Lạc Lạc Không Thoải Mái

Chương 2




Editor: Cá

3

Tôi tự mình tắm cho Tạ Tri Ngạn. Đương nhiên chỉ chà lau phần trên, phía dưới tôi ngại không dám cởi quần.

Tạ Tri Ngạn vẫn biết cách thay quần.

Sau khi đưa anh đến cạnh giường, tôi ném khăn tắm với đồ ngủ cho anh: “Anh tự mặc đi, xong thì gọi em.”

Vì tị hiềm, tôi trốn trong nhà vệ sinh.

Trên sàn đầy vết nước, trong không khí thoang thoảng mùi sữa tắm.

Tôi nhìn chằm chằm mặt sàn một lúc lâu cũng không thấy Tạ Tri Ngạn gọi tôi.

“Tạ Tri Ngạn?”

Tôi thăm dò gọi thử.

Anh lập tức trả lời.

Mặc dù không biết có phải tôi đang gọi anh hay không, nhưng Tạ Tri Ngạn vẫn lập tức mở cửa nhà vệ sinh: “Chị, chị đang gọi em à?”

Anh đứng ở cửa, thiếu niên trong ký ức đã cao hơn 1 mét 8, ăn bộ đồ ngủ cực rộng của tôi mà vẫn vừa.

Tóc anh vẫn còn nhỏ nước, làm ướt một góc áo ngủ.

Tôi vội vàng cầm khăn lông qua, kiễng chân lên để lau tóc cho anh.

Khi đến gần, tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

Mặt tôi bất giác đỏ lên.

Mặc dù chỉ số IQ của Tạ Tri Ngạn bây giờ không cao, nhưng gương mặt kia không thay đổi chút nào.

Tôi nhìn thêm một lần thôi cũng cảm thấy bối rối.

Mãi mới lau tóc xong, tôi lấy một cọng thun cột mái tóc quá dài của anh lên.

Nghĩ một lúc, tôi quyết định đưa anh ra ngoài.

Mua vài bộ quần áo, ăn một bữa rồi dẫn anh đi cắt tóc.

Nhưng vừa ra ngoài, Tạ Tri Ngạn đã bị kẹo bông gòn trên đường thu hút sự chú ý.

Anh túm tay áo tôi, vừa xin vừa làm nũng đòi cho bằng được.

Tôi kìm lòng không được nên đã mua cho anh một cái.

Tạ Tri Ngạn ăn luôn trên đường. Chưa tới hai phút, tôi lặng lẽ lấy khẩu trang ra đeo.

Ai có thể tưởng tượng một người đàn ông cao ráo, đẹp trai lại mặc đồ ngủ Mickey màu xanh đen vui vẻ ăn kẹo bông gòn màu hồng trên vỉa hè?

Sau khi đeo khẩu trang, tôi vừa dỗ vừa kéo Tạ Tri Ngạn đến một cửa hàng quần áo nam gần đó, chọn cho anh mấy bộ đồ.

Tạ Tri Ngạn đúng là cái móc treo quần áo trời sinh.

Những bộ quần áo lỗi mốt từ cửa hàng nhỏ trên phố khi mặc lên người anh vẫn có cảm giác như mang xu hướng thời trang cũ quay lại.

Tôi vui vẻ tính tiền, rồi đưa anh đi cắt tóc.

Tạ Tri Ngạn rất ngoan, anh ngồi trên ghế cắt tóc, im lặng… Xem phim hoạt hình trên điện thoại mà tôi mở cho anh.

4

Khi tôi dẫn anh quay về khách sạn, dọc đường, tỉ lệ ngoái lại cực kỳ cao.

Tạ Tri Ngạn là một đứa bé lễ phép, trên đường thấy ai đang nhìn mình anh cũng đều mỉm cười đáp lại.

Dẫn tới hai cô gái đi ngang qua chạy tới chỗ anh muốn xin phương thức liên lạc.

Tạ Tri Ngạn ngây thơ nhìn tôi: “WeChat là cái gì? Có thể ăn không?”

Tôi chưa kịp trả lời, hai cô gái đã nhìn nhau, cười khẩy nói “đồ ngốc”, rồi quay người bỏ đi.

Tạ Tri Ngạn có hơi tủi thân.

Anh nhíu mày nhìn tôi, nắm chặt bàn tay buông thõng bên người.

“Chị, người ta mắng chị ngốc!”

Tôi: “…”

Đối diện với đôi mắt trong veo ngây thơ đó, tôi chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.

“Không sao đâu, mặc kệ họ đi.”

Trên đường về khách sạn, tôi đi mua ít đồ ăn theo yêu cầu của Tạ Tri Ngạn, còn mua cho anh hai cái bánh bao nhân thịt.

Trong phòng, Tạ Tri Ngạn cầm bánh bao nhân thịt cắn một miếng, thốt lên: “Thật là ngon!”

Sau đó, anh không giải thích gì đã nhét bánh bao vào miệng tôi.

Tôi ngơ ngác cắn một miếng, quay đầu lại thì thấy Tạ Tri Ngạn đang nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt sáng ngời.

“Ngon không chị?”

Lòng tôi mềm nhũn, gật đầu: “Ngon.”

Khi tôi nói ngon, Tạ Tri Ngạn liền nuốt nước miếng, nhét cả hai cái bánh bao vào tay tôi.

“Cho chị ăn hết.”

Tôi nhìn bánh bao trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Năm đó, tôi và Tạ Tri Ngạn cũng xem như chia tay trong hoà bình.

Không ngoại tình, không chiến tranh lạnh.

Sau khi chia tay vài năm, tôi vẫn luôn cảm thấy ngày ấy được ở bên Tạ Tri Ngạn là may mắn của tôi.

Nhưng giờ đây ——

Tôi nhìn dáng vẻ sa cơ này của anh, không khỏi thấy xót xa.

Tôi trả lại bánh bao cho anh, khi anh đang ăn ngấu nghiến, tôi hỏi nhỏ:

“Anh còn nhớ nhà mình không?”

Tạ Tri Ngạn lắc đầu.

“Vậy anh nhớ mình tên gì không?”

Vẫn lắc đầu.

Tôi thở dài, còn định hỏi lại, anh lại bị nghẹn bánh bao, mặt đỏ bừng.

Tôi vừa đút nước, vừa vỗ lưng cho anh, bận rộn một hồi cũng không còn tâm trí hỏi han nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi gọi điện cho Trì Chấn. Thời đi học quan hệ của hai người họ rất tốt, sau khi tốt nghiệp hình như cũng vẫn giữ liên lạc.

Khi điện thoại được kết nối, tôi hỏi Trì Chấn xem cậu ấy có thông tin liên lạc của mẹ Tạ Tri Ngạn không vì ba anh đã qua đời từ khi anh còn nhỏ.

Tuy nhiên, Trì Chấn ở đầu dây bên kia ngạc nhiên hỏi lại: “Mẹ cậu ấy đã qua đời hai năm trước rồi, cậu không biết sao?”

Tôi sững sờ.

Nhìn thoáng qua Tạ Tri Ngạn đang vùi đầu gặm bánh bao ở bên cạnh, tôi hạ giọng hỏi: “Vậy cậu có biết người thân nào khác của anh ấy không?”

“Người thân?”

Trì Chấn nghĩ một chút: “Chắc là không có. Không phải cậu không biết, ông bà nội của cậu ấy qua đời lâu rồi. Về phần ông ngoại bà ngoại, tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến.”

Tôi trầm mặc vài giây, nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Cuối cùng thì, Tạ Tri Ngạn đã không còn người thân, tôi nên làm thế nào với anh đây?

Tiễn đi, tôi không đành lòng để anh tiếp tục đi xin ăn.

Giữ lại?

Nhưng tôi còn chẳng biết mình còn sống được bao lâu.

Do dự hết lần này đến lần khác, tôi chỉ có thể tạm thời mang anh theo.

Để tiết kiệm chi phí, tôi không thuê thêm phòng. Tôi nghĩ dù sao hiện tại chỉ số IQ của Tạ Tri Ngạn cũng như một đứa trẻ, vì vậy tôi quyết định ở chung phòng với anh.

Vốn định nói nhân viên khách sạn lấy thêm một chiếc chăn trải xuống sàn cho anh nằm, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng không phải nhà mình, trải chăn của khách sạn xuống sàn thật thiếu đạo đức. Vì vậy tôi đành từ bỏ, chỉ có thể để Tạ Tri Ngạn ngủ cùng giường với tôi.

Sau khi tắt đèn, tôi đặt một cái gối ở giữa hai chúng tôi.

Nhưng khi tôi đang kể chuyện để dỗ Tạ Tri Ngạn ngủ, những âm thanh nhạy cảm đột nhiên phát ra từ phòng bên cạnh.

Khách sạn này cách âm không tốt lắm.

Trong bóng tối, tiếng nhạy cảm kia được khuếch đại lên.

Tiếng kể chuyện của tôi bị át đi nên tôi đã cố lớn tiếng hơn.

Nhưng người phòng bên giống như đang thi với tôi, tôi lớn tiếng, cô ấy còn lớn tiếng hơn.

Sau một lúc lâu, trong bóng tôi, Tạ Tri Ngạn ở bên cạnh hỏi về âm thanh sâu xa kia: “Chị, có phải chị ở phòng bên bị đánh không?”

“Sao chị ấy kêu la nãy giờ vậy?”

5

“… Có lẽ có người bắt nạt cô ấy.”

Tôi đỏ mặt giải thích.

May mắn thay, phòng không bật đèn nên Tạ Tri Ngạn không thể thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi.

Cho dù thấy, có lẽ anh cũng không hiểu.

Nhưng tôi vừa dứt lời, Tạ Tri Ngạn đang nằm đầu bên kia của chiếc giường đôi bỗng chốc ngồi dậy, còn chưa đi giày đã chạy ra cửa.

Tôi hoảng hốt: “Anh đi đâu thế?”

“Đi cứu chị ấy!”

Sau khi để lại cho tôi ba chữ mơ hồ này, Tạ Tri Ngạn đã mở cửa chạy ra ngoài.

Toang rồi.

Lòng tôi trầm xuống, vội vàng đuổi theo. Nhưng Tạ Tri Ngạn đã gõ cửa phòng bên cạnh. Tôi chạy tới, vội vàng kéo anh về.

Cánh cửa lại mở ra.

Một người đàn ông trung niên vạm vỡ đứng ở cửa, ông ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người, hung dữ hỏi chúng tôi làm gì thế.

Tôi nuốt nước miếng, đang định giải thích thì Tạ Tri Ngạn ở bên cạnh cướp lời:

“Tôi đã nghe chị kia bảo ông tha cho chị ấy, ông không được bắt nạt người khác!”

Người đàn ông trung niên sửng sốt vài giây: “Thằng đần!”

Nói xong, ông ta đóng sầm cửa lại.

Tôi vội vàng kéo Tạ Tri Ngạn về phòng.

Khóa cửa xong, tôi không nhịn được nổi giận: “Ai cho anh tự ý ra ngoài?”

“Nửa đêm gõ cửa phòng người ta nói nhảm, lỡ ông ta đánh anh thì sao?”

Tạ Tri Ngạn lẳng lặng nhìn tôi, hốc mắt ửng đỏ.

Anh khẽ cắn môi dưới, trông rất tủi thân, nhưng không hề phản bác.

Cho đến khi tôi phát giận xong, anh mới khẽ lẩm bẩm:

“Nhưng em cứu chị gái khác, nếu một ngày nào đó chị gặp phải nguy hiểm mới có người cứu chị…”

Tôi sững sờ.

Tạ Tri Ngạn nói rất nhỏ, nước mắt trong đôi mắt ngập nước ấy bỗng dưng rơi xuống.

Tình cờ rơi xuống mu bàn tay của tôi.

Nóng bỏng.

Biết Tạ Tri Ngạn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc lại là sau khi anh trở nên ngây dại.

Tôi đưa tay lên vuốt tóc anh, nghẹn ngào nói: “Ngoan, chị không nói em.”

Tôi không biết vì sao anh gọi tôi là chị, thực tế thì Tạ Tri Ngạn còn lớn hơn tôi một tuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.