Những lời Ngọc Thái vừa nói nếu là trước đây tôi sẽ tin nhưng khi đã biết anh ta dấu diếm tôi nhiều thứ, tôi nhận ra mình đã ngu ngốc bị anh ta lừa dối hơn bốn năm trời.
"Anh có nhớ cái ngày chúng ta bät đầu yêu nhau chúng ta đã đưa ra quy ước gì không?"
Thấy Ngọc Thái không đáp lại lời tôi thì tôi tiếp tục nói:
"Lúc đó chúng ta cùng thống nhất trong tình yêu chỉ có một và duy nhất. Anh cũng đã nói trong trái tim anh luôn chỉ có tôi và duy nhất một mình tôi và tôi cũng vậy. Tôi ngu muội đặt hết tình cảm và niềm tin của tôi ở anh để cuối cùng tôi nhận lại được gì?"
"Anh xin lỗi."
"Lời xin lỗi của anh có ích gì khi anh để lại trong tim tôi một vết sẹo lớn chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể rỉ máu?”
"Anh hứa từ nay anh sẽ không bao giờ khiến em phải buồn nữa”
"Người ta nói lần bất tín vạn lần bất tin, tôi không còn †in anh nữa. Người tôi tin yêu hiện tại là anh trai của anh, tôi mong rẵng sẽ nhận được lời chúc phúc từ chính miệng của anh"
Bị tôi cự tuyệt Ngọc Thái trong phút chốc như trở thành con người khác, anh ta xô tôi ngã xuống ghế đá rồi nằm đè lên người tôi. Không những vậy hai cánh tay của tôi còn bị anh ta giữ chặt trên đỉnh đầu. Anh ta gắn giọng nhã ra từng tiếng:
"Anh tuyên bố cho em biết trong mối quan hệ giữa em và anh thì anh mới là người quyết định. Em nói chia tay nhưng anh không đồng ý nghĩa là chúng ta vẫn là của nhau. Anh cho. em thời gian một tuần để em chấm dứt mối quan hệ giữa em với anh trai của anh nếu không đừng có trách anh vô tình."
Dứt lời anh ta áp xuống môi tôi cần mút rất thô bạo.
Tôi vùng vẫy thoát khỏi sự kiểm soát của Ngọc Thái:
"Anh buông tôi ra, anh có biết mình đang làm cái gì không?"
Ngọc Thái không dừng lại mà khống chế hai tay của tôi bằng một tay, còn tay kia anh ta di chuyển luồn vào trong váy của tôi càn quấy, giọng điệu của anh ta phát ra đầy châm biếm:
"Anh thay đổi quan điểm của mình rồi, anh không muốn để dành lần đầu của em cho đêm tân hôn nữa mà anh muốn ngay bây giờ."
"Anh điên rồi, anh dừng lại đi."
Tôi càng vùng vẫy anh ta càng ra sức tìm đến môi của tôi sau đó mút mạnh hai cánh môi của tôi, bàn tay của anh ta cũng chạm vào cạp quần lót của tôi để kéo xuống.
Giọng nói của Ngọc Thái phát ra thiếu kiểm soát:
"Vì em quá xinh đẹp, vì anh yêu em nên anh mới phát điên. Em có hiểu không, hả?"
Tôi vùng vẫy trong vô vọng. "Anh đừng làm như vậy? Xin anh."
"Em nói đi, em nói anh phải làm thế nào đi? Không lẽ anh phải chơ mắt nhìn em kết hôn với anh trai của anh sao?"
Giây phút Ngọc Thái kéo chiếc quần lót của tôi xuống cũng là lúc Đại Dương đứng trước cửa phòng khách gọi lớn:
"Giang ơi, em có đó không?”
Nghe Đại Dương gọi tôi Ngọc Thái vẫn không chịu rời khỏi người tôi, anh ta cắn vào môi tôi một cái thật mạnh cảnh cáo:
"Nếu một tuần sau em còn chưa giải quyết xong chuyện tình cảm với anh trai của anh thì anh không ngại để anh ấy nhìn thấy anh cưỡi trên người em đâu."
Dứt lời Ngọc Thái thản nhiên đứng dậy đi về phía Đại Dương, còn tôi bị anh ta cần đau tới mức chảy nước mắt. Tôi cố nén đau và sự nhục nhã chỉnh lại trang phục của mình.
"Tôi nghĩ mình xong rồi, bị Đại Dương bắt gặp thân mật cùng với em trai của mình không biết anh ta sẽ phản ứng như thế nào. Tôi chuẩn bị tỉnh thần đối mặt với Đại Dương lại nghe anh hỏi Ngọc Thái:
"Em có thấy Giang đâu không?"