Lạc Lối Trong Men Say - Hạ Giang

Chương 1: 1: Nhầm Lẫn




"Đời còn dài trai còn nhiều,việc gì mày phải đau khổ, bi lụy vì một kẻ phụ tình như thế?"

"Tao thấy con Thanh nói đúng đó, cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra.

Biết đâu mày lại gặp được.

người đàn ông đẹp trai, giàu có và quan trọng là yêu mày hơn, trân trọng mày hơn cái thằng Thái đểu cáng kia."

"Hai đứa mày không hiểu đâu, hơn bốn năm trời yêu anh ấy tao đã đem hết tâm tư, tình cảm và cả thanh xuân đặt ở anh ấy.

Thậm chí ra trường tao không về quê mà ở lại Hà Nội làm việc cũng chỉ vì anh ấy.

Cuối cùng thì thứ tao nhận được từ anh ấy lại là một cái sừng to đùng."

Tôi vừa nói với hai đứa bạn thân vừa khóc nghẹn.

Tôi tên là Lưu Hạ Giang năm nay tôi 24 tuổi.

Tôi sinh ra và lớn lên tại Hải Phòng.

Tốt nghiệp cấp ba tôi thi vào ngành marketing trường đại học Ngoại Thương Hà Nội.

Vừa bước vào năm nhất đại học tôi đã quen và yêu một anh cùng lớp người Hà Nội tên là Ngọc Thái.

Chúng tôi yêu nhau chưa được bao lâu thì anh đi du học tại Anh.

Tuy nhiên chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ yêu xa.

Mặc dù là yêu xa nhưng chúng tôi vẫn hướng tình cảm về nhau.

Chúng tôi hứa hẹn ra trường sẽ cưới nhau chính vì lẽ đó tốt nghiệp đại học tôi không về Hải Phòng mà ở lại Hà Nội làm việc để chờ anh về nước.

Công việc của tôi là nhân viên bán hàng cho một showroom xe hơi.

Vì số tiền tôi kiếm được cũng khá nên mỗi tháng tôi còn gửi qua Anh cho Ngọc Thái một ít để phụ anh trang trải cuộc sống du học sinh xa nhà và cũng là để chứng minh cho anh tình cảm của tôi luôn hướng về anh.

Anh và tôi hơn bốn năm qua vẫn giữ thói quen nhắn tin, gọi điện cho nhau bằng Messenger.

Chỉ có điều sáng nay tôi gọi cho anh như thường lệ nhưng người bắt máy không phải là anh mà là một cô gái.

Cô ta đang trong tình trạng trần như nhộng, còn Ngọc Thái ôm chặt lấy cô ta ngủ như chết bên cạnh, anh cũng trong tình trạng không mảnh vải che thân.

Ban đầu nhìn thấy cảnh tượng này tôi còn nghĩ mình hoa mắt, tôi đưa điện thoại cho hai đứa bạn thuê cùng căn chung cư với tôi là Phương Thanh và Quỳnh Chi xem.

Khi hai đứa đó xác nhận là thật tôi có cảm giác như vừa bị ai đó cầm dao.

đâm vào tim tôi một nhát khiến nó không ngừng đau đớn.

Người tôi yêu, người tôi tin tưởng, người hứa hẹn sẽ cưới tôi làm vợ hơn bốn năm qua lại ngủ cùng một cô gái khác.

Chỉ trong tích tắc, bầu trời như sụp đổ, mọi thứ đã vụt khỏi tầm tay của tôi.

Thấy tôi nằm khóc cả buổi sáng tưởng chừng có thể ngất đi Phương Thanh dựng đầu tôi dậy nói:

"Mày dậy bọn tao dẫn đi nhậu." Tôi đấm vào ngực trái của tôi khóc lóc:

"Tao đau lắm, đau ở đây này, rất đau.

Tao không có tâm trạng đi đâu hết."

"Đi nhậu với tụi tao sẽ hết đau." Quỳnh Chi không để cho tôi phản kháng trực tiếp kéo tôi ra khỏi phòng.

Lần đầu tiên trong đời tôi biết đến mùi vị của rượu, càng uống hình ảnh của Ngọc Thái càng hiện ra trong tâm trí tôi khiến tôi càng chán nản, tôi lại tiếp tục gào khóc.

Tiếng khóc của tôi thu hút ánh mắt.

hiếu kỳ của tất cả mọi người trong quán khiến Quỳnh Chi và Phương Thanh xấu hổ muốn độn thổ.

Quỳnh Chỉ kéo tôi đứng dậy khỏi quán nhậu:

"Đi hát đi, qua quán karaoke mày muốn gào khóc kiểu gì cũng được."

Phương Thanh tiếp lời:

"Đúng đó, tao biết có quán karaoke này toàn các anh đẹp trai ăn mặc xexy sáu múi phục vụ, tới đó không những được hát, được gào khóc mà còn được ngắm trai đẹp nữa.

Nhưng tao nói trước hết hôm nay mày còn buồn khóc vì cái tên phụ tình đó nữa thì mày chết với tao."

Hai đứa bạn thân lại kéo tôi đi hát.

Vì hôm nay là thứ bảy quán karaoke này kín phòng chỉ còn duy nhất một phòng master có sức chứa trên hai mươi người vừa có khách trả nên chúng tôi vào đó hát.

Có nam phục vụ trẻ tuổi bưng rượu và trái cây cho chúng tôi nhưng anh ta ăn mặc kín đáo chứ không phải ăn mặc xexy như lời Phương Thanh nói.

Anh ta bưng đồ để đó cho chúng tôi liền đi ra ngay, cũng không phải anh ta đứng đó để chúng tôi được ngằm trai đẹp thoải mái.

Hai đứa nghe tôi tra tấn vừa khóc vừa gào tới 10 giờ tối Quỳnh Chi đứng dậy nói:

"Muộn rồi, để tao đi thanh toán rồi về nhé.

Về ngủ mai còn đi làm."

Tôi bất ngờ nói với Quỳnh Chỉ:

"Mày xuống dưới gọi cho tao một trai bao luôn, tao muốn trả thù anh ta.

Hơn bốn năm qua tao sống khép kín giữ mình vì anh ta.

Cuối cùng tao nhận lại từ anh ta là sự dối trá.

Tao giữ lần đầu cho ai nữa? Tao giữ lần đầu tiên còn có ý nghĩa gì nữa?"

Có lẽ men say của rượu, hình ảnh Ngọc Thái và cô gái kia trong tâm trí tôi càng rõ nét khiến tim tôi đau nhói.

Tôi muốn làm một cái gì đó để trả thù Ngọc Thái và tôi nghĩ ngay đến qua đêm cùng một anh chàng nào đó để trả thù anh ta bất kể người đó là trai bao.

Quỳnh Chỉ vừa ra ngoài được một lúc liền có ba nam thanh niên đi vào phòng, tôi chỉ vào người đàn ông mặc vest chỉn chu nhất, dáng người cũng cao ráo đẹp trai nhất trong số ba nam thanh niên nói, lời nói của tôi phát ra hơi nhịu vì men rượu nhưng rất dứt khoát.

“Tôi chọn anh.”

Thấy anh ta không nói gì tôi nhắc lại:

"Tôi chọn anh, tôi sẽ trả cho anh một triệu một đêm."

Phương Thanh ngồi bên cạnh sợ hãi vội kéo tay của tôi quát:

"Mày làm ơn ngồi im dùm tao được không? Mày không sợ đi với mấy người này sẽ rước bệnh vào người à?"

Tôi hất tay Phương Thanh ra, nhắc lại câu mình vừa nói với người đàn ông vừa nãy:

"Tôi chọn anh.

Một triệu một đêm, dùng bao, tôi trả tiền phòng."

Vì lời cảnh báo của bạn mình mà tôi đã bổ sung thêm hai từ "dùng bao".

Nói rồi tôi quay qua nói với Phương Thanh khoe chiến tích:

"Công nhận con Chi được việc ghê.

Vừa mới nói đi gọi dùm tao một trai bao liền có ba anh chàng xuất hiện.

Mày nhìn xem, anh chàng tao chọn có đẹp trai nhất trong đám không? Đẹp trai vậy mà ế sô, tao sẽ làm nữ anh hùng cứu vớt anh ta đêm nay."

Trong ba nam thanh niên vừa vào phòng, người mặc áo thun thì kéo áo cao để lộ bụng, người mặc áo sơ mi đang kéo.

cao hai tà áo làm quạt.

Chỉ duy nhất anh chàng tôi vừa mới chọn là mặc đồ vest chỉnh tề.

Tôi cho rằng hai anh chàng kia vì đắt sô nên quần áo mới lôi thôi như vậy, còn anh chàng ăn mặc chỉnh tề kia là do ế sô.

Nghe tôi nói hai anh chàng kia lập tức đứng sang hai bên của chàng trai tôi vừa chọn, ánh mắt của họ đều nhìn về phía tôi như muốn hỏi tôi có chäc chẳn chọn anh chàng này chứ không phải họ?

Tôi thấy chàng trai tôi chọn không lên tiếng thì nhắc lại, lời nói của tôi thể hiện sự kiên định:

"Tôi chọn anh, anh không nghe sao? Một triệu một đêm, dùng bao, tôi trả tiền phòng."

Ánh mắt của nam thanh niên nhìn tôi giống như nhìn người ngoài hành tinh.

Hai chàng trai còn lại bỗng dưng mặt đỏ bừng bừng.

Tôi sợ chàng trai không đồng ý vì giá thấp nên tôi vội nâng giá, tôi nghĩ dù sao anh ta cũng thuộc dạng trai đẹp tôi chấp nhận chịu thiệt một chút vậy:

"Điều kiện như cũ, tăng lên cho anh một triệu rưỡi."

Chàng trai vẫn im lặng.

"Hai triệu, anh chịu tiền phòng."

Chàng trai vẫn dửng dưng không đáp lại.

Phương Thanh đứng dậy dứt khoát kéo theo tôi:

"Mày đừng làm loạn nữa, về thôi.

Chắc con Chỉ nó đang đợi ở dưới đó"

Tôi đẩy mạnh Phương Thanh ra khiến Phương Thanh lảo.

đảo người:

"Hai đứa mày về trước đi."

Mặc dù tôi uống khá nhiều rượu nhưng tôi vẫn còn nhớ được tôi còn hơn ba triệu trong tài khoản.

Tôi vừa rút tiền mặt hồi chiều, đi nhậu và góp tiền hát karaoke cho Quỳnh Chi hết một triệu.

Hiện tại trong người tôi còn hai triệu rưỡi.

Tôi để ý các nhà nghỉ thường treo bảng giá theo giờ hoặc theo đêm thường không tới năm trăm ngàn một đêm.

Vì vậy tôi ra cái giá cuối cùng, nếu anh chàng này còn không đồng ý thì đời con gái của tôi coi như vẫn còn:

"Hai triệu, tôi chịu tiền phòng."

Những tưởng chàng trai tiếp tục từ chối không ngờ tôi vừa dứt lời anh ta bất ngờ lên tiếng:

"Tôi đồng ý."

Hai chàng trai còn lại không ai bảo ai lập tức lấy hai tay che mặt của mình lại.

Lúc này không biết ở đâu ra có một đoàn người toàn thanh niên trai tráng đi vào phòng, tôi thấy vậy nhìn anh chàng tôi vừa chọn đắc ý nói:

"Hên cho anh là anh quyết định đúng lúc, nếu không anh sẽ quay vào ô mất lượt đó."

Tôi vừa dứt lời thì cả đám thanh niên cười rộ lên.

Tôi đi tới nắm tay chàng trai mình vừa lựa chọn đi ra khỏi phòng trong ánh mắt ngạc nhiên của đám thanh niên vào.

sau.

Còn hai anh thanh niên vào trước tôi không nhìn trúng thì tới lúc này không nhịn được nữa cúi xuống ôm bụng cười.

Cảm giác của tôi được năm tay một anh chàng đẹp trai nhất trong đám trai bao hết sức thú vị, giống như tôi vừa.

trúng xổ số vậy.

Phương Thanh đứng dậy ôm áo ấm của ba người chúng.

tôi đi ra khỏi phòng vip karaoke trong bất lực, lúc Phương Thanh đi tới cửa còn có người lên tiếng hỏi:

"Em không có nhu cầu sao?"

Phương Thanh vội lắc đầu nguầy nguậy:

"Không"

Lúc tôi nắm tay chàng trai đi ngang qua quầy lễ tân Quỳnh Chi thấy tôi ngạc nhiên hỏi:

"Giang, mày đi đâu với ai đó?"

"Tối nay tao đi qua đêm, hai đứa mày đừng đợi nhé!" Quỳnh Chi hét với theo tôi:

"Mày bị điên rồi à?"

Tôi vẫn nắm tay sánh bước cùng anh chàng trai bao đẹp.

trai mà không hề ngoái đầu lại:

"Hơn bốn năm qua tao điên đủ rồi, giờ tao nên tỉnh táo lại:

Bước ra khỏi quán karaoke, cái lạnh của mùa đông Hà Nội khiến tôi rùng mình.

Lúc này tôi mới sực nhớ mình không cầm theo áo ấm nhưng quay lại lấy áo tôi lại sợ anh chàng trai bao đẹp trai này sẽ đổi ý không đi nữa, vì vậy tôi đành bấm bụng chịu rét.

Tôi thể hiện mình là thượng đế quay qua nói với anh ta:

"Anh trong nghề quen địa phận ở đây anh chọn nhà nghỉ gần đây giúp tôi, chúng ta đi bộ tới được càng tốt.

Tôi muốn nhìn thấy chúng ta họ nghĩ là cặp đôi yêu nhau chứ không phải mối quan hệ mua bán."

Thực tế tôi làm gì còn tiền để đón xe đi xa.

Chàng trai nhìn tôi đang lạnh co ro nhưng cố tỏ ra mình ổn bên cạnh, anh ta không nói gì mà thò tay vào túi quần lấy ra chiếc chìa khóa rồi bấm vào.

Ngay lập tức chiếc xe trước mặt chúng tôi chớp chớp đèn.

Anh ta đi tới mở cửa ghế phụ rồi nói với tôi: "Lên xe đi."

Tôi thầm nghĩ chắc hẳn anh chàng này là trai bao cao.

cấp, giá mỗi lần anh ta đi khách chắc không hề rẻ nên mới mua sắm được xe hơi hạng sang Maybach S450 của hãng Mercedes để đi hành nghề.

Hèn gì hồi nãy tôi ra giá tới mấy lần anh ta mới chịu, mà có lẽ hôm nay anh ế sô nên mới chấp.

nhận cái giá rẻ mạt của tôi đưa ra.

Nghĩ lại tôi cảm thấy lần đầu tiên có lẽ cũng là lân duy nhất gọi trai bao của mình vẫn còn may mắn.

"Em có lên xe hay là không?"

Giọng nói của chàng trai vang lên lần nữa kéo tôi khỏi những suy nghĩ mông lung.

Tôi nhìn chàng trai hỏi:

"Anh có tính thêm tiền xe không? Nếu tính thêm tôi không lên đâu."

Tôi nghĩ mình không có tiền thì cứ thẳng thắn từ đầu khỏi mất lòng.

Chưa biết chừng không nói trước anh ta viện cớ chém tôi như chém chuối cũng nên.

"Không tính.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.