Lạc Cư (Đam Mỹ Thú Nhân

Chương 22




Cả nhóm thẩn thờ đứng nhìn ngọn núi tuyết nhỏ mới thành hình, nó tuy nhỏ nhưng lại kéo dài vô tận như bao ngọn núi băng khác xung quanh không thấy điểm cuối.

“Xong rồi, giờ có muốn trở lại bên kia chúng ta cũng không thể nào đi được nữa!” Một thú nhân lớn tuổi buồn bã nói.

Các Phụ thú nhân và tiểu thú nhân cùng không ít thú nhân to lớn đều bùi ngùi về điều đó.

“Không sao, nếu đã không trở về được vậy thì chúng ta sẽ ra đi.” Tân lớn tiếng, “các cậu có nhìn thấy mặt hồ rộng mênh mông trước mặt chúng ta không?”

Anh chỉ tay về phía hồ lớn.

Mọi người nghe vậy lập tức quay qua nhìn theo hướng Tân chỉ, cảm xúc buồn bã bỗng thay thế bởi sự hải hùng và hiếu kì với thiên nhiên hùng vĩ.

“Nước hồ lớn ấy đang liếm dần ngọn núi băng,” Tân nói, “mỗi ngày mỗi chút, chúng ta không thể biết được đến khi nào nó sẽ liếm sạch toàn bộ ngọn núi băng khổng lồ này. Đời của chúng ta không sao, nhưng đời cháu, đời chắt chúng ta thì sao, không ai chắc cả. Vì thế sớm hay muộn chúng ta cũng phải rời khỏi đây.”

Anh im lặng nhìn một vòng mọi người, gió tốc vào từ biển mang theo hơi ấm lạ thường đối ngược với hơi lạnh tỏa ra từ núi băng gần như áp đảo nó.

“Ở nơi đây chúng ta không có vùng đất thuộc về mình, nếu giờ đây chúng ta vẫn cứ sợ hãi mà ở lại nơi đó,” anh chỉ tay về vùng núi tuyết, “vậy chờ tới khi nước hồ khổng lồ này liếm sạch núi băng, xâm nhập vào vùng đất của tộc chim, lúc đó chúng ta phải sống ở đâu? Nếu những tộc chim bắt đầu gặp nguy hiểm và di chuyển chúng ta có thể đi cùng họ sao? Có thể tranh dành vùng đất khác với họ sao?”

Tân nói với giọng cực kì nặng và nhấn mạnh. Anh đặt ra từng câu hỏi cho nhóm thú nhân, im lặng chốc lát chờ họ ngấm lấy.

Quả nhiên những câu hỏi ấy tác động đến họ rất mạnh.

Phương thú nhân người thường thay mặt Tân quản lý nhóm khi anh vắng nhà bước lên, đứng trước mặt mọi người nói lớn:

“Chúng ta không thể ở lại đây được nữa, sớm hay muộn chúng ta cũng phải ra đi vậy tại sao không là người tiên phong. Chỉ khi chúng ta là người tìm ra vùng đất mới đầu tiên lúc đó chúng ta mới là thú nhân có quyền với vùng đất đó, là chủ nhân của nó!”

Phương vừa dứt lời không khí giữa các thú nhân trong nhóm bắt đầu giao động.

Phương thú nhân nói rất đúng, họ chưa bao giờ tự sở hữu được vùng đất thuộc về mình, cảm giác đó như thế nào? Họ không biết nhưng sâu thẳm trong họ sự khát khao có cho mình một vùng đất riêng không ngừng bùng cháy, mỗi ngày mỗi giờ mỗi giây đều âm ỉ.

“Đúng vậy, chúng ta vốn không phải thú nhân được tôn trọng ở đây, chúng ta còn gì để mất, để tiếc với vùng đất này! Chúng ta phải đi, đi khỏi đây, ra đi tìm nơi thuộc về mình.” Thôi thú nhân hét lớn.

Toàn bộ thú nhân nơi đây nghe ông nói, rồi nhớ lại lời của Phương, cùng những câu hỏi của thủ lĩnh, nhịp tim vỗ mạnh cảm tưởng như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Chỉ chờ có thế Tân liền nói thêm:

“Đây chắc chắn là cuộc hành trình gian nan, nhưng nếu không có nó thì chúng ta sẽ không có tương lai. Chúng ta phải ra đi để đời sau, đời con cháu chúng ta khi tưởng nhớ tới sẽ tự hào về những gì mà chúng ta đã làm được ngày hôm nay.”

“Quan trọng hơn chúng ta sẽ có cho mình một bộ lạc,” Lĩnh bất ngờ xen vào, cậu chỉ tay về phía mặt hồ mênh mông, “nơi mọi người đang nhìn thấy không phải là hồ, nó được gọi là biển. Biển một nơi cực kì rộng chứa rất nhiều nước.”

Nói rồi cậu quay lại chỉ vào núi băng sau lưng mọi người:

“Núi băng này nhìn rất hùng vĩ thế nhưng chỉ cần biển động, những con sóng nhỏ đang vỗ nhẹ vào đá kia sẽ kết lại với nhau thành những con sóng khổng lồ tấn công về phía nó. Lúc đó núi băng dù có to đến đâu, dài tới bao nhiêu chắc chắc sẽ bị đánh sập, hơn nữa núi băng không có tính chiến đấu, cũng không ai giúp nó bồi đắp thêm băng mỗi ngày, điều này càng chứng minh cho ta thấy, tương lai không xa núi băng sẽ hoàn toàn hòa tan vào nước.”

Nghe Lĩnh nói vậy mọi người ai ai cũng nuốt nước bọt nhìn qua nhìn lại giữa hai nơi. Lúc này sự hùng vĩ và chắc chắn bao đời nay họ luôn tôn sùng, sợ hãi – núi băng bỗng hóa nhỏ bé và tầm thường.

“Hơn nữa, mọi người có biết vì sao vùng đất này được tạo ra nhưng chỉ toàn đá và đất mịn không?” Lĩnh chỉ xuống mặt đất dưới chân mình và hỏi.

Mọi người cùng nhìn xuống mảnh đất dưới chân mình, Tân cũng không ngoại lệ. Tân biết vùng đất này, cũng biết nó cằn cỗi chỉ toàn đá và đất khô không một thực vật, hay động vật sống nhưng anh cũng không biết tại sao.

“Bởi vì đây là quá trình nước biển mài mòn núi băng,” Lĩnh giải thích, “rất có thể nơi chúng ta đang đứng trước đây là một khoảng núi băng nhưng bị chính nước biển tràn vào liếm dần đi thành vùng đất này.”

Lĩnh dừng lại bước về hướng mặt biển, vừa đi cậu vừa giải thích thêm cho họ:

“Đá dưới chân chúng ta được hình thành do sự xói mòn bởi nước biển, những chất mịn mọi người gọi là đất thật ra là cát, chúng được tạo thành từ những hợp chất có trong biển, trong quá trình liếm láp núi băng nó đã đưa chúng vào đây bồi đắp nên khoảng không rộng lớn này. Nước biển rất mặt, vì quá mặn nên xung quanh nó không có thực vật, động vật sống, trừ khi.”

Lĩnh dừng chân cách mặt biển xanh ngọc bao la, chỉ tay vào nó:

“Trừ khi chúng ta lặn xuống lòng biển, chúng ta sẽ thấy được sinh vật biển, chúng có thể cho chúng ta thức ăn.”

Mọi người nghe vậy vội vã tiến lên, đứng sát Lĩnh cùng nhìn vào mặt biển.

Nơi đó lặng yên không một sinh vật nào hoạt động mà chỉ toàn là nước, cát và một vài mảnh đá hình thù kì quái, ánh nắng trên cao chiếu xuống tạo ra từng đường sáng uốn lượn theo sóng lung linh lắc mình trên các hòn đá ấy trông rất đẹp.

“Tôi không thấy gì cả.” Mi lên tiếng.

“Loài vật ở biển thường ở sâu dưới mặt nước, chúng ta phải lặn xuống nước thì may ra mới gặp được nó. Nhưng ở dưới đó cũng có rất nhiều loài động vật hung hãn.”

Lĩnh cũ chưa từng nhìn thấy biển nên trong kí ức của cậu ta không có bất cứ điều gì liên quan đến biển. Những điều Lĩnh giải thích cho họ chính là tích góp từ sự hiểu biết đơn sơ của mình ở kiếp trước.

“Tôi không khuyến khích mọi người xuống biển khi chưa hết đồ ăn, khi nào bí bách quá chúng ta mới xuống thử.” Cậu không quá hiểu về biển nơi đây nên điều khuyên răn này là cần thiết.

Các thú nhân nghe cậu nói đồng loạt gật đầu đồng ý.

“Vậy chúng ta có ra khơi nữa không?” Lục bất ngờ hỏi.

“Có,” Lĩnh cương quyết gật đầu, “nhất định phải đi, bởi vì biển dù có bao la tới đâu đi nữa nó vẫn sẽ có bờ, và thường thì khi gặp được bờ chúng ta sẽ tìm được một hòn đảo hoặc một vùng đất mới.”

Nghe cậu nói vậy các thú nhân thở phào. Họ không biết vì sao mình lại nghe lời Lĩnh đến thế, nhưng những gì tuôn ra từ miệng Lĩnh lại rất có lý, hơn nữa đây là người biết cách làm thuyền, nên sự hiểu biết về biển chắc chắn phải có, họ chọn tin những điều Lĩnh nói.

Tân quay lại nhìn một vòng vùng đất họ đang đứng, nó có thể chứa trên ba trăm người, nhưng hoàn toàn không có thực vật, không khí ấm hơn nhưng lại thiếu thức ăn, và theo như những gì Lĩnh vừa giải thích anh không còn muốn sống ở đây nữa.

“Chúng ta tạm thời sẽ ở đây, chờ nhóm chúng tôi ra khơi trở lại.” Tân nói với các thú nhân, “trong lúc tôi đi vắng Phương sẽ là người quản lý mọi người, mọi lời Phương nói trong lúc tôi đi vắng hy vọng mọi người nghe và nhớ thật kĩ.”

Các thú nhân đồng loạt gật đầu đồng ý.

Một vài thú nhân tiến lên hỏi thủ lĩnh về số người đi cùng, họ muốn được đăng kí một suất vượt biển. Nhưng rất tiếc Tân đã chọn xong nên việc này đành thôi.

Sau khi đã ổn định cảm xúc của toàn thể thú nhân trong nhóm, xác nhận được mục tiêu, Tân bắt đầu cho người kiểm kê lại đồ đạc còn sót lại, dựng tạm vài lều da thú cho những tiểu thú nhân và nhóm Phụ nghỉ ngơi, rồi tiến hành cho người theo Lĩnh học ghép thuyền bè, chuẩn bị vượt biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.