Lạc Cư (Đam Mỹ Thú Nhân

Chương 69




Lĩnh viết xuống tất cả mọi nghi thức cậu vừa nói. Thậm chí còn thêm một vài nghi thức nhỏ khác nữa. trong quá trình đó cậu không ngừng hỏi ý kiến các thú nhân.

Nơi đây rất ít phong tục nên đa số họ đều chấp nhận những gì Lĩnh viết.

“Chúng ta cần một người thật thà công tâm làm công việc ghi sử cho tộc ta sau này!” Lĩnh hơi ngưng tay nói với họ.

“Để Thôi thú nhân ghi đi, ông ấy là người lớn tuổi nhất.” Phương thú nhân đề nghị.

Toàn bộ thú nhân quanh cậu đều gật đầu.

Lĩnh nhìn Thôi thú nhân đang không biết phải nói gì bên cạnh cười với ông.

Tiếp đó cậu xin thêm một tấm da thú khác và nói với họ:

“Mỗi dân tộc được kết thành từ nhiều gia đình, mỗi gia đình kết thành từ nhiều thành viên, thành viên gia đình lớn mạnh sẽ thành dòng họ, và dòng họ thì cần gia phả để con cháu sau này có thể tỏ rõ ai đã từng là thành viên nhà mình, đã làm gì, cống hiến gì đáng tự hào, và cả đáng chê trách.”

Nghe vậy mọi người mở mắt đăm đăm nhìn Lĩnh. Phía sau một vài miếng thịt thú đã được nướng chín chuyền tay nhau đưa lên, họ vừa ăn vừa nghe Lĩnh nói.

Cậu bật cười nhìn cảnh tượng sẵn sàng đàm đạo cả ngày này của họ, đặt than viết xuống quyển gia phả đầu tiên của thú thế và cũng là quyển gia phả lớn của chính nhà cậu.

Lĩnh cũng không ngờ rằng đời sau này Lạc Cư Quốc cất giữ nó vô cùng cẩn thận, như một minh chứng cho dòng họ vương quyền thịnh trị mạnh nhất của thú thế thời bấy giờ.

Cậu vừa ghi vừa giải thích:

“Đây là gia phả nhà chúng tôi. Tân anh ấy từ nay sẽ mang họ Lạc, và mọi người đang hiện diện nơi đây nên mang họ Lạc, sau này khi ai hỏi tên ta, mọi người có thể nói: Tôi là Lạc Tân, hay là Lạc Phương. Đi đến đâu chỉ cần xưng họ ra là đã biết người đó chính là người tộc mình.”

“Thích thế!” Lục rú lên, “thế tôi sẽ được gọi là Lạc Lục đúng không!?”

Lĩnh bật cười, không ai ngoài cậu nghe ra cái tên này buồn cười đến thế nào - Lạc Lục chã khác gì lục-lạc chuông đeo cho mèo đâu.

Lĩnh giữ lại niềm vui đó cho mình nghiêm túc gật đầu với Lục.

Mọi người xôn xao tự ghép tên mình vào.

“Cậu cũng ghi cho nhà anh một bản gia phả đi.” Miễu vội nhờ.

Lĩnh lắc đầu:

“Gia phả phải do chính tay thú nhân trong nhà ghi mới có ý nghĩa. Hiện tại Tân chưa biết nhiều chữ nên em mới đại diện, sau này anh ấy biết rồi thì mọi thành viên được sinh sau trong nhà anh ấy phải tự ghi.”

“Vậy để tôi học chữ.” Lâu thú nhân vội vàng nói.

Các thú nhân khác cũng xôn xao lên, hớt hải kêu Lĩnh mau dạy họ học chữ.

Tân trấn an họ để Lĩnh viết gia phả nhà họ.

Lĩnh viết tên Tân trước, cậu ghi: Lạc Tân chủ hộ, chức vị là Vương Lạc Cư Quốc. Kế tên anh cậu ghi tên mình Lâm Hồng Lĩnh bạn đời của Lạc Tân.

Cậu ghi tới đây liền nhìn anh.

Tân nhìn cậu, anh như đọc được ý nghĩ của cậu, liền nói lớn đầy hăm dọa:

“Ghi em là Hậu!”

Lĩnh đỏ mặt ghi vào phần chức vị của mình là: Bạn đời Hậu của Vương Lạc Cư Quốc.

Dưới tên Tân Lĩnh ghi tên Bom vào: Lạc Bom trưởng tử. Dưới tên mình, Lĩnh tính ghi tên Đông.

“Đông?” Cậu gọi thằng bé, “em có muốn mang họ của anh không?”

Đông nghe vậy mím môi lưỡng lự.

Thấy vậy Lĩnh cười, cậu nói:

“Nếu không thì gọi em là Lạc Lâm Đông thế nào?”

Đông sáng mắt.

Lĩnh giải thích thêm:

“Lâm là họ của anh, em là Phụ thú nhân nên có một cái tên lót đặc biệt của người Phụ trong nhà.”

Cậu đứng thẳng người nói với nhóm thú nhân sau mình:

“Sau này nếu mọi người có sinh ra Phụ hay Mẫu thú nhân, nên đặc cho đứa trẻ tên lót của người mẹ, như thế sẽ rất hay.”

Các Phụ vỗ tay như sấm tỏ ý ưng bụng cái ý này hết sức.

Cứ thế cuốn gia phả đầu tiên được ghi bằng than của thú thế ra đời với vài dòng ngắn gọn ít ỏi.

Đến đây mọi việc tạm thời coi như xong. Hôm nay là một ngày đặc biệt không ai muốn chú tâm vào công việc, lúc này nên nổi lửa, tranh sức nóng với mặt trời mà quẩy một trận lớn thôi.

Thịt thú được săn trước đó chắc chắn không đủ cho cuộc vui hôm nay, nên một số thú nhân tự phát đề cử chính mình hóa hình lao vào rừng săn thêm thú.

Một vài ba Phụ cấp tốc chạy về nhà lấy thêm hoa quả vất vả gom mấy ngày qua đưa tới.

Hôm nay là một ngày đặc biệt nên cứ tạm thời gác lại mùa đông sau lưng đi, vui trước cái đã.

Chờ Lĩnh xong công việc của mình nhóm Phụ bắt đầu bâu lấy cậu.

“Nhìn ưng thật!” Mi nhà may bộ trang phục cưới đẹp nhất hôm nay tự hào nhìn ngắm Lĩnh.

“Đẹp ghê á! Chờ bữa nào cưới em nhờ anh Mi may giùm em nhé!” Vân ngắm tà áo dài đỏ rực đỏ mặt nhờ Mi.

Mi gõ đầu cậu ta một cái, nhắc:

“Cậu lo mà học đi, tự tay mình may mới có ý nghĩa. Riêng Lĩnh anh không thèm nói, cậu ta bất tài nên anh mới giúp. Còn em đôi tay khéo léo không thua ai, nhờ làm gì!”

Nghe vậy mọi người cười ầm lên. Mi là người duy nhất dám nói Lĩnh bất tài đấy.

Thế nhưng chính chủ là Lĩnh có vẻ cũng khoái cái câu đó lắm, cười nứt nẻ không ngừng.

Bên kia nhóm tiểu thú nhân ồn ào không kém, lũ nhóc con hôm nay toàn mặc áo vải, chân đi dép vây quanh Bom và Đông.

Tiểu thú nhân Thiên gan dạ còn nắm lấy tay Đông nói lớn:

“Đông à, lớn lên cậu gả cho tớ nhé!”

Xong!

Câu này vừa vang lên, Bom liền lột áo dài ra ném qua cho Đông, vất luôn khăn vấn đầu cho cậu cầm, phóng vào đấm thằng Thiên nhà bác Thôi một trận ra trò.

Các thú nhân đa số rất máu chiến, tiểu thú nhân dù nhỏ tuổi cũng không ngoại lệ. Chúng quây vòng trong vòng ngoài hò hét cổ vũ không ngừng.

Thinh lại bên Đông nhìn cậu, cả hai thở dài không buồn nói gì thêm.

Bên kia các thú nhân lớn tuổi nhìn thấy cũng chả buồn can, còn hô hào cười lớn, khen lấy khen để cái tính biết bảo vệ đối tượng của con cháu mình, cũng không quên khen tính gan dạ dám khiêu chiến đối thủ ngay khi còn nhỏ tuổi của chúng nó.

Thinh nhìn bộ áo dài Đông mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn cười lên, hai má nhỏ đỏ hây hây:

“Đẹp thật đấy, không biết khi em khoác nó lên trông sẽ thế nào?”

Đông ra chỉ: - Chắc chắn là đẹp rồi. Để bữa nào anh học may chỗ anh Mi rồi về may cho em một bộ.

Thinh mỉm cười cảm ơn Đông, còn nói nhỏ với cậu:

“Anh chọn cho em màu vàng nhạt nhé! Em thích màu đó lắm!”

Đông gật đầu thật mạnh đồng ý.

Trong số tất cả các tiểu thú nhân ở trong tộc, Bom không đề phòng cũng chả quan tâm nhất đó chính là tiểu thú nhân Thinh, bởi cậu bé trông rất yếu ớt, hình thú đến nay có hóa được nhưng không thể cất cánh.

Nhiều khi Bom còn nghịch ngợm nói với Đông:

“Chắc Thinh nó sinh lộn giới tính rồi, vốn là Phụ nhưng không hiểu sao lại đi vào đường ống của thú nhân thế không biết! Tội, giờ không biết đâu mà lần!”

Đương nhiên sau khi cậu nhóc phát ngôn câu đó ra, Đông sẽ dần cho một trận nhừ tử. Có ai lại đi khinh khi người ta ra mặt như Bom nhà cậu thế không biết! Đúng là đồ thú nhân thô lỗ mà.

Thành ra vì cái thói khinh người ấy cho nên Thinh là người bạn tạm thời có thể cho là khác giới thân nhất của Đông.

Lanh thú nhân nhìn bọn nhỏ lời qua tiếng lại với nhau mỉm cười, quay đầu đuổi ánh nhìn tới nhóm Phụ.

Cùng lúc đó Mi lơ đãng nhìn qua, anh mỉm cười ngại ngùng với Lanh, trong ánh mắt hai người đều ánh lên niềm yêu thích mãnh liệt.

Lanh nhìn khuôn mặt đẹp trai của Mi quay đi liền nói với Anh bên cạnh:

“Qua mùa đông tôi sẽ cưới.”

Nghe vậy Anh hốt hoảng, một vài thú nhân ngồi gần nghe được cũng bu qua.

Họ hỏi dồn.

“Cái gì, cậu nhanh tay thế! Ai?”

Lanh cười gặm mạnh phần chân thú đang cầm trên tay, nói với họ:

“Sao phải nói, chờ qua xuân là biết liền.”

“Má nó! Không biết là ai, nhưng hôm nay ông phải đánh chết tên khốn nhà mày!” Anh thú nhân ném phần thịt đang ăn dở qua cho bạn mình, xắn tay đứng lên khiêu chiến.

Lanh cóc sợ, cũng ném phần thịt đang ăn dở cho bạn mình, khởi động tay, đá chân nói đầy thách thức:

“Được thôi, anh đây đâu ngán chú mày! Lên!”

Cứ thế, bên kia các tiểu thú nhân quần nhau, thì bên đây, một vài trận chiến khoe sức mạnh, khoe bo đì của các thú nhân cũng nhốn nháo diễn ra rạo rực không muốn dừng.

Trong số họ chỉ có Phương thú nhân là im lặng, anh liếc nhìn qua nhóm Phụ đuổi theo bóng hình cô Mẫu duy nhất trong nhóm đầy suy tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.