còn anh phải làm thế nào?
Nếu anh có bị gì cô cũng không sống nỗi. Cũng sẽ dằn vặt, day dứt suốt quãng đời còn lại. Người thân của cô đều mất cả rồi có chết chắc sẽ không sao đâu, còn anh vẫn còn mẹ Ly, vẫn còn Lý thị đang đợi anh gánh vác. Vì thế cô thà lựa chọn sẽ nhường sự sống này cho anh. Chỉ mong lần hi sinh này của cô không vô ích là được.
- Ra khỏi người anhhhh...
Thiên Hạo gào thét trong vô vọng, hai mắt anh đỏ ngầu, không ngừng dùng tay đẩy cơ thể cô ra. Yên Nhi liều mạng đu bám vào cổ Thiên Hạo. Ánh sáng bị cô che khuất, anh có thể thấy được rằng cô cũng rất sợ, sợ đến nỗi mặt mày tái mét không còn một giọt máu nhưng vẫn lì lợm, cứng đầu không chịu nghe lời của anh.
- Thiên Hạo...nếu em còn sống thì anh cưới em có được không?
Rầm...
[ Like - Theo dõi - Comment ủng hộ mình nha ]