Cả người tôi cứng đờ, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống. giường. Đại Dương thấy biểu hiện bất thường thì cầm máy. lên nghe ngay sau đó anh rời khỏi người tôi rồi xuống giường.
"Em ở đây đợi anh để mình anh tới đó."
Tôi ngồi bật dậy lấy giấy lau chất dịch không ngừng chảy nơi hạ thân của tôi rồi nhanh chóng lấy đồ mặc vào:
"Em muốn đi cùng anh." "Em không được tới đó, nghe lời anh ở lại đây." Tôi bật khóc nói với anh:
"Em yêu anh nhưng anh ấy là em trai của anh. Em không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì hết."
Thấy tôi có vẻ quyết tâm Đại Dương chỉnh sửa lại đầu tóc và trang phục cho tôi sau đó anh lái xe đưa tôi tới quán bar của Bảo.
Lúc chúng tôi tới nơi Bảo đang cầm trên tay mình con dao gọt hoa quả chĩa mũi nhọn vào yị trí tim của mình, vây quanh anh là đám bạn đang không ngừng cầu xin.
"Mày điên rồi, bỏ dao xuống đi."
"Quanh mày lúc nào cũng có cả tá phụ nữ, đâu cần vì một người mà mày tước đi mạng sống của mình như vậy?"
Đại Dương rẽ đám bạn của Ngọc Thái tiến gần sát anh ta:
"Em bỏ dao xuống anh em mình nói chuyện."
Ngọc Thái nhìn Đại Dương hét lên:
"Anh còn bước thêm một bước là em ấn mạnh dao đấy."
Đại Dương sợ hãi đứng im tại chỗ, anh nhẹ giọng nói với Ngọc Thái:
"Anh đã tâm sự với em rất nhiều lần mình là đàn ông việc mình gây ra mình phải chịu trách nhiệm. Tại sao tự em gây ra chuyện em không thay đổi bản thân mà lại tìm đến cách ngu ngốc này để giải quyết vấn đề?"
Ngọc Thái nở nụ cười man rợ rồi nói:
"Anh trai của em thì cái gì cũng giỏi, anh nói cái gì cũng đúng kể cả việc cướp người phụ nữ của em cũng đúng luôn."
Tôi thấy Đại Dương bị Ngọc Thái xúc phạm liền nói xen vào.
"Anh làm gì cũng được nhưng có thể nán lại một chút để người này gặp mặt anh lần cuối được không?”
Dứt lời tôi liền đẩy Vy ra trước.
Lúc ngồi trên xe Đại Dương chở tới quán bar, tôi đã nhớ tới cuộc gọi của Vy và ngay lập tức gọi báo cho cô ta. Cũng may Vy đang ở gần đây và nhanh chóng có mặt.
Nhìn thấy Vy, Ngọc Thái bất ngờ hét lên:
"Cô tới đây làm gì?"
Vy vẫn đi về phía Ngọc Thái, cô ta vừa nói vừa đưa cho. Ngọc Thái tờ giấy:
"Em muốn gặp anh báo cho anh một tin vui, con của chúng ta được 20 tuần tuổi rồi. Bác sĩ nói nó là con gái, rất khỏe mạnh. Anh tự xem đi."
"Cô biến đi, đừng ở đây lừa dối tôi."
"Em không lừa dối anh, em nói thật. Chẳng phải mỗi lần quan hệ anh đều không chịu dùng bao đó còn gì?"
"Cô câm miệng lại cho tôi." Nói rồi Ngọc Thái chĩa con dao về phía Vy:
"Gô muốn chết chung với tôi phải không? Được nếu muốn tôi cho cô toại nguyện, dù sao thì vì cô mà người tôi yêu mới bỏ tôi."
Hành động của Ngọc Thái khiến những người có mặt sợ tới mức nín thở nhưng Vy thì không, cô kéo áo của mình lên để lộ bụng đã nhô khá cao của mình rồi hét vào mặt Thái:
"Đúng vậy, nếu anh chối bỏ việc anh đã làm, nếu anh không muốn nhận con của anh thì anh đâm ch ết cả nó luôn đi"
Ngọc Thái di chuyển tầm mắt xuống bụng của Vy nhìn, Đại Dương chớp thời cơ xông tới đá bay con dao trên tay Ngọc Thái ra, máu từ chân Đại Dương lập tức phụt ra thành dòng.
"Anh Dương, Vy."
Tôi và Ngọc Thái đồng thời hét lên. Do Thái cầm chắc tay nên cú đá của Đại Dương không chỉ khiến anh bị cắt một đường ở cổ chân mà mũi dao văng ra trúng vào bụng Vy gần đó nên cũng bị rạch một đường khá sâu ngay gần vị trí tay Ngọc Thái chạm vào khiến cả hai người đồng thời bị máu chảy lênh láng.
Mọi người vây quanh thấy máu thì nháo nhác xúm vào. Tôi nghe giọng của Bảo quát lớn:
"Nhanh lấy hộp y tế ra đây."
Do Đại Dương bị cắt trúng gân nên không thể cầm máu ngay được, còn Vy sợ ảnh hưởng tới thai nên hai người nhanh chóng được Bảo chở tới bệnh viện tư nhân gần đó.
Ngọc Thái nét mặt lo âu không dám rời mắt khỏi vết thương trên bụng Vy còn tôi thì khóc suốt dọc đường tới bệnh viện.
Vết thương đâm vào chân anh mà tôi cứ ngỡ đâm vào da thịt mình một loại cảm giác vừa đau đớn vừa lo sợ. Lo sợ vì máu chảy sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của anh thì tôi phải làm sao.
Đại Dương véo nhẹ má tôi cười nói:
"Anh không sao, em cũng đừng lo lắng quá như thế. Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."
Mặc dù cố áp chế chỉ là vết thương nhỏ nhưng tôi vân không an lòng. Thì ra tình yêu là vậy, là loại cảm giác lo được lo mất, là loại cảm giác đau đớn khi nhìn thấy người mình yêu bị đau.
Lúc bác sĩ may lại vết thương cho Đại Dương, anh không. chịu buông tay tôi ra mà năm chặt lấy tay tôi. Anh thừa nhận:
"Thật ra anh rất sợ đau, có em bên cạnh anh không còn cảm giác đau nữa."
Nhìn sang Ngọc Thái và Vy bên cạnh, nghe bác sĩ nói vết thương trên bụng Vy chỉ là vết thương ngoài da không ảnh hưởng đến thai nhỉ tôi cũng yên tâm.
Mặc dù bác sĩ nói vết thương của Vy không sao nhưng. nét mặt của Ngọc Thái vẫn còn lo lằng:
"Cảm ơn bác sĩ, còn vết thương của anh trai tôi có nặng lắm không ạ?"
"Rất may bệnh nhân được đưa tới bệnh viện để bác sĩ xử lý kịp thời. Hiện tại đã ổn, cả hai có thể xuất viện. Cả hai lưu ý vệ sinh vết thương sạch sẽ, tránh nhiễm trùng."
Lúc ra về vì vết Thương ở cổ chân vừa may gây căng da nên Đại Dương đi lại hơi khó khăn. Ngọc Thái thấy vậy nói với tôi
"Chị đỡ Vy đi, để em cõng anh ấy ra xe."